Chương 202: Phản ứng của Tôn Khiết

Đối với việc này, Dương Minh cũng không hề nói gì. Đại học bây giờ mặc dù không còn chuyện bình chọn hoa hậu giảng đường gì đó, nhưng mỹ nữ luôn được nam sinh chú ý. Có người phát hiện bài viết này đều không thể bỏ qua, giống như Dương Minh vậy, không phải cũng động tâm vì Trương Tân nói nên đã xem bài này sao.

Chương trình học trên máy tính rất nhàm chán. Nói đến đều là một ít kiến thức cơ bản và hệ thống thao tác, căn bản là không đi sâu, hơn nữa đều không phải chuyên ngành, không khác các hệ kia là bao.

Trong nháy mắt một tháng không quá bận rộn trôi qua, mỗi ngày cứ khoảng năm giờ Dương Minh đều thức dậy, sau đó đi đến rừng cây nhỏ phía bắc trường luyện tập lực lượng và tốc độ, tối lại đến chỗ Phương Thiên học kỹ xảo giết người.

Qua một thời gian thích ứng, Dương Minh đã không cần suy nghĩ về vị trí và tác dụng của huyệt đạo nữa, mỗi lần Phương Thiên nói ra đều phản xạ ngay lập tức, trực tiếp có phán đoán hợp lý.

Lúc tiến hành đối kháng với Phương Thiên, Dương Minh cũng rất nhanh tìm được vị trí hiểm yếu nhất của kẻ địch.

Mặc dù đôi khi vẫn hơi do dự, nhưng đối thủ nếu như không phải là Phương Thiên giàu kinh nghiệm, Dương Minh trên cơ bản đều có thể một chiêu lấy mạng. Mà bây giờ nhớ lại, lần trước mình đánh nhau với Cơ Thủy Sinh, nhất định là do mình vô ý đánh vào một tử huyệt nào đó của hắn, mới làm cho hắn chết.

“Được rồi, cháu trên cơ bản đã nắm giữ được vị trí và tác dụng của tử huyệt trong cơ thể, còn lại chỉ là tập cho quen thôi” Phương Thiên gật đầu coi như hài lòng: “Nhưng tiếp theo bác muốn dạy cho cháu chính là dựa vào các công cụ bên mình tăng hiệu quả giết người.

“Ở rất nhiều tình huống, giết người không nhất định đã cần dùng tay. Đao, côn cũng sẽ thành hung khí giết người. Nhưng đối với sát thủ mà nói, bất cứ thứ gì bên cạnh chúng ta đều có thể sử dụng làm công cụ giết người. Cháu không thể lúc nào cũng mang theo đao, súng, côn được. Ví dụ như lúc trên máy bay, tàu hỏa, hoặc là một ít địa điểm đặc biệt sẽ không cho phép cháu mang theo mấy thứ đó”

“Cũng có khi cháu căn bản không định giết người, mà chỉ là quyết định đột xuất. Ở tình huống đó, cháu phải học cách sử dụng các đồ vật bên cạnh. Ví dụ như một sợi dây, một chiếc đũa, một chai nước, một chiếc điện thoại di động, hoặc một tờ giấy cũng có thể thành hung khí giết người. Như vậy phải xem cháu có thể vận dụng một cách hợp lý hay không”

“Một tờ giấy cũng có thể giết người?” Dương Minh không thể tin nhìn Phương Thiên.

“Không sai, thậm chí một tờ tiền cũng có thể làm hung khí giết người, chỉ cần nắm giữ được lực lượng thì nó có thể cắt đứt yết hầu của cháu” Phương Thiên thản nhiên nói: “Kỹ xảo sử dụng mấy thứ đó chính là mỏng, nhỏ, sắc, chỉ cần thỏa mãn một trong ba tính chất đó, có thể coi như công cụ giết người. Đương nhiên cũng không phải tất cả những công cụ giết người đều phải thỏa mãn ba điểm này, dù không đủ cũng sẽ thành công cụ giết người. Ví dụ như một chiếc cốc, hoặc là một bóng đèn. Tóm lại chỉ cần sử dụng hợp lý thì bất cứ đồ gì bên cạnh cũng có thể giết người”

Dương Minh cẩn thận lắng nghe. Hắn mặc dù không nghĩ đi lên con đường sát thủ, nhưng theo năng lực bị bại lộ khẳng định có người đến tìm mình gây phiền toái. Mà những thứ này chính là pháp bảo bảo vệ mình.

Những ngày tiếp theo, Dương Minh bắt đầu học phi đao ở chỗ Phương Thiên. Đây là do Dương Minh cố yêu cầu, bởi vì Phương Thiên cảm thấy kỹ xảo này không có tác dụng mấy trong xã hội hiện nay. Ám khí là vũ khí lạnh không thể nhanh bằng vũ khí nóng. Đương nhiên tốc độ trong phim kiếm hiệp lại khác.

Làm Phương Thiên kinh ngạc chính là Dương Minh gần như không cần tập luyện, chỉ hơi nắm giữ được kỹ xảo và lực ném, độ chuẩn xác không ngờ đạt đến chín mươi phần trăm, có khi là một trăm phần trăm. Bởi vì chỉ có mấy lần đầu không trúng, sau đó Dương Minh bách phát bách trúng.

Điều này là nhờ hai mắt của hắn, có thể nhìn xa vô hạn. Cứ như vậy, chẳng khác nào Dương Minh ném phi đao vào bia ngắm ở ngay trước mặt, không trúng sao được.

............

Vân Nghiễm Đô rất bực mình. Công ty đó đột nhiên tuyên bố tạm dừng tất cả nghiệp vụ. Mặc dù tiền đã được trả lại về tài khoản, hắn không tổn thất gì. Nhưng Vân Nghiễm Đô vẫn rất khó chịu, cảm thấy Dương Minh là trở ngại lớn nhất trên đường hắn theo đuổi Tôn Khiết.

Hắn liền sai cấp dưới chuyển ảnh, phim quay Dương Minh đánh người lên đĩa Cd.

Sau đó Vương Chí Đào mới gửi nặc danh đến công ty Tôn Khiết.

Tôn Khiết ngạc nhiên nhìn bức thư nặc danh. Tôn Khiết lắc đầu, bóc thư, từ bên trong rơi ra một sấp ảnh và một chiếc đĩa Cd.

Tôn Khiết đầu tiên cầm mấy bức ảnh lên, trong miệng “Ồ” lên một tiếng, rất kinh ngạc nhìn người con trai đang đánh người trong bức ảnh. Sao lại là hắn? Tôn Khiết khẩn trương, trong đầu không khỏi nghĩ đến chuyện ở trong Toilet lần đó, cảm giác đó Tôn Khiết không thể quên.

Đây là ảnh hắn gửi cho mình? Tôn Khiết rất nhanh phủ nhận suy nghĩ này. Dương Minh trong ấn tượng của nàng không phải người như vậy. Hơn nữa xem ra Dương Minh cũng không coi mình vào đâu.

Tôn Khiết cảm thấy rất bất bại. Mặc dù mình lúc ấy cũng có suy nghĩ không tiếp tục phát triển với hắn, nhưng tâm trạng của con gái rất kỳ quái, biết là không thể nhưng vẫn hy vọng mình được coi trọng.

Tôn Khiết thở dài, bỏ suy nghĩ “Xấu” đó ra khỏi đầu, lấy lại tinh thần quan sát tiếp. Đây là trước cửa một quán cafe, Dương Minh đánh người. Từ bức ảnh này không thấy rõ gương mặt, Tôn Khiết có chút kỳ quái là ai gửi ảnh này cho mình? Rốt cuộc có mục đích gì.

Nàng hiển nhiên sẽ không cho rằng Dương Minh không có việc gì đánh người rồi chụp ảnh gửi để hấp dẫn mình. Nhưng ngoại trừ Dương Minh còn có ai biết quan hệ giữa mình và Dương Minh? Người này làm như vậy rốt cuộc để làm gì?

Tôn Khiết bỏ chiếc đĩa Cd vào trong máy tính, đây là đĩa quang, hệ thống tự động phát đĩa.

Nội dung giống như những bức ảnh, là Dương Minh đang đánh người.

“” Tôn Khiết ấn vào nút tạm dừng, hình ảnh dừng lại.

Tôn Khiết lắc đầu, mỉm cười: “Đây không phải lái xe của Vân Nghiễm Đô sao?”

Thì ra trong đó ngẫu nhiên có ảnh Liễu Hiểu Sinh đang ngẩng đầu, mặc dù rất ngắn nếu như không nhìn kỹ sẽ không thấy. Chi tiết này bị Vân Nghiễm Đô bỏ quên, nhưng lại bị Tôn Khiết thấy.

Suy nghĩ một lát, Tôn Khiết ôm bụng cười nghiêng ngả, hiểu rõ ý của Vân Nghiễm Đô. Người này không biết từ ai nghe được Dương Minh là bạn trai của mình, vì hủy hình tượng của Dương Minh nên cố ý sai lái xe làm trò khổ nhục kế.

“Vân Nghiễm Đô ơi là Vân Nghiễm Đô, lái xe của anh bị đánh oan rồi. Ha ha, tức cười quá đi mất” Tôn Khiết cười đến độ nước mắt sắp trào ra: “Trên thế giới còn có người ngu như vậy sao?”

Cười xong, Tôn Khiết lấy đĩa ra, nhét vào trong ngăn bàn, sau đó lại cầm tệp ảnh lên: “Đánh người còn dã man như vậy sao. Ha ha, Vân Nghiễm Đô, anh ngay cả Tôn gia tôi làm gì cũng không rõ, anh còn muốn theo đuổi tôi sao?”

Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, Tôn Khiết nghe điện.

“Tổng giám đốc, công ty bên dưới có một người xưng là người trong gia tộc chị nói muốn gặp” Thư ký của Tôn Khiết nói.

“Người trong gia tộc tôi? Là Tôn Chí Vĩ sao? Bảo cậu ta vào đi” Tôn Khiết nói với đầu bên kia.

Một lát sau vang lên tiếng gõ cửa, Tôn Khiết cất mấy bức ảnh của Dương Minh đi, sau đó nói: “Mời vào”

“Chị, em tới” Tôn Chí Vĩ ở trước mặt Tôn Khiết rất cung kính, từ nhỏ hắn chỉ sợ bà chị lợi hại này, bị bà chị này giáo huấn không ít.

“Chí Vĩ hả, có chuyện gì vậy” Tôn Khiết cười nói: “Làm gì mà ấp a ấp úng thế, có gì nói đi”

“Cái này... lần trước chị đồng ý nói đi mua xe cho em... lần đó chị bận không đi được. Không biết hôm nay chị đi được không?” Tôn Chí Vĩ cẩn thận hỏi.

“Ồ, chuyện này hả, chị đồng ý với em, hiển nhiên sẽ mua cho em. Sao, thích xe gì?” Tôn Khiết hỏi.

“Em muốn mua xe Ferrari599GTB” Tôn Chí Vĩ lo lắng nói.

“Bao nhiêu tiền?” Tôn Khiết không quá hiểu về xe.

“Ba triệu tám, gần bốn triệu. Tất cả thủ tục hết khoảng bốn triệu rưỡi” Tôn Chí Vĩ không dám ngẩng đầu lên nói. “Cái gì? Gần bốn triệu?” Tôn Khiết hít sâu một hơi.