Nhưng mà, cho dù Trầm Vũ Tích bởi vì chuyện khác mà bị thương, thì trong lòng Dương Minh vẫn khó chịu, tuy rằng không có quan hệ gì với nàng, nhưng mà, nếu đã gặp mặt, Dương Minh cũng nhớ được dung nhan của Trầm Vũ Tích, là một cô gái xinh đẹp tựa ánh dương, mà hôm nay xảy ra chuyện, cũng không phải là điều mà Dương Minh muốn thấy.
Có thể, nàng ở nhà là một cô công chúa của cha mẹ, nhưng vì cuộc sống cho nên cũng dốc sức làm việc trong tầng chót của xã hội.
Làm tiếp viên trong Bất Dạ Thiên, là có thể tưởng tượng được hoàn cảnh gia đình của nàng không được tốt, dù sao nếu trong nhà có tiền thì cũng có thể tìm một công tác tốt cho con cái, cho nên, trong tình cảnh này, những gia đình không được khá giả sẽ chọn cách làm này.
Nếu như chuyện của Trầm Vũ Tích mà đổi lại trên người của Trần Mộng Nghiên, có lẽ không cần Dương Minh ra tay, Trần Phi sẽ tập trung tất cả để bắt lấy thủ phạm, nếu mà rơi vào trong tay của Dương Minh, phỏng chừng muốn chết cũng khó.
Nghĩ đến sự chênh lệch của nước sông và nước biển, tâm trạng của Dương Minh có chút cảm khái, chuyện này nếu đã gặp phải mình, thì cũng nên quan tâm, mặc kệ là nói thế nào thì Trầm Vũ Tích vẫn là nhân viên của mình, nhưng lại gây ra tin đồn là bạn gái của mình. Nhưng, cái làm cho Dương Minh tức giận chính là, nếu đã có tin đồng rằng Trầm Vũ Tích là bạn gái của mình, mà có người dám làm vậy với nàng ta, chính là không coi mình ra gì.
Huống hồ, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, làm cho Dương Minh phải suy nghĩ rằng, người đã ra tay với Trầm Vũ Tích có thể không phải nhắm vào nàng, mà Trầm Vũ Tích chỉ là một người bị hại mà thôi!
Nghĩ đến đây, Dương Minh nhanh chóng lái xe chạy đến bệnh viện nhân dân số một.
........................................
Trong nhà Tạ Văn Tiến, Tạ Văn Tiến đang đau khổ ngồi trên ghế salon, rút một điếu thuốc ra, ngón tay cầm thuốc để châm lửa mà run run, giọng nói cũng gấp gáp ; "Tôi... tôi giết người?"
Lưu Triệu Quân và Tề Chí Đức cũng không nói một tiếng gì, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
"Anh họ, chủ ý này của anh đưa ra, xảy ra chuyện rồi anh cũng không thể mặc kệ em..." Tạ Văn Tiến thấy mọi người không nói gì, khẩn trương hỏi.
"Văn Tiến, không phỉa là tao mặc kệ mày... tao đang nghĩ biện pháp..." Lưu Triệu Quân lúc này cũng rất sợ, dù sao luận gia thế, hắn không cùng đẳng cấp với Tạ Văn Tiến, lỡ như bị hắn đẩy ra chịu tội thay thì xong đời.
"Tam ca, em thấy chuyện này không thể trách chúng ta, là cô nàng kia tự nhảy xuống, chúng ta đâu có quan hệ gì? chúng ta cũng đâu có đẩy nàng đâu?" Tề Chí Đức do dự nói.
"Tuy rằng nói vậy, nhưng nếu tao không xé đồ nàng, thì làm sao mà nàng nhảy xuống chứ...' Tạ Văn Tiến lo lắng nói, thân thể run lên liên tục, hắn đang cố gắng khống chế tâm tình của mình, mặc dù trong trường hắn hoành hàng ngang ngực khi dễ người khác, nhưng mà giết người vẫn là lần đầu tiên...
"Anh không nói, ai mà biết được là đang xảy ra chuyện gì?" Tề Chí Đức gan lớn hơn, cho nên do dự đề nghị.
"Nhưng mà, Trầm Vũ Tích sẽ không nói sao" Tạ Văn Tiến hỏi.
"Thứ nhất, anh xem nàng ta bây giờ thế nào, có thể tỉnh lại sao? Thứ hai, cho dù nàng ta có tỉnh lại, nàng ta cũng là tự mình nhảy xuống, chúng ta cũng không thừa nhận có quan hệ với chúng ta, nàng ta còn có thể làm gì?" Tề Chí Đức nói.
"Có thể được sao?" Tạ Văn Tiến do dự hỏi.
"Cái gì mà không được? Bây giờ có nhiều kẻ có tiền cũng hay dùng tiền để đổi đen thành trắng, người ta cũng vẫn sống khỏe đấy thôi?" Tề Chí Đức bĩu môi nói : "Chuyện này, theo ý em là như vậy nè, chúng ta sẽ nói rằng, nói Trầm Vũ Tích bồi rượu tại Bất Dạ Thiên, lúc trước có một lần đến chơi, anh uống say, sau đó xảy ra quan hệ với nàng, hai người đều là tự nguyện, nhưng mà, sau này Trầm Vũ Tích mặc kệ, muốn mượn cơ hội này để muốn lấy tiền của anh, anh không chịu trả, thì nàng ta sẽ quấn quít lấy anh, nế như không chịu đưa tiền thì nàng ta sẽ nói chuyện chúng ta với trường học, để trường học xử phạt anh..."
"Sau đó tao giận dữ, đẩy nàng ngã xuống?" Tạ Văn Tiến nghe Tề Chí Đức nói xong, khó hiểu nói : "Vậy cũng không được, như vậy thì không phải lỗi của tao sao?"
"Chờ một chút, nghe em nói hết đã! Em còn chưa nói xong mà!" Tề Chí Đức khoát tay tiếp tục nói : "Nàng ta không muốn là muốn uy hiếp em nói cho trường học biết sao?"
Tạ Văn Tiến gật đầu, không nói gì, tập trung tình thần nghe Tề Chí Đức nói.
"Cho nên, ngày hôm nay anh dự định đến nhà của nàng, đem hành vi của nàng nói cho cha mẹ nàng biết, để cho cha mẹ nàng biết được bộ mặt thật của đứ con gái thanh thuần này, anh dự định đem chuyện dơ bẩn này nói ra..." Tề Chí Đức nói : "Sau đó, Trầm Vũ Tích không đồng ý, nhưng mà chúng vẫn kiên trì muốn đi, vì vậy đã xảy tranh chấp tại hành lang nhà nàng"
"Sau đó, trong lúc tranh chấp không cẩn thận đẩy ngã Trầm Vũ Tích? Lỡ tay? Chỉ là sơ suất?" Nghe đến đó, Tạ Văn Tiến cũng đã hiểu qa, nhưng mà, cái đầu của hắn không tốt như Tề Chí Đức, không có khả năng chạy trốn trách nhiệm giống như Tề Chí Đức được.
"Trời ạ!" Tề Chí Đức vội vã lắc đầu : "Tam ca, anh làm vậy chẳng khác nào gánh trách nhiệm lên người? Rõ ràng không phải là anh đẩy, là Trầm Vũ Tích tự mình nhảy xuống, anh dựa vào cái gì mà nói là anh đẩy! Sơ suất em cũng không thể chấp nhận được! Vốn không có liên quan đến chúng ta, chúng ta chịu trách nhiệm làm gì?"
"Đúng! Đây không phải là sơ suất, không có liên hệ với chúng ta... là nàng ta tự nhảy xuống... nhưng mà vì sao nàng ta lại phải nhảy xuống?" Tạ Văn Tiến gật đầu, nhưng vẫn khó hiểu hỏi.
"Chúng ta kiên trì muốn đem hành vi của nàng nói cho cha mẹ biết, nàng ta nhất thời sốt ruột, dùng cách nhảy lầu để uy hiếp chúng ta, chúng ta cũng không sợ nàng, cho nên đã nói khích rằng, cô có năng lực thì cứ nhảy, sau đó nàng ta kích động, vô tình trượt chân, liền ngã xuống..." Tề Chí Đức nói : "Như vậy, em và Lưu ca đều có thể làm chứng cho anh, là Trầm Vũ Tích tự nhảy xuống, cũng không cần phải sợ"
"Có thể sao? Trước kia không phải đã hỏi thăm qua, Trầm Vũ Tích là gái bao... cảnh sát cũng không ngu, không biết kiểm tra sao?" Tạ Văn Tiến rốt cục đã thông minh được một lần.
"Sao anh lại ngốc như vậy? Anh xem bộ dáng bố láo của Trầm Vũ Tích bây giờ kìa, rõ ràng là ngủ với người giàu có, mới có thể lên được đến chức quản lý, anh nghĩ nếu nàng ta không chịu làm chuyện này với người ta, thì ai cho nàng ta lên đến cái chức này? Trước đây là gái bao, nhưng bây giờ khẳng định là không phải, cho nên lời nói của anh sẽ trở nên đáng tin!" Tề Chí Đức khoát tay nói : "Hơn nữa, em phỏng chừng khả năng Trầm Vũ Tích mở miệng là tương đối nhỏ, bị như vậy rồi, còn có thể nói được sao? Hơn nữa, cho dù nàng ta không chết, thì cũng thành tàn phế, mà người kia của nàng khẳng định sẽ mặc kệ nàng, ai lại muốn gái bao của mình là một người tàn phế, vì thế tiền thuốc men đối với nàng cũng là một vấn đề, cho nên anh chỉ cần cho nhà nàng một chút tiền, giả dạng làm người tốt, chỉ cần nàng ta không tố cáo, vậy chẳng phải mọi chuyện đều yên ổn sao? Lỡ như nàng ta cảm động, rồi cho anh phang luôn thì sao?"
"A? Tàn tật rồi, còn phang cái gì?" Tạ Văn Tiến sửng sốt rồi.
"Tàn tật thì không có khả năng phang được sao? Cho dù ốm yếu, câm điếc vẫn có thể làm cho sảng khoái đến chết luôn!" Tề Chí Đức nói.
"Cũng đúng nha..." Tạ Văn Tiến được Tề Chí Đức cổ động như vậy, nhất thời lâm vào sự tưởng tượng vô cùng.
Tề Chí Đức không phải là Tạ Văn Tiến, hắn chỉ đứng trên góc độ thứ ba để xử lý chuyện này, tuy rằng kế hoạch của Tề Chí Đức nghe rất được, nhưng mà vẫn còn nhiều chổ sai lắm, nhưng ngay trong lúc này chỉ có thể làm như vậy.
Dù sao thì trong nhà Tạ Văn Tiến cũng có tiền, cũng có thể dùng để tránh rủi ro vậy.
"Chuyện này có cần nói cho dượng biết không?" Lưu Triệu Quân suy nghĩ một lát, rồi nhắc nhở : "Mặc kệ nói thế nào thì dượng cũng có quan hệ rất rộng, để cho ông ta đi lo một chút cũng tốt hơn..."
"Cũng được..." Tạ Văn Tiến nghe Lưu Triệu Quân nói xong, nghĩ lại cũng phải, mình nên nói với cha một tiếng, để cho cha nghĩ biện pháp giải quyết.
Vì vậy, Tạ Văn Tiến liền gọi điện cho cha, cha của hắn vốn đang họp, nhưng mà nghe nói Tạ Văn Tiến gây án mạng, liền vội vã quay về.
Thật ra, chuyện cũng chẳng có gì lớn lao, Lưu Triệu Quân bày mưu rày, khi Trầm Vũ Tích tan ca về, sẽ theo đuôi nàng ta đến chổ không người, rồi mạnh mẽ cưỡng gian nàng.
Lưu Triệu Quân phân tích rằng, Trầm Vũ Tích bây giờ đang làm gái bao của một ông chủ lớn, nếu như truyền ra tin bị cưỡng gian, người kia khẳng định sẽ không còn cần nàng, cho nên nàng ta chỉ có thể câm miệng lại.
Nhưng vậy, Tạ Văn Tiến không chỉ có thể trút giận, mà còn chiếm được lợi ích thực tế, làm việc mà hắn muốn làm. Tạ Văn Tiến nghĩ nghĩ, chuyện này rất tốt, cũng không có phiêu lưu, còn có thể được XX Trầm Vũ Tích trong mơ của mình, vì thế cắn răng làm liều.
Bây giờ Trầm Vũ Tích đã lên làm quản lý, làm việc đều là ban ngày, nói cách khác là không có cơ hội ra tay vào ban đêm, vì thế chỉ có thể làm chuyện này lúc ban ngày.
Không còn cách nào, dọc đường theo đuôi Trầm Vũ Tích đều có người, cho dù là đường nhỏ cũng có một hai người qua lại, chỉ khi đến khu nhà của Trầm Vũ Tích thì mới ít người một chút, mắt thấy Trầm Vũ Tích đi lên lầu, nếu không ra tay thì sẽ không còn cơ hội.
Vì thế, Tạ Văn Tiến liền thực hiện kế hoạch ngay tại hành lang nhà Trầm Vũ Tích, nhưng mà, cô nàng này rất là quyết liệt, làm thế nào cũng không chịu khuất phục, Lưu Triệu Quân và Tề Chí Đức còn chưa kịp lột quần của na2ngt xuống, thì trong lúc vô ý, không ngờ rằng Trầm Vũ Tích lại nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống.
Vì vậy sinh ra thảm kịch, đám người Tạ Văn Tiến chạy xuống, thấy Trầm Vũ Tích nằm trong vũng máu, không biết sống chết, Tạ Văn Tiến lúc đó choáng váng, hắn chỉ muốn trả thù Trầm Vũ Tích một chút, nhưng mà không ngờ lại thành giết người!
Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, làm thế nào mới tốt đây? Tạ Văn Tiến không muốn ngồi tù, hắn còn rất trẻ! Nhưng mà, Tề Chí Đức và Lưu Triệu Quân phản ứng rất nhanh, thấy sự tình không ổn, vội vã kéo Tạ Văn Tiến chạy khỏi hiện trường!
Dù sao thì nếu bị bắt, hai người cũng là đồng bọn, không thể chạy trốn trách nhiệm được!
Bây giờ, nếu như Tạ Văn Tiến không có chuyện gì, thì Lưu Triệu Quân và Tề Chí Đức cũng sẽ không bị gì, nếu Tạ Văn Tiến xảy ra chuyện, thì bọn họ khẳng định là không chạy thoát liên quan, cho nên bọn họ đều vắt óc suy nghĩ giúp cho Tạ Văn Tiến chạy tội.
Cha của Tạ Văn Tiến Tạ Trường Thủy vội vã về nhà, nhìn thấy ba đứa nhóc mặt đầy lo lắng ngồi trên ghế salo, nhíu mày hỏi : "Văn Tiến, rốt cục là xảy ra chuyện gì?"
"Con..." Tạ Văn Tiến vừa định nói thật, nhưng lại bị Tề Chí Đức đá cho một cái, liền lập tức hiểu ý, liền nói ra câu chuyện đã được thêu dệt trước đó.
Tạ Trường Thủy nghe xong liền thấy kẻ hở chồng chất, trong lòng thở dài, nếu để cảnh sát nghe được, vậy thì xong đời.
Nhưng mà, Tạ Trường Thủy đã lăn lộn thương trường nhiều năm, biết một số việc nên nói thế nào, cho nên sau khi nghe xong, Tạ Trường Thủy cũng không vạch trần lời nói dối của con trai, dù sao thì bây giờ nói thật cũng không có tác dụng, chỉ có thể nghĩ biện pháp cứu giúp.
Tạ Trường Thủy trầm ngâm một hồi, kêu Tạ Văn Tiến đi lo chút công chuyện cho mình, sau đó kêu Tề Chí Đức và Lưu Triệu Quân cùng đi, rồi móc điện thoại ra, bấm một dãy số.
"Thư ký Vương, anh điều tra cho tôi bối cảnh gia đình số 701 lầy bảy khu Điện Than..." Tạ Trường Thủy nói : "Càng nhanh càng tốt, tra xong liền báo cho tôi biết, cần phải nhanh lên!"
Cúp điện thoại xong, Tạ Trường Thủy hít một hơi thật sau, lẳng lặng một chờ đợi, qua một hồi, thư ký Vương nhắn tin đến, Tạ Trường Thủy sau khi coi xong nội dung, liền bấm điện thoại.
"Lý ca sao? Tôi là lão Tạ đây, Tạ Trường Thủy..." Tạ Trường Thủy cung kính nói.
"Tạ tổng à, tìm tôi có chuyện gì?" Lý tiên sinh nói.
"Là như vậy, con tôi gặp phiền phức, anh xem có thể hỗ trợ một chút được không, chu toàn cho nó..." Tạ Trường Thủy nói.
"Chuyện gì? Con trai của anh không phải là cháu của tôi sao, cứ nói đi!" Lý tiên sinh có vẻ có quan hệ rất tốt với Tạ Trường Thủy.
"Là như vậy..." Tạ Trường Thủy bắt đầu kể lại câu chuyện của Tạ Văn Tiến.
"Bối cảnh của con nhỏ kia thế nào?" Lý tiên sinh nghe xong liền hỏi.
"Ở tiểu khu Điện Thanh, gia đình hẳn là nhân viên của nhà máy điện than gần đó, khẳng định là không có gì... loại chổ ở của người nghèo này, ngay cả lãnh đạo trung tầng của công ty ấy còn không thèm ở, hẳn là không có vấn đề...." Tạ Trường Thủy đem tin tức của thư ký Vương nói ra.
"Vậy thì dễ rồi, lỡ như đối phương có người thì mới không dễ làm! Anh đừng tưởng cái công ty ấy mục nát, nhưng mà chủ nhiệm giám đốc đều là chủ chìm cả, quan hệ rất lớn..." Lý tiên sinh nói.
"Yên tâm đi, ở tận lầu bảy thì có thể là đại nhân vật gì, cái tầng như vậy, giám đốc chủ nhiệm ai mà thèm ở?" Tạ Trường Thủy vội vã nói.
"Như vậy đi, để tôi hỏi thăm giúp anh một chút, nếu có thể hỗ trợ khẳng định sẽ giúp..." Lý tiên sinh nói.
"Vậy làm phiền anh, Lý ca, hôm nào tôi sẽ đến ghé thăm anh" Tạ Trường Thủy nói.
"Không cần... chờ tin của tôi đi!" Lý tiên sinh nói xong liền cúp điện thoại.
Tạ Trường Thủy thở phào nhẹ nhõm, nếu Lý tiên sinh đã đáp ứng, thì chuyện này xem như còn có cửa ra.
Dương Minh chạy đến bệnh viện nhân dân số một, thì gọi điện cho Bạo Tam Lập, Bạo Tam Lập đi xuống đón Dương Minh, hai người cùng nhau đi đến hướng phòng cấp cứu.
"Tình hình thế nào?" Nhìn thấy vẻ trầm mặc của Bạo Tam Lập, Dương Minh lo lắng hỏi.
"Vẫn còn đang giải phẫu, không rõ tình huống..." Bạo Tam Lập lắc đầu, nhưng mà trong lòng rất nghi hoặc, ngày nào Dương Minh cũng bận rộn công việc, nếu Trầm Vũ Tích thật sự không phải là bạn gái của ngài thì tại sao lại vội vả chạy đến đây làm gì?
Thân phận của Trầm Vũ Tích trong Bất Dạ Thiên cùng lắm chỉ là một nhân viên mà thôi, Bất Dạ Thiên, công ty bảo an, Thiên Thượng Nhân Gian, rồi công ty địa ốc, bên trong có nhiều nhân viên như vậy, mỗi lần có người nằm viện, thì chẳng lẽ Dương Minh đều đến?
Cho nên, cái này rất khó giải thích, nhưng mà, nếu Dương Minh đã phủ nhận quan hệ của hai người, thì Bạo Tam Lập cũng không dám hỏi nhiều, ai mà biết hai người thật sự không có quan hệ không, hay là Dương Minh vì có nguyên nhân nào khác nên mới che dấu?
Nhưng mà, nếu Dương Minh đã đến, thì mặc kệ Trầm Vũ Tích có phải là bạn gái của Dương Minh hay không thì Bạo Tam Lập đều sẽ tận lực, không thể để xảy ra sự cố được.
"Hạ Tuyết đâu?" Dương Minh hỏi.
"Đã đi trước rồi, dù sao thì phẫu thuật vẫn còn rất lâu, Hạ đội trưởng vẫn còn chuyện muốn làm, cho nên chỉ để hai người cảnh sát ở đây, có tin tức gì thì thông báo cho Hạ đội trưởng biết" Bạo Tam Lập giải thích.
"Bác sĩ nói thế nào?" Dương Minh nhìn nhìn phòng phẫu thuật, nói.
"Bác sĩ chỉ nói, Trầm tiểu thư bị thương rất nghiêm trọng, nhưng mà không tổn thương đến não, đây cũng tương đối may mắn, đầu chỉ va đập với đất, cho nên mới hôn mê mà thôi, não không bị bất kỳ tổn thương gì" Bạo Tam Lập nói : "Nhưng mà.. bác sĩ nói rằng, căn cứ theo tình huống bây giờ... Trầm tiểu thư có thể bị liệt..."
Dương Minh yên lặng gật đầu, dù sao thì tình huống này còn sống vẫn tốt hơn, mấy cái khác tính sau.
"Thông báo cho người nhà chưa?" Dương Minh thở dài hỏi.
"Vẫn chưa..." Bạo Tam Lập lắc đầu nói.
"Gọi điện thoại đi... sớm muộn gì cũng phải thông báo..." Dương Minh nói : "Bây giờ đi!"
"Vâng, Dương ca, để tôi kiểm tra tư liệu của Trầm tiểu thư đã" Bạo Tam Lập nói.
"Đúng rồi, tiền thuốc men Bất Dạ Thiên ra, không có vấn đề chứ?" Dương Minh suy nghĩ rồi hỏi.
"Đương nhiên là không có vấn đề!" Bạo Tam Lập vội vã lắc đấu, thầm nghĩ, Bất Dạ Thiên là của Dương ca rồi, ngài nói thế nào thì là thế đó, hơn nữa Bạo Tam Lập đã đồng ý trả tiền thuốc men rồi.
Lúc đó, Bạo Tam Lập cho rằng Trầm Vũ Tích là bạn gái của Dương Minh, sao mà không khẩn trương được? Bệnh viện vừa nói đóng tiền, thì Bạo Tam Lập móc chi phiếu ra liền.
Dương Minh ngồi trên ghế dài trong bệnh viện, dùng dị năng nhìn vào bên trong phòng phẫu thuật, thấy mấy người bác sĩ vẫn còn đang khẩn trương cứu lấy Trầm Vũ Tích, còn sắc mặt của Trầm Vũ Tích vẫn tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, không còn một gì thanh xuân của ngày đó.
Cũng may là không nguy hiểm đến tính mạng, nếu không, trong lòng Dương Minh cũng sẽ vô cùng khổ sở.