Dương Minh vui mừng, trong lòng thầm nghĩ Tiểu Ba tìm bạn gái đúng là có vẻ giống phu xướng phụ tùy.
“Như vậy thì đi. Mày dẫn đường” Dương Minh mặc dù từ Tứ Trung đi ra, nhưng quán Kentuckey này mới mở, cho nên Dương Minh chưa đi đến bao giờ.
Quán này có quy mô không nhỏ, khách chủ yếu là học sinh lân cận. Kentuckey thường mở các cửa hàng như thế này.
“Em có thẻ giảm giá” Dương Minh và Dương Tiểu Ba đang định gọi món, Trầm Hoa đột nhiên đưa ra một tờ phiếu giảm giá.
“Ha ha, xem ra anh còn có thể giảm được ít tiền” Dương Minh cười nhận lấy.
“Tiểu Ba, hai người bao lâu rồi?” Lúc ăn, Dương Minh hỏi.
“Hắc hắc, đại ca, không giấu anh, bọn em từ lúc khai giảng đã bắt đầu” Dương Tiểu Ba cười hắc hắc nói.
“Ồ? Nói cách khác hai đứa đã yêu nhau được hơn ba tháng? Lợi hại nhỉ” Dương Minh cười nói.
“Cũng được đó” Dương Tiểu Ba vừa định nói kế thừa “di sản” của Dương Minh, chẳng qua hắn phản ứng nhanh, lập tức ngậm miệng, nếu không nhất định sẽ bị đánh.
“Cô bé này không sai, đối xử tốt với người ta” Dương Minh bắt đầu dạy em: “Em đừng phụ người ta đó”
“Đại ca, anh yên tâm, thằng em này không phải người như vậy” Dương Tiểu Ba vỗ ngực nói.
“Ừ, vậy là được, hai đứa ăn gì?” Dương Minh dõng dạc nói. Dương Tiểu Ba còn không biết thằng đại ca của hắn có vô số người yêu.
“Bọn em ăn cơm, cho Trầm Hoa một đĩa ngô rang” Dương Tiểu Ba nói.
Dương Minh gật đầu, nói với nhân viên phục vụ: “Tôi muốn hai phần, một đĩa ngô, một con gà, một đôi cánh gà. Mấy thứ đó”
“Vâng, tổng cộng của anh hết bảy mươi tám đồng, anh ăn ở đây hay mang về?” nhân viên phục vụ hỏi.
“Ăn ở đây” Dương Minh vừa nói vừa đưa tờ một trăm ra trả.
“Hắc hắc, đại ca, anh phát tài à” Dương Tiểu Ba thấy Dương Minh vừa lấy ra một sấp tiền mặt.
“Cùng bạn học kinh doanh, đi Hongkong chính là vì công việc” Dương Minh ght.
“Đại ca, anh ngưu” Dương Tiểu Ba hâm mộ nói: “Em đã nói mà, đại ca, anh mạnh hơn đại tỷ nhiều”
“Ha ha” Dương Minh cười, không biết Dương Lệ thế nào rồi, sau chuyện lần đó, mình chưa thấy cô ta.
“Đại ca, em có chuyện muốn thương lượng với anh có được không?” Dương Tiểu Ba do dự một chút rồi nói.
“Chuyện gì? Có gì mà được hay không, có gì cứ nói thẳng ra” Dương Minh cười nói.
“Đại ca, anh có thể cho em mượn hai trăm không?” Dương Tiểu Ba hỏi.
“Cần tiền làm gì?” Dương Minh hỏi. “Mấy hôm nữa là sinh nhật Trầm Hoa, em muốn chúc mừng cô ấy. Anh cũng biết bố mẹ em bình thường cho em rất ít tiền tiêu vặt, không đủ dùng, em không có tích cóp gì” Dương Tiểu Ba mặt mày nhăn nhó nói: “Chuyện này, em không thể nào nói với gia đình”
“Thì ra là thế. Quan trọng đó” Dương Minh gật đầu: “Được, không cần phải mượn. Coi như đại ca giúp mày ít tiền tán gái”
“Thật không? Cảm ơn đại ca” Dương Tiểu Ba vui vẻ nói. Hắn cũng không khách khí với Dương Minh. Đại ca của mình, cần gì phải khách khí.
“Hai trăm đủ không?” Dương Minh móc ví, lấy một tờ năm trăm đưa cho Dương Tiểu Ba: “Cho mày năm trăm, bây giờ thứ gì cũng đắt đỏ, người ta một năm sinh nhật một lần, mày cũng không nên quá keo kiệt”
“Ồ, đại ca, em yêu anh đến chết” Dương Tiểu Ba mừng rỡ cầm lấy tiền, miệng cười đến độ không ngậm lại được.
“Được rồi, đồ cũng mang lên rồi, mau bê đi” Dương Minh đá chân Dương Tiểu Ba.
“Vâng” Dương Tiểu Ba vui mừng nói. Thầm nghĩ phải tận dụng tốt năm trăm này, không biết chừng còn thừa để thuê phòng nghỉ.
Hai anh em bưng về đến vị trí lúc trước, Dương Minh nhìn thấy một thằng nam sinh ngồi bên cạnh Trầm Hoa, nói gì đó.
“Bạn học của mày?” Dương Minh cũng không nghĩ gì khác, thuận miệng hỏi.
“Không phải. Lớp mười tám” Dương Tiểu Ba nói như chém đinh chặt sắt, sau đó bước nhanh tới, Dương Minh thấy thế không khỏi kỳ quái.
“Trương Tùng, sao mày lại tới đây? Trầm Hoa là bạn gái của tao, sao mày cứ làm phiền cô ấy?” Dương Tiểu Ba hỏi.
“A, tức vậy à? Đây là Kentuckey, là nơi công cộng, có quy định nào nói tao không thể đến đây?” Trương Tùng nhún vai nói.
“Vậy bây giờ mày có thể đi, bọn tao muốn ăn cơm” Dương Tiểu Ba lạnh lùng nói.
“Mày ăn cơm của mày, đừng động đến tao. Tao muốn tâm sự chuyện đời và lý tưởng với em Trầm Hoa” Trương Tùng không có ý đứng dậy.
“Anh tao hôm nay tới đây, mày tốt nhất đừng gây chuyện” Dương Tiểu Ba đúng là có chút đau đầu với Trương Tùng. Thằng này dựa vào anh trai nó là một thằng đại ca của trường, nên rất ngưu. Dương Tiểu Ba cũng không muốn có xung đột gì với hắn. Nhưng bắt đầu từ tháng trước, người này không ngờ theo đuổi Trầm Hoa, đào góc tường của mình, làm Dương Tiểu Ba rất tức giận. Dương Tiểu Ba muốn đánh cho hắn một trận nhưng nghĩ đến thằng anh đại ca của nó, vì vậy liền nhịn.
“Ha ha, lấy anh mày ra dọa tao? Tao sợ lắm đó” Trương Tùng giễu cợt nói: “Anh tao cũng ở bên kia, có thích xem anh ai tàn nhẫn hơn không?”
“Mày...” Dương Tiểu Ba từ nhỏ đã coi Dương Minh là tấm gương. Trong mắt hắn, đại ca mình là tấm gương ưu tú, hắn còn không biết đủ loại thành tích của Dương Minh.
Xem đến đây, Dương Minh coi như đã rõ chuyện gì xảy ra. Không phải một thằng ngu đến làm phiền em dâu mình, về phần nói lý với đối phương? Chẳng qua nhìn bộ dạng, thằng em mình hình như kiêng kỵ Trương Tùng?
“Được, việc gì phải phí lời với nó” Dương Minh đặt đồ ăn lên bàn, lạnh lùng nói với Trương Tùng: “Thằng ranh, mày tự mình cút, hay muốn tao giúp một tay?”
“Mày là thằng nào?” Trương Tùng thấy Dương Minh cao to, có chút sợ hãi. Chẳng qua nghĩ đến anh mình cách đây không xa, nên có chút can đảm: “Tao cứ ngồi đây, ở đây có viết chữ tao không thể ngồi sao?”
“Thằng ngu” Dương Minh mắng một câu, đưa tay túm cổ áo hắn, ném sang bên cạnh, ném xong không thèm nhìn lấy một cái: “Thằng ranh con, cút mau”
“A...” Dương Tiểu Ba nhìn đến ngây người: “Đại ca, anh bây giờ hình như rất bạo lực?”
“Bạo lực? Anh không muốn nói lý với mấy thằng ngu. Dù nói nó cũng có hiểu không?” Dương Minh khinh thường nói.
“Mày giỏi, mày đợi đó, có giỏi mày ở đó đừng có đi” Trương Tùng đứng dậy, nghĩ mình không phải đối thủ của Dương Minh, chỉ tay uy hiếp Dương Minh.
“Nào, ăn thôi” Dương Minh căn bản không để ý đến đối phương, mà bảo Dương Tiểu Ba và Trầm Hoa bắt đầu ăn.
Thấy Dương Minh không để ý đến mình, Trương Tùng tức giận rời đi.
“Đại ca, hắn về tìm người thì sao? Hay là chúng ta lấy túi, mang ra ngoài ăn?” Dương Tiểu Ba có chút lo lắng, dù sao Trương Long, anh Trương Tùng cũng là một thằng có máu mặt.
“Tìm người? Để nó tìm đi” Dương Minh không thèm để ý nói: “Cho vào túi về nguội ngắt, sao ăn được chứ, mau ăn đi”
Dương Tiểu Ba không còn cách nào khác đành phải ăn. Trầm Hoa cũng có chút lo lắng, ăn không thấy ngon.
Quả nhiên không lâu sau Trương Tùng dẫn theo ba bốn người khí thế hung hãn quay lại. Thằng cầm đầu trong đó quát: “Vừa nãy là thằng nào khi dễ em tao?”
Dương Minh đưa mắt nhìn, người này hình như có vẻ quen mắt? Hình như là một thằng đàn em của Cao Nhị, Lý Đại Cương. Dương Minh đang gặm cánh gà, không để ý đến hắn.
“Có phải mày không?” Trương Long đi tới túm Dương Minh.
“Mẹ mày, không thấy tao đang ăn à?” Bị túm một cái, cánh gà trong tay Dương Minh rơi xuống đất, hắn không khỏi tức giận.
“Ách” Trương Long sửng sốt, đợi hắn nhìn kỹ là Dương Minh, mồ hôi túa ra, vẻ mặt hung thần ác sát ngay lập tức chuyển thành vẻ tươi cười: “Dương ca, sao anh lại tới đây”
“Thế nào, tao đến ăn gì đó không được sao?” Dương Minh nhìn Trương Long, hỏi ngược lại: “Mày cũng ngưu nhỉ, làm rơi cả cánh gà của tao”
“Em không đúng, Dương ca, em không cố ý... thằng Trương Tùng kia, mày mau đi mua đôi cánh gà cho Dương ca” Trương Long vội vàng nói thằng em mình.
“Anh... là nó đánh em mà” Trương Tùng có chút khó hiểu.
“Đi mau, mày có nghe thấy không” Trương Long tức chỉ muốn đá Trương Tùng. Dương Minh là ai, đó là nhân vật mà Trương Vũ Lượng thấy cũng phải cúi đầu.