Chương 280: Sau này nên làm thế nào?

“Không cần tìm, ở đằng kia” Trầm Nguyệt Bình biết người yêu mình rất thích rượu, nhưng cũng không thể nào xấu mặt trước tiểu bối như vậy chứ. Thấy mục đích mà mình khích lệ Dương Minh đã đạt được, vì vậy liền chỉ vào hai túi ở trên ghế, nói.

Lâm Trường Thanh vốn nghĩ lát nữa thì xem nhưng không nhịn được sức hấp dẫn của rượu, vì vậy không nghĩ được nhiều, trực tiếp đi tới. Khi hắn nhìn thấy rượu được đóng gói, không khỏi “ồ” một tiếng, kinh ngạc nói: “Cái này.... là Dương Minh sao? Cháu mua rượu Mao Đài?”

“Không phải cháu cố ý mua, mà là người khác tặng bố nuôi cháu. Bố nuôi cháu gan không được tốt, không thể uống rượu. Cháu lại nghe nói chú Lâm thích cái này nên mang đến tặng chú” Dương Minh cười giải thích.

“Là vậy à” Lâm Trường Thanh gật đầu, nghĩ thầm bố nuôi cậu nhóc này nhất định là một đại nhân vật, nếu không ai tặng rượu Mao Đài cho ông ta.

“Lão Lâm, đừng mải mê với rượu chứ, em bảo anh mua thức ăn, đâu rồi?” Trầm Nguyệt Bình đột nhiên thấy người yêu tay không vào nhà, chẳng lẽ hắn quên lời mình nói sao?

“Đúng, anh còn không nói với em, khách sạn của chúng ta hôm nay bị người đập phá. Anh vốn định đến làm chút đồ ăn, nhưng bây giờ không làm được rồi” Lâm Trường Thanh nói.

“Hả? Có chuyện gì xảy ra? Khách sạn sao lại bị người đập phá?” Trầm Nguyệt Bình lo lắng nói.

“Không phải là xã hội đen tranh chấp địa bàn sao. Nghe nói là Lão Đại thành Bắc đã càn quét mấy khách sạn ở bên này” Lâm Trường Thanh lắc đầu nói.

“Thật đáng sợ, vậy chúng ta sẽ làm sao?” Trầm Nguyệt Bình hỏi.

“Chúng ta? Ai. Tạm nghỉ mấy hôm, có tin tức sẽ thông báo” Lâm Trường Thanh lắc đầu. Từ sau khi chân khỏi, đây là công việc đầu tiên, làm mới được một tháng đã lại thất nghiệp.

Trầm Nguyệt Bình gật đầu không nói gì. Xem ra kinh tế gia đình lại khó khăn rồi. Chẳng qua đột nhiên nghĩ đến lời Dương Minh vừa nói, muốn con gái đến công ty của hắn làm việc, như vậy không phải có nghĩa không cần lo lắng về tiền bạc sao? Dương Minh sao lại bạc đãi bạn gái mình chứ?

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy. Hôm nay bạn trai của con đến nhà, là một chuyện đáng vui mừng” Trầm Nguyệt Bình vội vàng nói.

“Nói cũng đúng” Lâm Trường Thanh gật đầu nói: “Hay là chúng ta tìm quán nào đó ăn một bữa?”

“Ha ha, chú Lâm, cháu cũng nghĩ vậy. Vừa nãy cháu có nói với Chỉ Vận, chúng ta tìm một quán ăn, mình đỡ vất vả” Dương Minh lập tức đồng ý.

“Vậy chúng ta đi” Trầm Nguyệt Bình cũng đồng ý, dù thế nào cũng phải ăn mà? Vì vậy liền kéo Lâm Chỉ Vận, bốn người đi ra ngoài phòng.

“Hay là, chúng ta mang rượu của mình đi?” Lâm Trường Thanh nhớ đến rượu ngon mà Dương Minh tặng hắn, muốn nếm thử.

“Chú Lâm, các quán bình thường đều không cho mang theo rượu. Chúng ta vào đó gọi rượu là được ạ” Dương Minh vừa cười vừa nói.

Lâm Trường Thanh làm bảo vệ ở khách sạn được hơn tháng, cũng biết được chút quy định của khách sạn. Đúng thế, vì bán được rượu của khách sạn, rất nhiều khách sạn đều dán thông báo để khách không mang rượu đến.

Nhưng đó là quy định của khách sạn lớn, mình cũng không vào nơi cao cấp đó ăn mà. Hơn nữa hôm nay Lâm Trường Thanh cũng chỉ định đến quán bình dân gần đó ăn thôi.

Vừa ra khỏi ngõ, Dương Minh mở khóa xe, sau đó nói: “Chú Lâm, cô Trầm, mời cô chú lên xe” Vừa nói liền đi tới mở cửa xe cho bọn họ.

“Dương Minh. Cháu đi xe tới?” Trầm Nguyệt Bình kinh ngạc nhìn xe của Dương Minh: “Đây là xe của cháu?”

“Không ạ, đây là xe của bạn làm ăn, cháu có thể lấy đi” Dương Minh nói.

Lâm Trường Thanh mặc dù kinh ngạc nhưng không biểu hiện ra ngoài. Lâm Trường Thanh và Trầm Nguyệt Bình ngồi ở ghế sau, Lâm Chỉ Vận tự nhiên ngồi ở ghế trước.

Dương Minh khởi động xe, trong lòng lại đang nghĩ nên đi đâu ăn. Vừa nãy nghe Lâm Trường Thanh nói, hắn biết Vu Hướng Đức và Bạo Tam Lập xung đột đến trình độ tóe lửa, có lẽ không lâu nữa sẽ phân ra thắng bại. Hơn nữa Bạo Tam Lập bây giờ đang ở tình huống xấu.

Có lẽ tối nay rất nhiều khách sạn và câu lạc bộ giả trí không được yên ổn. Dương Minh không thể không nghĩ đến một nơi yên tĩnh. Mà nơi đó phải có quan hệ với quan chức địa phương, như vậy chỉ có Thiên thượng nhân gian. Mặc dù để Vương Chí Đào kiếm tiền, Dương Minh không thích nhưng đây là lần đầu tiên mình gặp mặt bố mẹ Lâm Chỉ Vận, không thể bị quấy rầy, chỉ có thể đi đến đó.

Nghĩ đến đây, Dương Minh lái xe đến Thiên thượng nhân gian. Đến khi hắn dừng xe ở trước cửa Thiên thượng nhân gian, Lâm Trường Thanh và Trầm Nguyệt Bình mới phát hiện mình không ngờ đi đến Thiên thượng nhân gian trong truyền thuyết.

Nơi này có tiếng là chỗ tiêu tiền, vợ chồng Lâm Trường Thanh mặc dù không tới nhưng lúc nói chuyện với bạn bè, hàng xóm cũng thường xuyên nghe đến nơi này.

Một bạn rượu của Lâm Trường Thanh còn nói, lúc con hắn lấy vợ mà có thể tổ chức tiệc cưới ở Thiên thượng nhân gian thì quá tốt. Chẳng qua lúc ấy tất cả mọi người đều biết đó chỉ là nói chơi mà thôi, không thể nào thành sự thật được.

Bây giờ Lâm Trường Thanh lại phát hiện không ngờ mình có ngày được đến đây ăn cơm, đột nhiên có chút lo lắng: “Nguyệt Bình, em nói Tiểu Dương muốn dẫn chúng ta đến đây ăn sao? Có phải hơi đắt không?”

“Sao em biết. Chẳng qua Dương Minh đối với Vận nhi của chúng ta tốt như vậy, hai ngày trước đi Hongkong còn mang về cho Vận nhi một cái túi hơn ba mươi ngàn đó” Trầm Nguyệt Bình nhỏ giọng nói.

“Cái gì. Hơn ba mươi ngàn” Lâm Trường Thanh vô cùng kinh ngạc: “Không lầm chứ? Có phải là bọn nhỏ nói khoác?” Lâm Trường Thanh dù thế nào cũng không nghĩ tới một cái túi mà có giá hơn ba mươi ngàn.

“Không sai. Bọn nhỏ cũng không nói gì. Em có hỏi Dương Minh là cái túi đó có bao nhiêu tiền, nhưng Dương Minh không nói. Chẳng qua lúc đi làm, em thấy con gái đồng nghiệp có một cái túi giống như đúc, cô bé ấy phải bỏ ra hơn ba mươi ngàn để mua đó” Trầm Nguyệt Bình rất khẳng định nói.

“Ồ? Nếu là như vậy thì có lẽ không sai. Xem ra gia thế Dương Minh rất tốt? Người khác tặng rượu Mao Đài cho bố nuôi Dương Minh cơ mà” Lâm Trường Thanh gật đầu nói.

“Chuyện trong nhà bố nuôi Dương Minh, em không hỏi. Chẳng qua gia đình Dương Minh hình như cũng giống chúng ta, đều là tầng lớp công nhân” Trầm Nguyệt Bình nói.

“Giai cấp công nhân bình thường? Có ý gì?” Lâm Trường Thanh không hiểu.

“Bố Dương Minh là công nhân bình thường ở nhà máy xe lửa Tùng Giang. Mẹ Dương Minh làm việc trong hợp tác xã, đây không phải là giai cấp công nhân bình thường sao?” Trầm Nguyệt Bình nói.

“Hả? Vậy sao Dương Minh lại có nhiều tiền như vậy chứ. Dương Minh không phải lừa người đó chứ?” Lâm Trường Thanh kỳ quái hỏi.

“Lừa thì không. Em đã hỏi Dương Minh, anh biết không? Dương Minh bây giờ đang làm ở công ty bạn, một tháng được mấy chục ngàn đó” Trầm Nguyệt Bình nhân lúc Dương Minh và Lâm Chỉ Vận đi trước dẫn đường, vội vàng nói tình huống của bạn trai con mình cho ông xã nghe.

Đối với Dương Minh, Trầm Nguyệt Bình vô cùng hài lòng, cho nên sợ ông xã có ý kiến gì đó, liền không ngừng kể tốt.

“Thật không? Lợi hại như vậy?” Lâm Trường Thanh kinh ngạc, lập tức hiểu rõ ý vợ: “Nguyệt Bình, em có phải rất hài lòng về bạn trai của Vận nhi?”

“Đúng vậy, Vận nhi có thể tìm được bạn trai như vậy, đó là phúc của nó” Trầm Nguyệt Bình không hề giấu diếm ý đồ của mình, bởi vì việc này không cần thiết.

“Anh phải suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, phải xem nhân phẩm của Dương Minh đã” Lâm Trường Thanh nói.

Ở đằng trước, Lâm Chỉ Vận đang cau mày hỏi Dương Minh: “Dương Minh, anh đang làm gì thế, vừa là làm công ty, vừa mời bố mẹ em đến chỗ đắt tiền như thế này ăn cơm, anh có phải không biết hai chúng ta đang giả vờ?”

“Anh biết mà, sao thế? Có gì không ổn à?” Dương Minh ra vẻ không hiểu gì, hỏi.

“Ý em là, anh có cần phải tốn tiền như vậy không. Anh cứ như vậy, ân tình em nợ anh không phải càng lớn hơn sao?” Lâm Chỉ Vận vội vàng la lên.

“Đã đóng phải đóng cho đạt. Anh làm như vậy thì bố mẹ em mới có thể an tâm” Dương Minh cười nói.

“Nhưng, nếu bố mẹ thực sự nhìn chúng anh, vậy sau này làm thế nào” Đây mới là vấn đề mà Lâm Chỉ Vận quan tâm nhất. Nhìn bộ dạng của mẹ hôm nay, sắp coi Dương Minh thành con rể mất rồi. Chẳng may sau này thường gọi Dương Minh đến nhà chơi thì làm sao bây giờ?

“Cái này... anh đúng là không nghĩ đến....” Dương Minh giả vờ hiểu ra, thực ra trong lòng lại nói: “Có lẽ tám chín phần mẹ em đã nhìn trúng anh”

“Anh... vậy sau này làm thế nào bây giờ?” Lâm Chỉ Vận gấp đến độ sắp hỏng.