Chương 162: Ăn miếng trả miếng

“Làm sao? Thằng ranh, tao nói cho mày biết. Bạn gái tao, ngoài tao ra chưa cho bất cứ thằng đàn ông nào sờ vào. Hôm nay mày là người đầu tiên đó. Mày đúng là thằng ngưu nhất đã từng đến Bất Dạ Thiên này” Bạo Tam Lập nói: “Mang thằng ranh này về văn phòng cho tao. Ở đây rất nhiều người, từ từ thu thập nó. Dám động tay động chân với phục vụ, đúng là muốn chết”

Bạo Tam Lập đâu có sợ ở đây có nhiều người, nếu sợ đã sớm mang Quách Kiện Siêu đi. Bây giờ đã có không ít khách tò mò kéo đến xem. Không sai, Bạo Tam Lập chính là muốn mượn cách giết gà dọa khỉ. Để khách về một đồn mười, mười đồn trăm, quy định ở Bất Dạ Thiên, mọi người đều phải tuân theo.

Mấy tên đàn em nghe Lão Đại nói, lập tức sách Quách Kiện Siêu về phía phòng an ninh.

Đứng ở góc khuất nhất trong đám đông, Dương Minh đang cười lạnh một tiếng. Hắn không hề thương xót Quách Kiện Siêu, người như vậy không việc gì phải thương xót. Có thể nói Quách Kiện Siêu tự làm tự chịu. Nếu như hắn không bỏ thuốc Tôn Khiết, Dương Minh cũng không hề nghi ngờ hắn, có lẽ còn giúp hắn khi bị Bạo Tam Lập làm khó. Nhưng bây giờ, hắn chẳng những không muốn giúp, mà còn đổ thêm dầu vào lửa.

Quách Kiện Siêu bị đẩy vào phòng an ninh, một đám người xông tới, chuyện đầu tiên là đánh cho Quách Kiện Siêu một trận. Đám đàn em này đã đi theo Bạo Tam Lập một thời gian, biết nên làm thế nào. Quách Kiện Siêu đường đường là một phó tổng tập đoàn, đã bao giờ gặp qua cảnh này. Vốn tưởng rằng xã hội đen chỉ gặp được trong Tv. Nhưng bây giờ đang đứng trước mặt mình.

Quách Kiện Siêu bị đánh đến độ kêu cha gọi mẹ, gào lên như lợn bị chọc tiết. Nhưng phòng an ninh có hệ thống cách âm hàng đầu, bên ngoài căn bản không nghe thấy gì.

Đánh xong, hai tên đàn em đứng hai bên túm tóc dựng Quách Kiện Siêu dậy, sau đó đá vào đầu gối hắn: “Quỳ xuống”

Quách Kiện Siêu vốn đã không dám chống cự, đành phải ngoan ngoãn quỳ xuống, hơn nữa cả người đau muốn chết, ngoài “Hừ hừ” ra thì không nói được câu gì.

Lúc này, cửa phòng an ninh đẩy ra, một người đàn ông cao gầy như cây trúc đi đến. Thấy Quách Kiện Siêu đang quỳ trên đất, hỏi: “Con mẹ nó, thằng này là ai?”

“Thụy ca, thằng chó chết này dám sàm sỡ bạn gái Báo ca” Một thằng đàn em nói.

Bạn gái của Bạo Tam Lập? Tề Văn Thụy sửng sốt. Hắn là bạn thân của Bạo Tam Lập, đã bao giờ nghe nói Bạo Tam Lập có bạn gái đâu. Nhưng nếu nói như vậy, nhất định có ý gì đó. Tề Văn Thụy cũng không nói phá, mà hết sức phối hợp đá vào mông Quách Kiện Siêu một cái: “Mày * không muốn sống à? Cứng nhỉ”

“Anh, em sai rồi. Em không biết cô ấy là bạn gái Báo ca. Xin lỗi, xin lỗi” Quách Kiện Siêu vội vàng xin lỗi.

“Mẹ mày, mày làm rồi còn gì” Tề Văn Thụy đập vào đầu Quách Kiện Siêu một cái: “Chuyện này xin tao cũng vô dụng, mày đi mà nói với Báo ca”

“Báo ca, em sai rồi. Anh tha cho em đi. Anh coi em là cái rắm, thả em đi” Quách Kiện Siêu lúc trước nghe thấy câu này trên Tv còn cảm thấy nực cười. Bây giờ hắn rốt cuộc hiểu được sao có người lại nói ra những lời này”

“Thả mày? Tao không phải thiệt thòi sao?” Bạo Tam Lập tức giận nói: “Trước hết mày tát mình mười cái đi”

“Hả?” Quách Kiện Siêu sửng sốt, nhìn Bạo Tam Lập với vẻ khó hiểu.

“Con mẹ mày, Báo ca bảo mày tát thế để làm thủng cái tai điếc của mày ra” Một đàn em của Bạo Tam Lập lập tức nhảy ra, túm tóc Quách Kiện Siêu tát cho hai cái, âm thanh giòn tan, còn lớn hơn cả tiếng vỗ tay.

“Em.... em tự tát” Quách Kiện Siêu thấy rõ tình hình, mình tát còn đỡ đau một chút, chứ để người khác tát...

“Hừ, mau đi” Tên đàn em cũng không muốn ra tay, thấy Quách Kiện Siêu nói vậy, càng nhàn.

Quách Kiện Siêu đâu dám làm trái, vừa cắn răng vừa tát mạnh vào mặt mình.

“Được rồi, mẹ mày không tát nữa, điếc tai ông. Báo ca, mau xử lý thằng này đi. Địch Lôi đang đợi chúng ta” Tề Văn Thụy có chút không nhịn được, chuyện này giao cho đàn em xử lý là được mà.

“Vậy đi, nếu lão đệ đã mở miệng. Vậy tha không đánh mày nữa. Mày trước hết viết cho tao một tờ giấy cam đoan”

“Tao không đánh mày nữa. Viết không ổn, hôm nay trên biển sẽ có một...” Bạo Tam Lập cười lạnh nói.

“Vâng, vâng, em viết, em sẽ viết ngay” Quách Kiện Siêu bây giờ không hề nghi ngờ lời Bạo Tam Lập nói. Bọn họ là xã hội đen mà. Xã hội đen có gì không dám làm chứ. Hơn nữa thấy trên báo và Tv, người trước mắt quả thực giống như Ma vương giết người.

“Thủy, đi lấy giấy bút cho nó, tao đọc mày viết” Bạo Tam Lập ra lệnh cho một thằng đàn em.

Thằng đàn em tên Thủy lập tức đi lấy giấy bút đưa cho Quách Kiện Siêu. Quách Kiện Siêu run run cầm bút, một lúc sau mới tìm được cảm giác.

Bạo Tam Lập ho khan hai tiếng, lấy điện thoại di động trong túi ra, nhìn tin nhắn trên màn hình, đọc: “Giấy cam đoan. Hôm nay tôi uống hơi nhiều rượu, định cưỡng hiếp phục vụ Tiểu Vương của Bất Dạ Thiên...”

“Em không cưỡng hiếp mà” Quách Kiện Siêu vội vàng giải thích. Phải biết rằng cưỡng hiếp và sàm sỡ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nếu như Bạo Tam Lập báo cảnh sát, hoặc dùng cái này khống chế mình, vậy vô cùng nguy hiểm.

“Mày muốn chết hả?” Tề Văn Thụy đã sớm không nhịn nổi, đi tới đấm cho Quách Kiện Siêu một cái: “Bảo mày viết thế nào thì cứ viết y như vậy, ai cho mày lảm nhảm. Báo ca, em nói, chúng ta giết thằng này, vứt xuống biển cho cá ăn. Nói nhiều với nó làm gì”

Bạo Tam Lập xua tay nói: “Mày nói mày không cưỡng hiếp. Ảnh chụp lại rất rõ ràng, tay mày đang làm gì thế này”

Quách Kiện Siêu ngẩn người, không ngừ rằng còn có máy quan. Hành vi của mình lúc đó quả thật có điểm như cưỡng hiếp, điều này không thể giải thích được. Hơn nữa nghe Tề Văn Thụy nói muốn giết mình, sợ đến toát mồ hôi, vội vàng nói: “Em viết, em viết. Em không muốn chết”

“Như vậy thì viết mau đi. Hôm nay tôi uống hơi nhiều rượu, định cưỡng hiếp phục vụ Tiểu Vương của Bất Dạ Thiên, kết quả bị bảo vệ Bất Dạ Thiên bắt được... Người làm đơn Quách Kiện Siêu” Bạo Tam Lập đọc xong tin nhắn mà Dương Minh gửi cho, rốt cuộc thở dài một hơi. Dương ca đúng là có văn hóa, giấy cam đoan dài như vậy mà cũng có thể soạn ra.

Dương Minh đâu có thể soạn ra, mà là gọi điện cho Trương Tân, bảo hắn lên mạng tìm đơn mẫu, rồi nhắn tin cho mình. Sau đó Dương Minh chuyển tiếp tin này cho Bạo Tam Lập.

“Em viết xong rồi...” Quách Kiện Siêu ký tên rồi nói.

“Điểm chỉ vào, lấy mực cho nó” Bạo Tam Lập nói.

Vì vậy Quách Kiện Siêu lại điểm chỉ, giấy cam đoan mới được đưa cho Bạo Tam Lập. Bạo Tam Lập nhìn thoáng qua, thấy không có gì sai sót mới gập nhét vào trong túi, gật đầu nói: “Biết nghe lời đó, vậy tạm không đánh nữa”

“Tạm không đánh?” Quách Kiện Siêu sửng sốt, ý của đối phương là sau này sẽ đánh mình nữa sao? Chẳng qua Quách Kiện Siêu không dám hỏi nhiều, qua được cửa này rồi tính: “Báo ca, em có thể đi chưa....”

“Đi? Mày choáng à? Mày đã muốn đi sao?” Bạo Tam Lập như nghe được chuyện hài hước nhất, trợn trừng mắt.

“Hả? Em không phải đã viết giấy cam đoan rồi sao?” Quách Kiện Siêu nói.

“Giấy cam đoan là giấy cam đoan. Mày cưỡng hiếp bạn gái tao, chuyện này chúng ta sẽ cẩn thận tính toán” Vừa nói, Bạo Tam Lập nháy mắt cho Tề Văn Thụy, bảo hắn không được gấp.

“Em... em không cưỡng hiếp mà.... a” Quách Kiện Siêu vừa nói xong, cái mông đã trúng một cước làm hắn sợ đến độ ngậm miệng lại.

“Theo lý thuyết, ông cha ta có câu nói, ăn miếng trả miếng. Mày nói tao có phải nên tìm người cưỡng hiếp mày không nhỉ?” Bạo Tam Lập lắc đầu nói.

“Hả?” Quách Kiện Siêu sửng sốt. Tìm người cưỡng hiếp mình, còn có chuyện tốt như vậy sao? Đàn ông cưỡng hiếp đàn bà là cưỡng hiếp. Nhưng đàn bà cưỡng hiếp đàn ông... nói như thế nào thì Quách Kiện Siêu cũng rất thích. Vì vậy hắn vội vàng gật đầu nói: “Được ạ, tất cả nghe Báo ca”

“Hắc hắc, đừng cao hứng quá sớm. Mày là một thằng đàn ông, mày muốn cưỡng hiếp bạn gái tao. Mày nói tao nên làm như thế nào?” Bạo Tam Lập hỏi lại.

“Đương nhiên là tìm một phụ nữ cưỡng hiếp em” Quách Kiện Siêu vội vàng nói.