Chương 149: Nháo quỷ sự kiện (phần đầu)

Trần A Phúc có tâm lý khác thường, do lúc nhỏ, vào đêm mưa dông,hắn mặc chiếc áo mưa trắng đi tới nhà xưởng của mẹ hắn để đưa dù. Vì còn nhỏ, hắn chạy nhanh, giống như cái bóng trắng vù vù chạy qua.

Kết quả, lão bà bà thấy Trần A Phúc , mà tưởng là thấy quỷ, vì thế la lớn:” A quỷ…” sợ đến nỗi té xuống đất…

Sau đó, Trần A Phúc nghe được, lão bà bà sợ đến thần trí không ổn định, sau đó không dậy nổi. Hắn nghe xong, không chút hối hận, ngược lại còn hưng phấn!

Vì vậy, khi lão bà bà nghe tiếng gió đều hét lên sợ hãi, làm Trần A Phúc kích thích vô cùng, vui mừng như điên.Về sau, mỗi khi trời mưa, hắn đều mặc áo mưa trắng chạy khắp nơi, làm không ít người hoảng sợ.

Dần dần, hắn không thỏa mãn với cảm giác đó nữa. Hắn muốn tiến thêm một bước, chủ động đi hù người ta! Làm ra nhiều thứ kinh dị hơn để dọa người!

Hắn thích nhìn vẻ mặt khổ sở bất lực của người khác, điều đó làm hắn thích thú. Tại sao làm có cảm giác như vậy, hắn cũng không rõ nữa.

Hắn chỉ biết, vì lúc nhỏ, bà ngoại lấy chuyện quỷ hù dọa hắn , làm hắn sợ đến run cầm cập. Sau đó bà ngoại nhe răng há miệng cười hắc hắc không ngừng.

Rốt cuộc, vào đêm gió lớn, Trần A Phúc đưa người ta ba đồng mua mặt nạ quỷ, đem dọa bà ngoại đến chết. Lúc này, hắn cười lại.

Vì tính cách đó, làm Trần A Phúc có chút bất thường, đặc biệt xúc động. Ba năm trước, hắn lên núi Tây Tinh giả quỷ làm cho cả nước hoảng sợ khi nghe quỷ làm loạn!

Năm đó hắn cùng cha mẹ lên núi Tây Tinh du sơn ngoạn thủy, buổi tối, Trần a Phúc không thể đè nén tâm lý biến thái. Hắn đeo mặt nạ quỷ đứng ngoài cửa sổ hù dọa du khách, nhiều người sợ hãi.C ó người nghiêm trong hơn, ngày thứ hai được đưa vào viện tâm thần. Nằm hơn một tháng mới cho về. Cũng may những người này là thanh niên chứ không có người già hay trẻ em. Nếu không hù chết một hai người cũng không có gì lạ.

Trần A Phúc thấy những vẻ mặt khổ sở kinh hãi đó, hắn rất thích thú. Khi thấy mới ngày thứ hai mà báo chí đã đăng tin, càng làm hắn hưng phấn. Nhưng chỉ là hưng phấn nhất thời, hắn nghĩ lại thấy sợ. Vì núi Tây Tinh là khu danh lam thắng cảnh , cảnh sát địa phương sợ ảnh hưởng đến khu du lịch, nên bắt đầu điều tra.

Hắn vì vậy nên phải ngưng một thời gian.Sau khi vào trung học, Trần A Phúc suốt ngày đi theo Vương Chí Đào nên cũng dần quên đi cái tính cách biến thái kia.

Nhưng hôm qua, trường hắn tổ chức đi núi Tây Tinh thăm di tích xưa. Tận sâu trong nội tâm của hắn tâm lý biến thái lại trỗi dậy không đè nén được. Hắn mở ngăn tủ ra, sâu bên trong là một cái hộp đựng mặt nạ quỷ, bỏ vào trong bao.

Buổi tối, Trần A Phúc cố gắng khống chế được tâm lý biến thái, không nghĩ tới, vì Vương Chí Đào phải nghe điện thoại, nên đuổi hắn ra ngoải đi dạo.

Vì thế, ma sui quỷ khiến, hắn lấy mặt nạ trong phòng ra…

Trương Tân đang có ý dâm, Dương Minh không có việc gì làm, nên nhìn hết khách sạn coi mọi người đang làm gì.

Đương nhiên, mục đích chính của hắn là nhìn phòng Trần Mộng Nghiên.Xem người khác chỉ là cái cớ thôi. Nghe nói Mộng Nghiên đang tắm nữa nha!

Dương Minh bắt đầu nhìn phòng đối diện, khối bóng trắng này …Trời đất! Là Triệu Tư Tư!

Dương Minh vội vàng chạy, không được nhìn không được nhìn, nếu là một nữ sinh khác thì hắn có thể nhìn nhiều chút, nhưng là Triệu Tư Tư thì không được, hắn xem như em gái, đụng đến người nhà, không tốt lắm đâu?

Nghĩ vậy, Dương Minh không nhìn phòng này nữa, vội vàng dời tầm mắt đi, không nghĩ rằng thấy được một màn ân ái mãnh liệt! Thằng con trai đè lên đứa con gái dập liên tục một cách cuồng nhiệt!

Lại gần, họ to gan như vậy sao? So với hắn còn hơn hẳn? Khách sạn này tầng một đều là học sinh trường hắn, cho nên hai người trước mắt chính là…

Học sinh của trường!

Dương Minh không nghĩ mới tới khách sạn đã làm như chó rồi, thật là to gan. Nhìn kỹ lại, hắn thấy thằng con trai chính la Vương Chí Đào!

Chà, tiểu tử, ngươi cũng có ngày bị ta bắt gặp hả! Nhìn tiếp thì thấy đứa con gái kia từ cử chỉ cho đến điệu bộ, đích thị là …gái .

“Trương Tân, có cameras không?” Dương Minh cười dâm hỏi.

“Cameras, có, trong bao, không phải lúc đi Vân Nam hai đứa mình mua mà, mày quên hả!” Trương Tân chỉ ba-lô, tiếp tục “hành sự”

Dương Minh lúc này mới nhớ ra, hắn có mua cái cameras, một khoản hoang phí…một cái cameras? 50D.

“Theo tao ra ngoài đi dạo ha?” Dương Minh hỏi.

“Không, đi một mình đi. Hơn nữa ra ngoài giờ này làm gì hả!” Trương Tân lắc đầu, hiển nhiên cũng tại việc khác nữa.

“Tao đi đây” Trương Tân không đi cũng tốt, chụp ảnh loại này cũng không phải chuyện tốt gì.

Dương Minh mang cameras ra khỏi phòng, bước nhanh đến bên ngoài phòng Vương Chí Đào. Bên ngoài là một bãi cỏ, nên Vương Chí Đào không nghĩ giờ này có người đến rình coi, nên rèm cửa sổ không có kéo lại.

Dương Minh thay 50mm/fl. Hai người đặc biệt có một màn hay, sau đó điều chỉnh ISO và màn cửa, tắt đèn nhấp nháy, chụp Vương Chí Đào thật đặc biệt.

Chà!Bạn thân đúng là chuyên nghiệp, máy chụp rất rõ, tuyên truyền AV cho Nhật Bản thật tuyệt! Chà chà! Dương Minh cảm thấy hài long, mở đế giày cao hơn ba mươi phân ra, rồi đi khỏi phòng Vương Chí Đào.

Gì?Cái gì vậy? Dương Minh sửng sốt, thấy một bóng trắng giương nanh múa vuốt đi qua đi lại.

Trần A Phúc nghĩ Triệu Tư Tư đối với mình thì lạnh nhạt còn đối với Trương Tân thì rất nhiệt tình, trong lòng rất khó chịu. Từ yêu sang hận chỉ cách nhau một sợi chỉ, từ giờ, hắn hận Triệu Tư Tư.

Trần A Phúc từng bước từng bước đi đến phía dưới phòng của Trần Mộng Nghiên và Triệu Tư Tư…

Mẹ kiếp, tên kia học Lão Tử chơi trò rình mò ah?Nhưng sao lại rình dưới cửa sổ Trần Mộng Nghiên? Dương Minh giận dữ, bạn gái Lão Tử mà cũng dám rình! Tiểu tử ngươi chết chắc rồi.

Tao vừa xem trộm chỗ Vương Chí Đào tâm trạng đang sảng khoái, mày lại “nộp mạng” cho ta luyện thủ, đúng là “người tốt”.

Vì vậy, Dương Minh lập tức bước nhanh tới bóng người đó. Đến rồi hắn không khỏi sửng sốt, người này đeo mặt nạ quỷ.Hắn là người dũng cảm, đương nhiên không xem người này là quỷ, đi tới vỗ vào vai người đó: “Anh bạn, đi theo tui một chút!”

Cho dù bạo gan hắn cũng không muốn đánh người dưới cửa sổ Trần Mộng Nghiên, nếu nàng ta biết hắn đánh nhau, thì sẽ mắng hắn cho coi.

Trần A Phúc càng hoảng sợ! Biết là thích “hù người”, nhưng còn có ai to gan chụp vai nói đi theo hắn? Trần A Phúc nhìn lại, thì thấy Dương Minh, trong lòng tức giận, người này lần nào cũng phá hư chuyện tốt của hắn cả!

Vì vậy hắn làm bộ mặt quỷ, và phát ra âm thanh kinh khủng: “ô ô…”, muốn hù dọa Dương Minh thôi.

Ngu quá, Dương Minh mắng thầm, trước mắt ta mà ngươi làm bộ mặt như vậy có ích gì? Nhìn kỹ lại, là Trần A Phúc, Dương Minh cảm thấy buồn cười, thì ra người này có sở thích như vậy!

Dương Minh khẳng định, người này nhất định không phải đến rình xem, đến rình cũng không cần đeo mặt nạ như vậy, nếu bị bắt được, mang mặt nạ cũng vô ích. Huống chi đeo mặt nạ quỷ dọa người? Chẳng lẽ tới hù người thật?

Sau khi có ý nghĩ này,Dương Minh nhìn động tác và vẻ mặt của Trần A Phúc,hắn thấy rất có khả năng đó.Đến hù dọa Trần Mộng Nghiên? Ngươi không muốn sống hả?

Dương Minh vốn nghĩ sẽ cho người này ăn một trận, nhưng trong đầu nghĩ ra ý tưởng ác độc, hắn chỉ Trần A Phúc và nói: “Mày, theo tao lại đây!”

“ ô ô…” Trần A Phúc thấy Dương Minh không sợ, lại còn chỉ chỉ mình, làm hắn khó chịu, ngươi không sợ quỷ hả, sao ngươi không sợ, vì vậy hắn càng khóc to tru giọng sói thật lớn.

“Bạn hiền! Mẹ mày cho mày gương mặt ngươi không muốn phải không, để lão tử sửa lại cho mày nha!” Vừa nói Dương Minh vừa túm cổ áo Trần A Phúc lôi đi, đưa tới phòng Vương Chí Đào.