Chương 1106: Chương 1090 Xung đột tại Bất Dạ Thiên. (P2)

"Tiên sinh, ngài là gì của Trầm quản lý? Ngài tìm nàng ta có việc gì?" Quản lý sảnh dò hỏi.

"Tôi là bạn của nàng ta! Tôi có việc muốn hỏi nàng ta!" Tạ Văn Tiến nghiêm mặt nói.

Quản lý sảnh nhíu mày, không biết Tạ Văn Tiến là ai, cũng không biết hắn ta và Trầm Vũ Tích có quan hệ gì, loại yêu cầu này mặc dù kỳ quái, nhưng mà cũng không có gì quá đáng, vì thế gật đầu nói : "Như vậy đi, để tôi hỏi quản lý Trầm đã, nhìn xem ý tứ của nàng, tiên sinh họ gì?"

"Tôi họ Tạ, anh nói là Tạ thiếu gia là được!" Tạ Văn Tiến nói.

"Tốt, ngài chờ một chút" Quản lý sảnh nói xong, liền xoay người đi tìm Trầm Vũ Tích.

Trầm Vĩ tích bây giờ đang học tập kinh nghiệm quản lý tiếp viên, dù sao thì nàng ta cũng bắt đầu từ vị trí này, cho nên cũng quen thuộc với chổ này một chút.

Mặc dù trong Bất Dạ Thiên đều tươi cười với nàng, ngay cả người quản lý cũ cũng không tiếc vị trí của mình, nhường cho nàng ta, mà nàng ta cũng đã đại khái được nguyên nhân của tất cả mọi chuyện.

Trong Bất Dạ Thiên, ngay cả Bạo Tam Lập cũng cho rằng, nàng ta chính là một trong những cô bạn gái của Dương Minh, mà ban đầu Trầm Vũ Tích cũng cho rằng như vậy, thậm chí là hưng phấn đến mấy ngày.

Nhưng mà, đã lâu rồi mà Dương Minh vẫn không trở lại lần nào, cũng không có liên hệ với minh, làm cho Trầm Vũ Tích biết rằng là do nàng tưởng tượng, có thể Dương Minh căn bản là không có ý kia, mà là do mọi người hiểu lầm.

Mà ngay cả người quản lý cũ cũng hiểu lầm như vậy, Trầm Vũ Tích biết rằng, cho dù có cố gắng cả đời thì cũng không thể nào lên được đến chức quản lý đâu, quản lý tiếp viên là cả một vấn đề, và sau đó được thăng lên phó tổng giám đốc chỉ còn là vấn đề thời gian, cho nên căn bản là không có đối thủ cạnh tranh.

Quả thật, người quản lý cũ Trần đại tỷ cũng nghĩ như vậy, có thể làm đến chức này thì đương nhiên là phải có quan hệ, tin tức tương đối nhanh, ngay cả Bạo Tam Lập cũng không thể can thiệp vào nội bộ của Bất Dạ Thiên được, nhưng mà, Trầm Vũ Tích chính hắn ta đề cử lên làm thì lại là một vấn đề không tầm thường.

Hơn nữa, nghe đồn rằng nhân vật mà Bạo tổng phải tôn kính đã coi trọng Trầm Vũ Tích, cứ như vậy thì Trầm Vũ Tích từ con gà rừng trở thành phượng hoàng thì chỉ là vấn đề thời gian thôi!

Trần đại tỷ làm sao mà dám nghĩ Trầm Vũ Tích đá chén cơm của mình? Dưới tình huống như vậy, người như Trần đại tỷ lấy lòng Trầm Vũ Tích còn không hết nữa là, trong lời nói thậm chí ám chỉ rằng, nếu có một ngày Trầm Vũ Tích thành công thì đừng quên người chị đã dẫn đường này.

Mấy ngày nay tâm tình của Trầm Vũ Tích đã bình tĩnh không ít, không còn kích động như bữa giờ nữa.

Nhưng mà, mặc kệ là nói thế nào, thì Bạo tổng tự tay đề cử lên vị trí quản lý này cũng đã là một kỳ ngộ khó có được.

Trầm Vũ Tích cũng không phải là người ngu, cũng hiểu được, trong một nơi mà rồng rắn hỗn loạn như Bất Dạ Thiên này, nếu không có một ông chủ lớn nuôi dưỡng thì không thể nào sống nổi. Mà con mắt của Trầm Vũ Tích tương đối cao, những ông mập mạp bụng phệ nàng đều thấy chướng mắt, theo nàng thấy, nếu muốn bao dưỡng mình thì ít nhất cũng phải là người mình thích, có năng lực và có địa vị.

Nhưng mà, bây giờ tâm tư của Trầm Vũ Tích đã phai nhạt, nàng ta quyết định sẽ làm tốt vị trí quản lý nhân viên này của mình, ít nhất thì cũng không còn nằm ở tầng chót xã hội nữa, là nhân viên cao cấp rồi, cho nên Trầm Vũ Tích học cũng rất chăm chú, vô cùng quý trọng cơ hội có một không hai này.

Thật ra, quản lý nhân viên chỉ là một chức vị trung gian mà thôi, phía trên còn có tổng giám đốc, phía dưới có phục vụ, là một chức vụ phối hợp nằm ở giữa, người bình thường không thể nào vào làm được, nhưng mà, nếu có thể chiếm được hảo cảm của ông chủ, thì cơ hội thăng chức là khá lớn!

Bạo Tam Lập cũng muốn rèn luyện Trầm Vũ Tích một chút, hắn ta không biết ý tứ của Dương Minh, nhưng mà nghĩ rằng bạn gái của Dương Minh không phải là vô vị tầm thường, Dương Minh có nhiều công ty như vậy, có bạn gái cũng phải tìm một người có năng lực, đúng không? Cho nên Bạo Tam Lập quyết định huấn luyện cho Trầm Vũ Tích một chút, nếu như Dương Minh thật sự coi trọng Trầm Vũ Tích thì mọi người đều vui mừng, nếu Dương Minh không có ý kia thì cũng không sao cả. Coi như là đề bạt một người mới lên chức này thôi.

"Quản lý Trầm!" Quản lý sảnh đi đến hướng Trầm Vũ Tích, vô cùng khách khí nói.

Quản lý sảnh và quản lý tiếp viên không có quan hệ trực tiếp, quản lý sảnh chỉ quản lý sảnh và phía trước mà thôi, còn quản lý tiếp viên thì phụ trách quản lý nhân viên bện trong, nhưng mà quản lý sảnh kiêm luôn cả việc quản lý thu ngân luôn, cho nên, có thể nói là quản lý sảnh có quyền lực to hơn, và cũng là người được chủ tin tưởng hơn. Nhưng mà, người quản lý sảnh này không dám bất kính với Trầm Vũ Tích, bởi vì anh ta cũng nghe đồn về những câu chuyện xung quanh Bất Dạ Thiên, cho nên cũng biết địa vị đặc biệt của Trầm Vũ Tích, vì thế cũng vô cùng khách khí với Trầm Vũ Tích.

"Quản lý Trương" Trầm Vũ Tích ngẩng đầu hơn, thì thấy quản lý sảnh đi đến, trước kia Trầm Vũ Tích là lính của quản lý Trương ( Trầm Vũ Tích là tiếp viên ngoài cửa, mà quản lý Trương quản lý sảnh và phía trước), cho nên cũng rất quen thuộc, vì vậy cũng nói chuyện khách khí.

"Haha, gọi là tiểu Trương được rồi, hoặc là lão Trương cũng được!" Quản lý Trương rõ ràng không lớn hơn Trầm Vũ Tích là bao, nhưng mà ngồi trên cái ghế này, chức vị hơn người, và cũng biết đưa đẩy thời thế trong lời nói, ai dám bảo đảm sau này Trầm Vũ Tích không thăng tiến nữa?

"Quản lý Trương, có chuyện gì sao?" Trầm Vũ Tích đương nhiên cũng rõ tại sao quản lý Trương lại khách khí như vậy, bình thường quản lý Trương và Trần đại tỷ đều giải quyết việc chung rất nghiêm túc, luôn giữ thái độ riêng.

"Có một người tự xưng là Tạ thiếu gia muốn gặp em, em xem thế nào?" Quản lý Trương nói : "Hắn ta đang đứng ngoài sảnh"

"Tạ thiếu gia?" Trầm Vũ Tích nhíu mày, nàng đương nhiên là biết Tạ Văn Tiến, dù rằng nàng không có khả năng nhớ hết từng người khách trong Bất Dạ Thiên, nhưng mà tên Tạ thiếu gia này cứ theo đuổi nàng không dứt, làm cho nàng khắc sâu trong ấn tượng luôn.

Thấy Trầm Vũ Tích nhíu mày, quản lý Trương lập tức hiểu được, vì thế nói : "Hay là, anh nói em không có ở đây, đồng thời cảnh cáo một chút"

"Được rồi, để em đi nói rõ với hắn" Trầm Vũ Tích cũng không hy vọng Tạ Văn Tiến trợ lại, bối cảnh của Tạ Văn Tiến nàng cũng rõ ràng, nhưng mà, nếu so với Dương Minh mà nói, thì hắn ta chẳng là cái gì cả.

"Được, để anh dẫn đường cho em" Quản lý Trương vội vã nói.

Nhìn thấy Trầm Vũ Tích và quản lý Trương đi ra ngoài, Trần đại tỷ thở dài, thầm tha mạng của Trầm Vũ Tích tốt, sinh ra là quốc sắc thiên hương, thoáng cái đã vào được long môn ( Câu nói diễn tả thời xưa, khi các cô gái đẹp được vua hoặc hoàng thất nhìn trúng, rồi được lập phi hay gì gì đó). Còn nàng phấn đấu nửa đời, khó khăn lắm mới leo lên được cái chức này, nhưng bây giờ phải nhường lại và dạy dỗ cho người ta.

"Vũ Tích!" Tạ Văn Tiến nhìn thấy Trầm Vũ Tích đi ra, hai mắt nhất thời sáng lên, trang phục quản lý trên người càng làm cho nàng xinh đẹp hơn, còn có khí chất hơn cả bộ đồ tiếp viên nữa.

Khí chất đa phần là tự bồi dưỡng ra, ví dụ như người này đang ở một vị trí trên cao, thì tự nhiên sẽ được bồi dưỡng ra cái khí chất uy nghiêm. Trầm Vũ Tích đã ngồi được trên cái chức này mấy ngày, cho nên cũng đang dần dần bồi dưỡng ra khí chất đó.

"Tạ thiếu gia, chúng ta cũng không quen thuộc lắm, gọi quản lý Trầm hoặc là Trầm Vũ Đi là được" Trầm Vũ Tích nhàn nhạt nói : "Hoan nghênh đến Bất Dạ Thiên, nhưng mà, những lời nói trước kia anh nói với tôi, sau này không được nói nữa"

"Quản lý Trầm?" Tạ Văn Tiến nhíu mày nói : "A, vài ngày không gặp, mà đã kênh kiệu rồi sao? Thành quản lý? Đã nằm dưới háng của thằng nào vậy hả?"

"Tạ thiếu gia, mời anh nói chuyện tôn trọng tôi một chút, anh đến đây ăn chơi, chúng tôi rất hoan nghênh, nhưng mà đến gây chuyện, chúng tôi không chào đón" Trầm Vũ Tích bị Tạ Văn Tiến nói trúng tâm sự, sắc mặt nhất thời đỏ lên, tuy rằng không có xấu hổ như Tạ Văn Tiến nói, nhưng mà bởi vì Dương Minh nên mới có được ngày hôm nay.

"Trầm Vũ Tích, cô cứ việc nói thẳng đi, có đúng là đã được người khác bao không?" Tạ Văn Tiến nhìn thấy biểu tình mất tự nhiên của Trầm Vũ Tích, hừ một tiếng rồi nói.