Chương 262: Nỗi hận của Tiếu Tình

Dương Minh gật đầu, đỡ Tiếu Tình dậy. Nhưng Tiếu Tình lại lắc đầu nói với hắn: “Không có gì đâu, chị có thể tự đi”

Dương Minh biết tâm trạng nàng đang không ổn định, vì vậy đưa tay ra vẫy một xe taxi ở bên đường.

Sau khi để Tiếu Tình vào xe, rồi ngồi ở bên cạnh nàng, đóng cửa xe lại. Dương Minh liền nói với lái xe: “Phiền anh tìm một quán bar có hoàn cảnh tốt tốt chút”

“Ok, không vấn đề gì” Lái xe gật đầu đáp, trong lòng không cho là đúng. Đã đến quán bar thì cần gì hoàn cảnh tốt? Như vậy chỉ có thể tìm một quán hơi lớn lớn chút.

Xe đi đến một quán tên Lam Tọa cách Cửu Long thành không xa. Dương Minh thấy quy mô cũng được, có lẽ không có đám lưu manh đến quấy rầy, liền gật đầu trả tiền xe.

Hongkong đã về Trung Quốc được hơn mười năm, nhân dân tệ đã là tiền lưu thông hàng ngày. Cho nên lái xe không ý kiến gì với việc Dương Minh trả bằng nhân dân tệ, lấy tiền lẻ trả lại. Dương Minh lại xua tay nói: “Quên đi, số còn lại cho anh” Ra ngoài không nên quá chi li.

Cùng Tiếu Tình xuống xe, vào quán bar. Quán rượu này thoạt nhìn cũng quy củ, có bãi đỗ xe, ở cửa còn có bảo vệ tuần tra.

“Tìm một vị trí yên tĩnh cho chúng tôi” Dương Minh nói với nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ vừa định mở miệng nói thì lại nghe Tiếu Tình nói: “Không cần, chúng tôi ngồi ở quầy bar”

Nhân viên phục vụ không biết làm gì, chần chờ nhìn Dương Minh, thấy Dương Minh gật đầu liền nói: “Mời đi bên này, quầy bar ở đằng này”

Dương Minh nhìn thoáng qua quầy bar bên kia, hơi nhíu mày.

Xem ra trong quán bar này cũng là cá rồng đều có. Bên kia có mấy đôi nam nữ rõ ràng là không ra gì, đang tán tỉnh nhau. Nếu như một mình Dương Minh đến thì không có việc gì phải sợ. Nhưng hôm nay mang theo Tiếu Tình xinh đẹp như vậy, kiểu gì cũng có thằng đui mù trêu chọc.

Lúc ở Tùng Giang, Dương Minh và Lý Cường Binh hay đi uống rượu. Chẳng qua khi ấy Dương Minh là địa đầu xà của cả vùng, không có mấy thằng dám quấy rầy bọn họ. Cho nên Dương Minh cho đến giờ chưa hề kiêng kị một ai.

Tiếu Tình trước đây hiển nhiên không đến quán bar nên không quen thuộc về nơi này. Mặc dù biết cái gì đó ở quầy bar nhưng tất cả chỉ là xem trong phim.

“Hai người uống gì?” Dương Minh mang theo Tiếu Tình ngồi ở một góc hơi khuất, ở chỗ này không quá bắt mắt. Hy vọng không có thằng đui mù.

“Một chai Rona” Dương Minh còn chưa ăn gì, bụng đang đói. Nếu chị nuôi muốn uống rượu, hắn không thể không cho nàng thể diện. Chẳng qua bụng đói mà uống rượu mạnh sẽ rất khó chịu. Cho nên Dương Minh gọi rượu nhẹ (Bia)

“A....” Tiếu Tình trước kia không đến quán bar nên chỉ biết có rượu vang và bia mà thôi. Bình thường người đến quán bar đều uống một loại rượu cố định, cho nên ở đây không có bảng giá hay thực đơn, Tiếu Tình cũng không biết nói mình uống gì.

“Lấy một cốc Bách lợi điềm lạnh cho cô ấy” Dương Minh nói với nhân viên phục vụ.

“Được ạ, một cốc Bách lợi điềm lạnh, đợi chút” nhân viên phục vụ gật đầu, sau đó đi nói với nhân viên pha chế, hơn nữa cũng lấy từ trong tủ lạnh một chai Rona ra đưa cho Dương Minh.

“Bách lợi điềm là cái gì?” Tiếu Tình tò mò hỏi.

“Là một loại rượu ngọt, có mùa thơm của sữa, rượu không quá nặng, thích hợp với các cô gái” Dương Minh giải thích.

“Ồ” Tiếu Tình không hiểu cho lắm, gật đầu.

Rất nhanh, cốc Bách lợi điềm của Tiếu Tình đã được mang ra. Tiếu Tình cầm cốc, tò mò như một đứa trẻ đưa lên miệng nhấp thử. Dương Minh thấy thế không khỏi buồn cười. Đừng nhìn nàng đã ba mươi tuổi nhưng có nhiều mặt không khác gì đứa trẻ.

“Ừ, thật dễ uống” Tiếu Tình gật đầu, bắt đầu uống một ngụm lớn, rất nhanh nàng đã uống hết.

“Uống từ từ thôi” Dương Minh cười nói.

“Thứ này uống dễ và ngon, nhưng uống không say hả” Tiếu Tình nhíu mày, sau đó bá đạo đoạt lấy chai Rona mà Dương Minh mới uống hết nửa: “Uống thử cái này”

Nhìn cái miệng nhỏ nhắn và gợi cảm của Tiếu Tình ngậm miệng chai, Dương Minh cảm thấy ngứa ngáy trong người, đây là hôn gián tiếp phải không?

Tâm trạng Tiếu Tình lúc này đang rất kém, có thể nói là rất kém.

Tiếu Tình không mấy khi uống rượu, nửa chai Rona vào bụng nàng hơi say vẫy vẫy tay với nhân viên phục vụ: “Hai chai Rona nữa”

“Được, chờ chút” nhân viên phục vụ lập tức mang hai chai Rona tới, mở ra. Tiếu Tình lại cầm một chai mà uống.

Dương Minh nhìn thấy lắc đầu nhưng không có ngăn cản. Hắn biết Tiếu Tình và thằng Tống Hàng kia nhất định có chuyện cũ không muốn ai biết. Nếu nàng muốn phát tiết vậy cứ để mặc nàng đi.

Vài chai bia vào bụng, ánh mắt nàng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Nàng hận Tống Hàng. Chuyện vốn đã trôi qua bảy năm, trên cơ bản Tiếu Tình đã quên Tống Hàng. Nhưng hôm nay Tống Hàng một lần nữa xuất hiện trước mặt nàng. Nhất là thấy bộ mặt ghê tởm của hắn, và nghe những lời dơ bẩn của hắn, trong lòng Tiếu Tình dâng lên ngọn lửa căm thù.

Chuyện năm đó thật đáng ghê tởm, làm cho Tiếu Tình đau lòng đến cùng cực. Nàng muốn thổ lộ, nhất định phải thổ lộ vết sẹo và cừu hận trong lòng mình.

“Chị Tiếu Tình, đừng uống gấp như vậy. Chúng ta còn chưa ăn tối, chị uống vậy sẽ rất hại dạ dày” Dương Minh nhìn Tiếu Tình như vậy không khỏi đau lòng. Sớm biết như vậy hắn đã đánh cho thằng Tống Hàng kia đến bố mẹ nó cũng không nhận ra.

Tiếu Tình lắc đầu, khổ sở nói: “Chị không sao, cảm ơn em Dương Minh”

“Cảm ơn gì chứ. Chị là chị nuôi của em, quan tâm chị là đúng mà” Dương Minh ngoài miệng nói như vậy nhưng thấy ánh mắt mê ly của nàng, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, nếu có thể chị “nuôi” như vậy thì tốt quá.

“Đúng thế. Trên thế giới này chỉ có người thân mới quan tâm đến mình nhất. Không có người yêu nhau mãi mãi, chỉ có người thân mãi bên mình” Tiếu Tình cười khổ nói: “Dương Minh, em sau này có cần chị không?”

“Sao có thể chứ, chị Tiếu Tình, chị là chị nuôi của em cả đời” trong lòng Dương Minh lại nói nếu có thể là chị “nuôi” cả đời thì tốt quá.

Dương Minh mặc dù cố làm cho đầu óc tỉnh táo, nhưng Tiếu Tình lại cứ cụng ly với hắn. Dương Minh không khỏi cười khổ. Đây là quán bar, nếu mình uống say, không biết chừng sẽ có nguy hiểm. Cho nên Dương Minh không thể không giữ một tia cảnh giác, mặc dù đầu đã hơi choáng váng.

Mới nghĩ đến chị “nuôi”, điều này chứng minh hắn đã hơi say. Nếu không Dương Minh mặc dù có chút háo sắc nhưng bình thường sẽ không có suy nghĩ xấu xa như vậy.

“Nào, Dương Minh, cụng ly với chị” Tiếu Tình lại giơ một chai Rona lên, nói.

“Được, cụng ly” Dương Minh không còn cách nào khác đành phải giơ chai trong tay lên.

“Dương Minh, em có muốn biết tên Tống Hàng kia là ai không?” Tiếu Tình mơ mơ màng màng nói.

“Chị Tiếu Tình, nếu chị không muốn nói thì đừng nói” Dương Minh cũng không phải kẻ thích để ý đến chuyện riêng tư của người khác. Ai cũng có bí mật, ngay cả chuyện giữa hắn và Tô Nhã, Dương Minh cũng không muốn nhắc với bất cứ ai.

Nhưng hình như Tiếu Tình không nghe thấy lời Dương Minh nói, tự mình nói: “Tống Hàng là bạn trai hồi đại học của chị”

Điều này Dương Minh đã đoán ra. Chẳng qua thấy Tiếu Tình bây giờ, Dương Minh lập tức hiểu ra, tâm trạng Tiếu Tình lúc này rất không tốt. Nàng muốn thổ lộ hết với ai đó, nếu không sẽ rất khó chịu. Vì vậy hắn liền làm người lắng nghe, không nói gì, lẳng lặng nghe Tiếu Tình nói.

“Chị và hắn năm đó là sinh viên của trường đại học công nghiệp Tùng Giang, đều học khoa công nghê. Trong một lần nhà trường tổ chức thi máy tính, hai chúng ta gặp nhau. Đó là tình cảm rất hồn nhiên. Dương Minh, em cũng biết vào những năm đó rất bảo thủ. Cho nên chị và hắn đến tận trước khi kết hôn cũng không có quan hệ *” Nói đến đây Tiếu Tình nhìn Lôi Mông đầy quyến rũ: “Không giống em và Lam Lăng, nhỏ như vậy mà đã ngủ với nhau”

Dương Minh nghe xong toát mồ hôi, chị đang nói chuyện của mình thì nói đi, sao lại kéo tôi vào làm gì? Hắn có chút xấu hổ nói: “Mỗi thời kỳ có một chính sách mà”