Chương 208: Sự xuất hiện chói mắt

Dương Minh như một ngôi sao đứng trên đài, mặt hướng về phía người xem, sau đó đột nhiên đưa tay lên ném chiếc mũ trên đầu xuống mọi người, vang lên một tràng pháo tay.

Sau đó, khăn, áo khoác ngoài cũng ném xuống, ngay khi toàn trường đang sôi sục, Dương Minh đột nhiên hét lớn: “Bầu trời nổ tung, Lão Tử xuất hiện một cách chói mắt”

Dưới đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay vang dội, nhưng không phải là tất cả. Có người rất khinh thường hành vi của Dương Minh, cho rằng hắn đang biểu diễn. Nhưng hầu hết sinh viên đều cho rằng Dương Minh ra trận rất đặc sắc, mang đến cho cuộc sống đại học thêm vui.

Nhâm Kiện Nhân thấy Dương Minh biểu hiện, giận đến sắp bốc khói. Người này rốt cuộc muốn làm gì? Chưa đánh đã làm cho náo động như vậy. Nhâm Kiện Nhân lạnh lùng quát: “Dương Minh, mày nói xong chưa? Xong rồi thì bắt đầu đi”

“Tất cả đều không cần nói. Tao tặng mọi người hai câu” Nói xong, Dương Minh quay người lại, trên lưng lộ ra hai hàng câu đối: “Quyền đánh Nam Sơn kính lão viện, cước đá Bắc Hải ấu nhi viện. Còn viến trên mông một chữ: “Chuyên môn phá võ”

Dưới đài lập tức vang lên tiếng cười. Nhâm Kiện Nhân nhìn thấy mặt tái mét đi. Đây rõ ràng bảo mình là người già, trẻ nhỏ đây mà? Ý là mình còn không bằng người già yếu nữa.

Còn cái gì mà “Chuyên phá võ?” Đây rõ ràng là đang cười nhạo công phu của mình. Nhâm Kiện Nhân đang định há mồm phản bác, thì nghi Dương Minh mở miệng nói: “Mày muốn tỷ thí thế nào?”

“Tỷ thí thế nào? Đương nhiên là tỷ thí Tiệt quyền đạo” Nhâm Kiện Nhân nghe xong bất mãn nói: “Mày nếu đã tới, chẳng lẽ không biết đạo lý này sao?”

“Lời này sai rồi” Dương Minh nghe xong liên tục lắc đầu làm cho Nhâm Kiện Nhân có chút khó hiểu. Dương Minh mới không nhanh không chậm mà nói: “Mày nếu tỷ thí Tiệt quyền đạo, tao chỉ có nước cúi đầu nhận thua”

“Có ý gì?” Nhâm Kiện Nhân ngẩn người: “Mày muốn tỷ thí thế nào? Chẳng lẽ mày muốn đổi ý?”

“Không phải” Dương Minh xua tay: “Mày nói tỷ thí Tiệt quyền đạo, ngay cả quy tắc cơ bản nhất của Tiệt quyền đạo tao cũng không biết, vậy không phải thua thì là gì. Không bằng chẳng cần gì tỷ thí hết, nhận thua cho xong, đỡ làm cho mọi người phải nhìn. Mọi người nói có đúng không?”

“Đúng vậy, cậu ta nói không sai, đây không phải khi dễ người khác sao. Người ta căn bản không biết gì là Tiệt quyền đạo, tỷ thí thế nào được”

“Đúng thế, không công bằng, không công bằng”

“Không thể tỷ thí, thua cũng vinh dự, thắng thối lắm”

Mọi người dưới đài đều kêu lên. Mấy người cầm đầu đương nhiên là Trương Tân và Điền Đông Hoa. Kể cả Vương Chí Đào cũng không có cảm tình gì với Tiệt quyền đạo xã, liền phát động cả khóa ủng hộ Dương Minh.

Nhưng Tôn Chí Vĩ là lớp trưởng lớp Dương Minh, hắn vốn rất ghét Dương Minh. Nhưng không có cách nào khác, Dương Minh bây giờ đại biểu cho không chỉ riêng hắn, mà là cho cả lớp công nghệ thông tin tám hai, thậm chí cả năm thứ nhất.

Cho nên hắn không thể nào ra mặt ngăn cản bạn cùng lớp ủng hộ Dương Minh, đành phải ngậm ngùi ngồi ở một bên, hy vọng Nhâm Kiện Nhân có thể cho Dương Minh ăn đòn.

“Vậy mày muốn tỷ thí thế nào” Nhâm Kiện Nhân nghe được mặt đỏ lên, nhưng không tiện phát tác. Dương Minh nói rất có lý, người ta vốn không biết Tiệt quyền đạo, mày làm thế không phải dùng sở trường đánh sở đoản người ta sao.

“Đơn giản nhất là đánh tự do” Dương Minh nói: “Cũng không có quy tắc gì hết”

Đánh tự do? Nhâm Kiện Nhân sửng sốt, lập tức nghĩ vậy là tốt nhất, tao đây có thể dùng Tiệt quyền đạo đánh mày. Nhâm Kiện Nhân sợ nhất Dương Minh nói không được dùng chiêu thức Tiệt quyền đạo hay gì đó. Như vậy mình sẽ bị trói tay trói chân. Bây giờ nếu như không có quy tắc, như vậy mình vẫn có thể phát huy thế mạnh.

Trước đó hắn vốn cho rằng Dương Minh không biết Tiệt quyền đạo, cho nên hắn mới không có yêu cầu gì với Dương Minh. Nên sau khi Dương Minh nói ra quy tắc, Nhâm Kiện Nhân cảm thấy không có gì khác so với mình nghĩ, vì vậy gật đầu đồng ý: “Được, tất nhiên là như vậy. Tao dùng Tiệt quyền đạo, mày dùng chiêu thức gì thì mặc mày”

Nhâm Kiện Nhân nói làm dưới đài cười ồ lên, lời này quá vô sỉ, mình thì dùng sở trường, người khác tùy thích. Đây quả thực là cuộc tỷ thí nghiêng về một bên.

Chẳng qua Dương Minh không cho là như vậy, đĩnh đạo hỏi: “Tao dùng chiêu gì cũng được?”

“Đúng. Tùy mày” Nhâm Kiện Nhân thầm nghĩ, mày làm gì thì làm, cuối cùng vẫn bị tao cho một trận”

“Vậy được, tao có thể dùng tuyệt chiêu không?” Dương Minh hỏi.

“Mẹ mày. Mày dùng tuyệt chiêu có liên quan gì đến tao”

“Sao chuẩn bị xong chưa?” Nhâm Kiện Nhân không nhịn được hỏi.

“Chẳng lẽ mày không muốn hỏi tuyệt chiêu của tao là gì sao?” Dương Minh không nhanh không chậm nói tiếp.

“Con mẹ mày...” Nhâm Kiện Nhân thiếu chút nữa không nhịn được xông lên, chẳng qua vẫn cố chịu: “Vậy tuyệt chiêu của mày là gì?”

“Ha ha” Dương Minh quay người lại, sau đó chỉ vào phía sau mình, nói với Nhâm Kiện Nhân: “Đây là chiến thuật của tao”

Nhâm Kiện Nhân giận đến độ mặt tái xanh, lỗ mũi ứa khói. Thì ra thằng này cố ý làm nhục mình. Gì mà * quyền đánh Nam Sơn kính lão viện, cước đá Bắc Hải ấu nhi viện? Mày cho là tao là kính lão viện và ấu nhi viện sao? ** xem lát nữa tao đánh cho mày kêu cha gọi mẹ.

“Bây giờ có thể bắt đầu chưa?” Nhâm Kiện Nhân lạnh lùng nói.

“Được, tao đây là làm cho mày tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng” Dương Minh nói.

“Tao không cần như vậy cũng có thể thắng mày” Nhâm Kiện Nhân nói xong, liền đứng thế, chuẩn bị tấn công.

“Mày muốn làm gì?” Dương Minh đột nhiên hỏi.

“Không phải bắt đầu tỷ thí sao?” Nhâm Kiện Nhân sửng sốt.

“Chờ chút, tao phải làm nóng người đã. Lúc nãy mày làm rồi, nhưng tao thì chưa” Dương Minh vừa nói, liền bắt đầu nhảy nhót như một vận động viên quyền anh: “Mày không phải là không cho tao làm nóng người đó chứ? Mày muốn khi dễ người hả?’

“Mày làm đi” Nhâm Kiện Nhân nghe xong tức đến nổ phổi. Mày không phải đang chơi tao sao. Vì vậy hắn cố thả lỏng thần kinh, nhìn Dương Minh làm nóng cơ thể.

Khoảng năm sáu phút sau, Dương Minh nhảy đến độ đầu đầy mồ hôi. Nhâm Kiện Nhân rốt cuộc không nhịn được nữa: “Mày làm nóng xong chưa?”

“Được rồi” Dương Minh gật đầu, ngừng động tác làm nóng cơ thể.

Nhâm Kiện Nhân chuẩn bị tấn công, nhưng lại nghe thấy Dương Minh nói: “Chờ chút, tao vận động nên ra mồ hôi nhiều quá, bây giờ hơi lạnh”

“Mày sao lắm chuyện vậy” Nhâm Kiện Nhân cả giận nói, bị cắt ngang dodongjt ác.

“Mày không phải muốn tao bị cảm lạnh đó chứ? Mày có phải có ý đồ xấu xa? Vì thắng mà không từ thủ đoạn?” Dương Minh giả vờ kinh ngạc hỏi.

“Con mẹ nó. Vậy mày muốn làm gì thì làm đi” Nhâm Kiện Nhân không biết làm sao. Thằng chó này rốt cuộc muốn làm gì? Không phải cố ý kéo dài thời gian đó chứ?

“Áo khoác tao đâu?” Dương Minh nhìn dưới đài một chút, vừa nãy hắn đã ném áo khoác đi.

“Ở đây” Trương Tân cầm áo khoác của Dương Minh chạy vọt tới.

Dương Minh cầm lấy, nhỏ giọng nói: “Chuẩn bị xong hết chưa?”

“Xong rồi, theo như những gì chúng ta đã nói, các thứ để ở bên trái” Trương Tân gật đầu nói.

Dương Minh mặc áo khoác vào, đóng khuy lại, rồi gật đầu với Nhâm Kiện Nhân: “Có thể bắt đầu rồi”

Nhâm Kiện Nhân thở dài một hơi, * mày rốt cuộc cũng xong việc. Nhâm Kiện Nhân nhảy đến giữa đài, chuẩn bị tấn công. Nhưng không ngờ rằng Dương Minh lại kinh ngạc nói: “Mày muốn làm gì?”

“Làm gì? Tự nhiên là tỷ thí?” Nhâm Kiện Nhân hỏi ngược lại.

“Tỷ thí Tiệt quyền đạo, hai bên không phải cúi đầu chào nhau trước sao? Mày là xã trưởng Tiệt quyền đạo xã, chẳng lẽ điều này cũng không biết sao?” Dương Minh ra vẻ kỳ lạ.

Nhâm Kiện Nhân không có cách nào, đành phải ngừng thế tấn công của mình lại, chẳng qua phổi hắn cũng tức đến phình thành quả bóng. Thằng chó, mày giỏi, mày chơi tao hả. Tao nhìn xem mày kéo dài được đến bao giờ, lát mày sẽ đẹp mắt.

Nhâm Kiện Nhân cứng ngắc cúi đầu chào Dương Minh một cái, mà Dương Minh cũng học theo hắn mà cúi đầu chào.

“Bây giờ hết chuyện rồi chứ? Không còn nữa, tao sẽ tấn công?” Nhâm Kiện Nhân lần này không dám trực tiếp tấn công, mà thử hỏi. Đầu hắn bị Dương Minh làm cho đau lắm rồi.

“Ừm, tao nghĩ đã?” Dương Minh giả vờ do dự, trong lòng lại cười thầm. Mày là sinh viên khoa thể dục, có lẽ thành tích học tập cũng không cao. Nhưng Lão Tử lúc học cấp hai là một học sinh giỏi đó. Trong một quyển binh thư cổ có câu kinh điển: “Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, hai là suy, ba là kiệt. Nhìn bộ dạng của mày bây giờ đã kiệt quệ rồi”

Thực ra Dương Minh căn bản không cần làm như vậy. Dương Minh bây giờ, cho dù Nhâm Kiện Nhân có khí thế cao đến đâu, Dương Minh cũng có trăm cách giết chết hắn chỉ trong một chiêu.