Dương Minh kinh ngạc nhìn người trước mặt. Hiển nhiên người này đã chết. Nhưng rốt cuộc là ai đã ra tay cứu mình vào lúc nguy cấp đó?
Có kinh nghiệm về cái chết của Cơ Thủy Sinh lần trước, Dương Minh đã không còn sợ hãi với người chết như lần đầu tiên. Ở tình huống địch bạn chưa phân rõ, Dương Minh lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía sau tên áo đen, cũng chính là phía bắn ra thanh phi đao.
Một lão già dáng người gầy yếu đang lẳng lặng đứng ở đó.
Người này chính là Phương Thiên.
Điều này làm cho Dương Minh vô cùng kinh ngạc, là Phương Thiên làm sao?
Dương Minh chỉ vào xác chết trên mặt đất, kinh ngạc nhìn Phương Thiên: “Nó...”
“Chết rồi...” Phương Thiên lạnh nhạt nói: “Bị bác giết”
“A?” Dương Minh mặc dù đã hơi nghi ngờ, nhưng giờ nghe Phương Thiên nói, há hốc mồm đầy kinh ngạc không nói thành lời.
“Đây không phải là nơi để nói chuyện, kéo nó vào phòng bác” Phương Thiên rất bình tĩnh nói, không nhìn ra là ông ta vừa mới giết người xong.
Dương Minh ừm một tiếng, cũng lấy lại bình tĩnh, ôm xác chết trên mặt đất lên, bước nhanh vào nhà Phương Thiên. Mặc dù trong lòng có rất nhiều câu hỏi, nhưng Dương Minh bây giờ không có cách nào đặt ra.
Phương Thiên trong đầu Dương Minh là một lão già đáng thương, nhát gan, thần kinh không ổn định. Mà hôm nay ông ta lại không một tiếng động giết chết một sát thủ có công phu rất lợi hại. Điều này làm Dương Minh rất kinh ngạc.
Dương Minh thậm chí có chút hoài nghi. Người trước mặt có phải là lão già run rẩy khi đối mặt với mấy tên côn đồ trong trại tạm giam mà mình đã cứu không.
Sau khi vào nhà, tinh quang trong mắt Phương Thiên tan đi, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt như bình thường, không khác gì với những lão già cô đơn khác. Chẳng qua ông ta không quên xác chết trong tay Dương Minh, chỉ vào đống củi trong góc, nói:
- Bỏ nó vào đấy, để bác xử lý.
Dương Minh theo lời ném xác chết xuống đất, sau đó nghi hoặc đi theo Phương Thiên vào nhà. Phương Thiên từ dưới gầm giường lôi ra một cái rương sắt. Nếu có người nhìn thấy, sẽ nhận ra đúng là chiếc rương mà Đổng Quân đưa cho ông ta.
Phương Thiên nhanh nhẹn mở rương ra, sau đó lấy một bình thuốc nhỏ ra, đưa ra chỗ có ánh đèn nhìn một chút, sau đó gật đầu đóng rương lại. Bởi vì cách khá xa, Dương Minh không thấy rõ trong rương có gì. Chẳng qua mơ hồ nhìn thấy bên trong có rất nhiều bình.
Phương Thiên đi ra ngoài, đi tới bên cạnh xác chết. Dương Minh đi theo phía sau, không biết Phương Thiên muốn làm gì.
Chỉ thấy Phương Thiên rút con dao của mình ra, sau đó đưa tay vuốt vuốt lên xác chết, từ trong túi của đối phương lấy ra một bức ảnh, mấy thứ linh tinh và một con dao. Mấy thứ này trong đó không có gì chứng minh thân phận của đối phương.
Sau khi lấy mấy thứ này ra, Phương Thiên mới cẩn thận mở nắp bình ra. Sau đó một tay cầm lấy chiếc bình, một tay che mũi, nhẹ nhàng đổ ra chút thuốc, đổ vào da đối phương.
Trong nháy mắt, da xác chết bốc lên những bọt khí màu vang, tiếng xè xè nổ ra, xác chết từ từ thối rữa và biến mất. Chẳng qua chưa đầy một phút, cả xác chết đã biến mất không còn, hóa thành một vũng chất lỏng màu đen.
Hủ thi phấn. Một cái tên khủng bố thoáng hiện lên trong đầu Dương Minh. Vốn tưởng rằng đó chỉ là một lời đồn thổi vô căn cứ, trên thực tế không còn tồn tại. Nhưng bây giờ, Dương Minh lại tận mắt nhìn thấy một xác chết biến mất không thấy tăm hơi.
Phương Thiên lấy một chiếc xẻng trong nhà kho bên cạnh, tiện tay hót ít cát đổ lên đống chất lỏng. Tất cả dấu vết đã bị Phương Thiên che dấu.
Tất cả làm Dương Minh há hốc mồm. Đây là Phương Thiên lão đầu sao? Đây không phải là một tội phạm sao?
Sau khi làm xong mọi chuyện, Phương Thiên bỏ chiếc bình vào trong rương, vỗ vỗ tay, ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn Dương Minh: “Có gì muốn hỏi thì hỏi đi”
“Bác...” Trong lòng Dương Minh lúc này có trăm ngàn câu hỏi muốn hỏi Phương Thiên, nhưng không biết nên trả lời như thế nào, không biết hỏi từ đâu.
“Bác? Bác sao? Dương Minh, cháu không phải biết bác là Phương lão đầu sao? Hai ta vừa uống rượu mà” Phương Thiên cười.
“Bác vừa nãy mới giết người kia...” Dương Minh thực sự kinh hãi, ngay cả nói chuyện cũng không thể nói rõ. Đúng vậy, Phương Thiên hôm nay làm hắn quá rung động.
“Thằng đó muốn giết cháu, hoặc nói định làm cho cháu tàn phế” Phương Thiên rất lạnh nhạt nói: “Sau đó bác giết nó” Giọng nói bình thản như giết một con gà vậy.
“Nhưng mà bác...” Dương Minh thật sự không thể tưởng tượng. Lão già gầy yếu như Phương Thiên có thể ra tay đánh người, lại là một kích trí mạng.
“Bác sao?” Phương Thiên ngẩng đầu lên, nhìn bức tranh ở trên tường, đó là một bức tranh về một con hổ. Phương Thiên đưa tay ra chỉ vào hai mắt nó: “Cháu nhìn mắt trái nó”
“Dứt lời, Phương Thiên tiện tay cầm lấy con dao ném đi: “Keng” một tiếng, con dao đâm trúng vào mắt trái con hổ.
Dương Minh thót tim, vội vàng đi tới trước bức tranh. Chủy thủ không chệnh một ly đâm trúng mắt trái con hổ.
“Sao bác làm được như vậy?” Dương Minh rất kinh ngạc nhìn Phương Thiên. Đó là kỹ thuật gì? Tiểu Lý phi đao sao?
Dương Minh lúc này đã rất kinh ngạc. Nhưng câu nói tiếp theo của Phương Thiên lại làm hắn sợ hãi đến cực điểm.
“Có gì chứ? Chút tài mọn mà thôi” Phương Thiên lắc đầu.
“Cái gì? Thế này mà là tài mọn?” Dương Minh run lên: “Cái này mà bác gọi là tài mọn, vậy thế nào mới là lợi hại? Lão đầu? Bác phải khiêm tốn chút chứ?”
“Cháu cho rằng như vậy đã rất lợi hại sao?” Phương Thiên lạnh nhạt nói: “Cũng đúng, trước đó cháu không phải cho rằng công phu của mình rất lợi hại sao? Ha ha”
“Lão già. Bác có ý gì?” Dương Minh bị Phương Thiên nói vậy không khỏi đỏ mặt: “Ai lại nói người như bác chứ?”
“Không có gì, trước hết nghĩ xem ai muốn ra tay với cháu như vậy” Phương Thiên đưa mấy thứ mà mình lục soát được trên người xác chết cho Dương Minh.
Dương Minh cầm lấy bức ảnh, nhíu mày. Đây là cái gì. Đây là ảnh mà mình nộp khi tham gia thi đại học, sau đó lúc nhập học cũng dùng đến nó làm thẻ sinh viên, thẻ thư viện.
Cho nên chỉ cần thoáng lưu ý một chút là có thể lấy được bức ảnh này của mình. Trong lòng Dương Minh nhất thời không thể đoán được bức ảnh này là từ tay ai mà ra.
Huống hồ, bức ảnh này không quá giống Dương Minh, căn bản không thể liên lạc hai cái với nhau. Rất nhiều người chụp ảnh đều hiểu được, ảnh thẻ hơi khác so với người thật.
Cho nên hiển nhiên người này không phải ngẫu nhiên gặp phải Dương Minh. Hắn tuyệt đối là theo dõi mình và đến đây, sau đó mới tìm cơ hội ra tay. Về phần mình bị theo dõi từ lúc nào, vậy không biết được.
Nghĩ đến đây, Dương Minh nhíu mày. Đúng thế, gần đây mình trêu chọc một vài người. Nhưng thù hận của hắn với những người này căn bản chưa đến mức phải thuê sát thủ.
Ân oán giữa mình và Vương Chí Đào, nhiều nhất chỉ là hãm hại đối phương một chút mà thôi, không đến mức muốn lấy mạng đối phương. Về phần Trương Vũ Lượng, Lưu Triệu Quân, còn có thằng lái xe Liễu Hiểu Sinh của Vân tổng hôm nay, nhiều nhất chỉ là va chạm nhỏ nhặt. Dương Minh thực sự không nghĩ ra rốt cuộc ai muốn hại mình như vậy.
Nếu như trong túi xác chết không có bức ảnh này, Dương Minh có thể tin rằng hắn tìm sai người, hoặc là có ý đồ cướp mình. Nhưng bây giờ có thể khẳng định người này có mục đích mà tới, hơn nữa mục tiêu lại là mình.
“Rất sợ phải không?” Phương Thiên cười cười nói: “Kẻ thù trong bóng tối mới là đáng sợ nhất. Đương nhiên, điều này chỉ là đối với cháu mà nói”
“Có ý gì?” Dương Minh nghe xong lời trêu chọc của Phương Thiên, có chút tức giận: “Gì mà lại là đối với cháu?”
“Không có gì, nói đúng ra nếu như đổi lại là bác, bác sẽ không sợ” Phương Thiên lắc đầu nói.
“Bác?” Dương Minh cẩn thận đánh giá Phương Thiên: “Được, bác đã lợi hại như vậy, sao năm đó lại bị người hãm hại để bị nhốt vào trong trại tạm giam?”
“Bởi vì trong trại tạm giam mới là nơi an toàn nhất” Phương Thiên không trả lời, nói.