Chương 184: Chính là hắn

Không sai người này chính là lão hồ ly lần trước cùng Quách Kiện Siêu muốn làm hại Tôn Khiết. Hắn muốn mượn cơ hội này khống chế Quách Kiện Siêu. Nhưng không ngờ rằng nửa đường lại gặp Trình Giảo Kim Dương Minh, làm kế hoạch của hắn bị hủy diệt hoàn toàn. Hơn nữa tìm Quách Kiện Siêu, thương lượng sau này sẽ đối phó với Tôn Khiết như thế nào. Nhưng thằng ranh đó lại lắc đầu liên tục. Lúc ấy Hoa tổng còn khó hiểu, chẳng lẽ thằng ranh chuẩn bị buông tha sao? Sau này hắn mới nhìn ra mánh khóe, thằng đó đã bị Dương Minh nắm được sơ hở gì đó. Lúc mình nói xấu Dương Minh, mặt Quách Kiện Siêu luôn có chút cổ quái phản đối.

Điều này cũng không trách được Quách Kiện Siêu. Đêm đó làm cho hắn quá rung động. Vừa nhớ tới người tên là “Báo ca” Quách Kiện Siêu không nhịn nổi mà run lên. Nhất là “Độc Long” kia làm cho Quách Kiện Siêu cả tháng nay không yên tĩnh được, vừa nhắm mắt vào là lại nghĩ đến chuyện đó.

Mà hiển nhiên Dương Minh và Bạo Tam Lập quan hệ rất tốt. Ở tình huống này cho dù Quách Kiện Siêu có trăm lá gan cũng không dám đi quấy rối Tôn Khiết nữa, chứ đừng nói tính kế Dương Minh. Dù là nói xấu Dương Minh, hắn cũng không dám.

Quách Kiện Siêu luôn sống dưới ánh mặt trời rốt cuộc biết cái gì gọi là xã hội đen. Thì ra bọn họ thật sự tàn bạo như trong phim. Nếu Quách Kiện Siêu mất đi giá trị lợi dụng, vậy kế hoạch của mình cũng bốc hơi. Hoa tổng không thể không có tính toán mới.

“Sao, có phải là thằng ranh kia đoạt danh tiếng của chú?” Hoa tổng chỉ chỉ về phía Dương Minh.

“Thằng đó? Chẳng quan hệ gì với nó cả. Nhất định là do Trương Giải Phóng sai” Vân tổng mắng.

“Hừ hừ, thằng này không đơn giản. Tôi và nó đã ăn cơm với nhau một lần. Hắn nhìn như là bạn trai của Tôn Khiết. Ừm, không sai, chính là hắn” Hoa tổng ra vẻ đột nhiên nghĩ ra gì đó.

“Tôn Khiết? Không phải chứ? Không nghe thấy gì mà?” Vân tổng cũng là một trong những người theo đuổi Tôn Khiết. Người này chính là một tên háo sắc, bốn mươi tuổi mà vẫn chưa lấy vợ: “Được rồi, cô gái bên cạnh thằng đó là ai?”

“Rất thân mật, có lẽ cũng là một đứa của hắn?” Hoa tổng ra vẻ lơ đãng nói.

“Mẹ nó. Tôi phải chụp ảnh lại mới được, đưa cho Tôn Khiết xem. Mẹ nó, thằng ngu, đụng phải tao là may đen rồi” Vân tổng đang rất tức giận không chỗ phát tiết. Vừa nghe Hoa tổng nói, lập tức hận Dương Minh.

Nhìn Vân tổng cầm máy ảnh chụp không ngừng, Hoa tổng cười lạnh. Dương Minh, mày phá hỏng chuyện của tao. Tao cũng phá chuyện của mày, xem mày thế nào”

Lần trước Dương Minh và Tôn Khiết ở trong phòng vệ sinh KTV làm gì, Hoa tổng hiểu rõ. Cho nên hắn đương nhiên cho rằng Dương Minh nhất định là bạn trai chính thức của Tôn Khiết. Hôm nay lại thấy Dương Minh thân mật với Lam Lăng, liền quyết định phải đâm cho Dương Minh một phát. Cho nên mới nói tin tức này cho Vân tổng vẫn theo đuổi Tôn Khiết mà không có kết quả.

“Bố, bố cảm thấy viên phỉ thúy này có thực là Trương thị ngọc khí tặng không?” Sau khi khách bắt đầu ngồi vào chỗ, Tiếu Tình mới nói ra nghi hoặc trong lòng.

“Con nói xem?” Lưu Duy Sơn kỳ quái hỏi.

“Lần trước con đến Trương thị ngọc khí, muốn mua một viên phỉ thúy ở đó tặng người. Nhưng Trương Giải Phóng nói mình không có phỉ thúy” Tiếu Tình nói tiếp: “Nhưng hôm nay lại tặng một viên phỉ thúy, có ý gì?”

Tiếu Tình thật ra không nghĩ viên phỉ thúy là của Dương Minh. Nàng chỉ sợ có người tặng món quà quý giá như vậy, nhất định có ý đồ gì đó.

“Nghe con nói như vậy... chẳng lẽ...” Lưu Duy Sơn nhớ lại lần đầu tiên gặp Dương Minh, sau đó gật đầu khẳng định: “Không sai, nhất định là cậu ta”

“Bố, bố đang nói gì vậy?” Tiếu Tình không hiểu Lưu Duy Sơn đang nói gì.

“Viên phỉ thúy này là của Dương Minh” Lưu Duy Sơn không có gì phải giấu Tiếu Tình, liền nói ra.

“Tại sao bố lại nói như vậy?” Tiếu Tình rất khó hiểu. Dương Minh chỉ là một sinh viên sao lại có thể có phỉ thúy chứ? “Dương Minh có quan hệ gì với bố? Cho dù cậu ta có phỉ thúy, tại sao lại tặng bố?”

“Chuyện này nói ra rất dài...” Vì vậy Lưu Duy Sơn kể lại lần đầu tiên gặp Dương Minh, và lần thứ hai khi Dương Minh thuê phòng: “Dương Minh là đứa nhỏ rất trọng tình cảm. Lần trước bố dạy cậu ta về ngọc. Viên phỉ thúy này rất có thể là do cậu ta đánh đá mà tìm được. Biết bố có sở thích này nên lấy nó làm quà tặng bố” “Vậy tại sao cậu ta lại nói là Trương Giải Phóng tặng?” Tiếu Tình vẫn khó hiểu.

“Điều này bố cũng không rõ lắm. Nhưng theo bố đoán cũng chỉ có vài khả năng” Lưu Duy Sơn nói: “Thứ nhất chính là Trương Giải Phóng cũng đã giúp đỡ Dương Minh, cho nên để báo đáp, cậu ta liền làm cầu nối giữa bố và Trương Giải Phóng, giúp việc kinh doanh của người này. Khả năng nữa là Dương Minh không thích quá nổi tiếng, nên mới làm như vậy. Đương nhiên còn một khả năng là cậu ta sợ tặng món quà quý giá như vậy, bố không nhận, nên lấy cớ”

“Bố nói vậy cũng đúng” Tiếu Tình gật đầu, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ về Dương Minh. Người được bố nhìn trúng không nhiều lắm. Bố có thể đánh giá Dương Minh cao như vậy, vậy Dương Minh nhất định có chỗ hơn người.

Thông qua mấy lần tiếp xúc trước đây, ấn tượng của Tiếu Tình với Dương Minh chỉ là “Rất háo sắc” “Thích làm anh hùng” những điều khác thì quá bình thường. Bây giờ nghe bố nói về Dương Minh lại là một người khác hẳn, không khỏi có chút tò mò.

Nếu Dương Minh biết Tiếu Tình nghĩ về hắn như vậy, không biết sẽ nghĩ như thế nào. Dương Minh mặc dù có chút háo sắc, nhưng không đến mức không chịu nổi. Tuyệt đối không xấu xa đến mức nhìn trộm quần lót con gái. Muốn nhìn trộm cần gì phải như vậy, trực tiếp dùng thấu thị là được. Đừng nói quần lót, dù là lông cũng có thể thấy rõ.

Về phần thích làm anh hùng? Dương Minh bị oan thật. Lần trước ra tay giúp nàng giải quyết tên trộm, hoàn toàn là vì bảo vệ Trần Mộng Nghiên nên mới thế. Nếu không Dương Minh không muốn xen vào chuyện người khác.

Dù nói như thế nào, ấn tượng của Tiếu Tình về Dương Minh đã thay đổi.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lưu Duy Sơn còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, Dương Minh cũng không ở lại lâu, chuẩn bị hôm khác đến thăm Lưu Duy Sơn.

Bây giờ, vây quanh Lưu Duy Sơn là một loạt các ông chủ. Dương Minh cũng không thể tiến vào. Sau khi nói mấy câu với Tiếu Tình, Dương Minh và Lam Lăng, Trương Tân rời khỏi khách sạn Bạch Thiên Nga.

Đi tới bãi đỗ xe, lên xe, Trương Tân vừa định lái xe ra ngoài thì một chiếc xe AudiA8 xông thẳng tới “két” một tiếng dừng lại phía sau xe Trương Tân. Từ trên xe có hai nữ ba nam đi xuống, vừa nhìn trang phục đã biết là đám côn đồ.

“Này, mấy người đỗ xe như vậy, chúng ta sao ra được chứ” Trương Tân thò đầu ra nói với thằng con trai đeo vòng cổ đang xoay xoay thìa khóa trên không. Hắn đỗ xe vừa lúc làm cho xe Trương Tân không ra được.

“Nó nói gì?” Thằng đeo vòng chỉ vào thằng đeo vòng tai bên cạnh hỏi.

“Nó nói chúng ta dừng xe cản đường nó” Thằng đeo vòng tai nói.

“Chú. Không có việc gì chứ?” Thằng đeo vòng cổ mở to mắt nhìn Trương Tân: “Tao cản đường mày. Tao nói mày cản đường tao đó. Chỗ nào viết đây là nhà mày”

“Đúng đúng, em biết rồi, cái này gọi là đi đường người khác, không cho người khác đi” Một đứa con gái châm chọc nói.

“Hắc hắc, cưng, em thật giỏi” Thằng đeo vòng tai nói.

“Nghe được không? Mày lần sau ra ngoài thì mua máy bay trực thăng đó” Thằng đeo vòng cổ cười ha hả nói: “Ồ, tao quên, mày đi chiếc xe có mười vạn, đâu thể mua được trực thăng”

“Mẹ mày, thích gây sự à?” Đều nói lái xe đều nóng tính. Trương Tân cũng là một trong số đó. Trương Tân vốn là người nhịn cho qua chuyện. Nhưng ngồi trong xe, tính nóng lên.

“Mẹ mày? Mày không rõ tình huống bây giờ sao? Mày cho rằng mày là Lí Tiểu Long à?” Thằng đeo vòng tai đá vào xe Trương Tân, nói.

“Bịch” cửa xe mở ra, Dương Minh xuống xe. Vốn thấy đối phương chỉ là mấy đứa trẻ, Dương Minh không muốn chấp nhặt với chúng. Nhưng lúc này không thể nhịn được.

“Đếm đến ba, mau lái xe đi, nếu không tự chuốc hậu quả” Dương Minh nhìn thằng đeo vòng, lạnh lùng nói.

Nhưng mấy thằng này lại không hề sợ, vẻ mặt lại vui mừng.

Thằng đeo vòng cổ nhìn Dương Minh, sau đó rút điện thoại di động nhìn thoáng qua, chỉ vào Dương Minh nói: “Chính là nó”