Chương 1102: Ván này tôi thắng.

Nhưng mà, tiền trà nước cũng đã nhận, ông ta cũng không quản nhiều, người ta muốn truy cứu hay không truy cứu thì cũng đâu có liên quan đến ông ta? Vì vậy, ông ta cũng đứng ra thông báo bình thường.

Châu báu đã được rút về an toàn khỏi buổi triển lãm.

Về đến chổ triển lãm, Dương Minh nhìn cái xác của tên tài xế, trong lúc nhất thời bỗng thấy cảm khái vô cùng, có đôi khi, một tiểu nhân vật nhìn bề ngoài không chút quan trọng gì lại là nhân vật then chốt nhất.

Nhìn cái đầu bị đập gần như là bấy nhầy kia, Dương Minh đành bất đắc dĩ thở dài, cho dù là Hoa Đà tái thế cũng không thể cứu sống được hắn.

"Có kiểm tra trong người chưa?" Dương Minh nhàn nhạt hỏi.

"Kiểm rồi, chỉ có một cái điện thoại di động, nhưng mà..." Lô Tân Dương do dự nói : "Cái điện thoại này đã được đặc chế, có mật mã, không nhập mật mã chính xác thì không thể nào vào được"

"Có thể phá được không?" Dương Minh nghe trên người tên tài xế còn sót lại một cái điện thoại, nhất thời cảm thấy hứng thú, có lẽ trong phương diện này sẽ có đầu mối cũng không chừng.

"Hẳn là có hy vọng..." Lô Tân Dương nói : "Trước kia trong quân đội nước ngoài tôi đã từng gặp qua loại điện thoại này. Chỉ có ba lần nhập mật mã vào, nếu nhập sai sẽ khởi động chế độ tự hủy. Cũng có thể tìm số seri sản xuất dưới vỏ, rồi tra theo đường dây này mà khôi phục lại điện thoại, nhưng mà các sản phẩm như vậy thường đã bị tiêu hủy số seri rồi"

Công nghệ cao? Dương Minh kinh ngạc nhìn cái điện thoại không chút gì đặc biệt trong tay mình. Cẩn thận quan sát, thấy chẳng có gì đặc biệt, hẳn đây là điện thoại vệ tinh đặc biệt.

"Nói cách khác là không thể thử được?" Tuy rằng Dương Minh học hệ máy tính, cũng có thể hiểu được những gì Lô Tân Dương đang nói, nhưng mà hắn ta không hiểu nhiều về phần cứng vi mạch điện thoại.

"Hẳn là vẫn có thể, bởi vì tôi đã kiểm tra qua, vẫn chưa ngắt mạng, có thể kết nối với máy tính để thử" Lô Tân Dương lắc đầu nói, xem ra hắn cần phải nghiên cứu về cái điện thoại trước mắt, và tìm cách phá giải nó.

"Được rồi, chuyện điện thoại để sau đi, để tôi xem có biện pháp khác không"

Dương Minh cầm lấy cái điện thoại, tiện tay nhét nó vào trong túi áo khoát, cũng không để ý nhiều, để có thời gian gặp Tiếu Tình hỏi thử xem nàng ta có biện pháp gì không. Tiếu Tình là chủ nhiệm hệ máy tính, hẳn là có hiểu biết nhiều về phương diện này.

"Còn cái xác..." Đám người Lô Tân Dương đã gặp nhiều xác chết, lúc trước chiếm Cát Đốn cũng đã từng giết nhiều người, cho nên cũng không có cảm giác gì nhiều với xác chết, cũng không sợ hãi.

"Bỏ vào trong một cái túi, ném đi" Dương Minh phất tay nói.

Lô Tân Dương gật đầu, rồi tìm người bắt đầu thu dọn cái xác. Dương Minh tiến vào trong hội triển lãm, lúc này, bên trong đã được thu dọn sạch sẽ, cửa sổ bị cắt và những cái tủ bị phá cũng đã khôi phục lại bình thường, không có dấu vết của sự đột nhập.

Nhìn thấy Dương Minh đến, Lý Cường xấu hổ nói : "Dương ca, tôi..."

"Không cần phải nói, là tôi quá khinh địch" Dương Minh khoát tay chặn lời Lý Cường : "Đối thủ quá cao tay, ngay cả tôi cũng không ngờ chúng sẽ dùng thuốc mê, chứ đừng nói mọi người"

Lý Cường nghe Dương Minh nói xong, liền rùng mình. Thân thủ của Dương Minh rất cao, mà ngay cả Dương Minh cũng không ngờ thì làm sao đám Lý Cường có thể đề phòng được. Nhưng mà, Lý Cường không biết rằng đối thủ mà Dương Minh nói là "ông chủ" phía sau, chứ không phải là tên trộm kia.

Thật ra, tên trộm tính thế nào cũng chẳng cao tay cho lắm, chỉ có ông chủ đứng sau lưng hắn mới có thể là đối thủ xứng đáng với Dương Minh.

Trời dần dần sáng lên, Lý Cường và Bạo Tam Lập dưới sự thu xếp của Dương Minh đã từng bước thu xếp mở cửa lại hội triển lãm, cũng không đề cập đến vấn đề mất trộm nữa.

Một lát sau, điện thoại của tên trộm trong tay Dương Minh vang lên, Dương Minh nhìn thoáng qua màn hình, là "ông chủ" gọi đến, vì thế liền nghe máy.

"Xin chào ông chủ" Tuy rằng trong lòng Dương Minh rất giận, nhưng mà nói chuyện vẫn tự nhiên, dù sao bây giờ đã đến nước này, cũng không có thể nói chuyện ngang tàn như một tên côn đồ được, nên hắn ta vẫn đành phải khách khí.

"Xin chào" Ông chủ cũng trả lời : "Tôi đã thông báo với hiệp hội, châu báu của tôi đã được rút về an toàn, cậu có thể thả người"

"Tốt, để tôi hỏi lại, nếu như đúng là vậy, tôi sẽ thả người" Dương Minh cũng không muốn dây dưa với ông ta nhiều, giết chết tên trộm thì cũng chẳng có lợi gì, Dương Minh cũng không làm gì được nhiều.

"Tốt, mong rằng sẽ không có trở ngại" Ông chủ nói : "Được rồi, để cho bọn họ lái xe về"

"Lái xe? Lái xe gì?" Dương Minh khó hiểu hỏi.

"Tên tài xế kia không phải là cũng bị cậu bắt sao, để cho bọn họ cùng trở về" Ông chủ hời hợt nói.

Dương Minh nghe ông chủ nói xong, trong lòng liền hiểu được, thì ra tên tài xế này thật sự có vấn đề!

Nhìn ngữ khí hời hợt và làm bộ như lơ đãng nói, hẳn là trong lòng rất sốt ruột rồi! Nghĩ đến đây, Dương Minh bắt đầu châm chọc : "À, tên tài xế đó à? Hắn ta bị tôi đánh gục, không biết là đã bị giam ở đâu, nhưng mà không sao, để tôi cho xe chở tên kia về"

Dương Minh nói xong, trong lòng thầm sảng khoái, rốt cục cũng trút được cục tức! Hơn nữa không chỉ như vậy, Dương Minh đột nhiên nghĩ ra một kế, nếu ông chủ quan tâm đến tên tài xế kia như vậy, không bằng cứ mượn cơ hội này hâm dọa hắn một phen!

Ông chủ nghe Dương Minh nói xong, sắc mặt nhất thời tái lại, trăm phương ngàn kế để muốn cho Trần Cảng Sinh trở về, chứ không phải là tên trộm, mà bây giờ Dương Minh tự nhiên chỉ thả tên trộm, chứ không phải là Trần Cảng Sinh, điều này sao không làm cho ông chủ sốt ruột được?

"Ngày hôm qua không phải đã nói rồi sao, cậu thả người của tôi, tôi sẽ không truy cứu nữa, thế nào, cậu muốn đổi ý?" Ông chủ trầm giọng nói.

"Thả người, tôi đương nhiên sẽ thả, nhưng mà, không phải ngày hôm qua chúng ta đã giao kèo là chỉ thả tên trộm thôi sao? Bây giờ ông kêu tôi đi tìm cái tên tài xế kia không phải là làm khó tôi à?" Dương Minh nhàn nhạt nói : "Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, làm sao có thời gian đi tìm tên tài xế kia cho ông được, hơn nữa, tên tài xế kia quan trọng lắm sao?"

Ông chủ nhíu mày, cố gắng giữ bình tĩnh, nói : "Bọn họ đều là người của tôi, đương nhiên là phải trở về, bất luận có phải là tài xế hay không"

"Được rồi, vậy thả tên kia trước, khi nào buổi triển lãm kết thúc, tôi sẽ thả tên tài xế luôn" Dương Minh nói.

Ông chủ thật sự tức đến nổi muốn đập điện thoại luôn, nhưng mà, nhớ đến tính cách vô sỉ của Dương Minh, cũng không có biện pháp nào, thở hổn hển tức giận, sau đó bình tĩnh nói : "Được, quyết định vậy đi"

Nói xong liền cúp điện thoại.

Cái gì mà quyết định vậy đi? Dương Minh nghe ông chủ nói xong liền khó hiểu, cái này là đồng ý hay không đồng ý?

NHưng mà, nếu tên tài xế quan trọng như vậy, ông chủ hẳn là sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy, cho nên Dương Minh cũng không khẩn trương, gấp làm gì chứ, bây giờ hiệp hội châu báu đã thông báo là châu báu được rút về rồi, cho nên Dương Minh căn bản là không cần lo lắng, bắt đầu dọn thu dọn buổi triển lãm mà thôi.

Một người chạy đến bên cạnh Lý Cường, thì thầm vài câu, sau đó Lý Cường bước nhanh lại hướng Dương Minh, nói : "Dương ca, một người tự xưng là người chuyển phát nhanh đang đứng trước cửa, nói là có hàng muốn giao cho ngài"

"Chuyển phát nhanh? Giao hàng?" Dương Minh sửng sốt, mơ hồ nghĩ đến cái gì đó, vì thế nói : "Để cho hắn vào"

Không lâu sau, người chuyển phát nhanh dưới sự dẫn đường của đám người Lý Cường đi vào trong, người này hiển nhiên là rất sợ hãi rồi, cẩn thận hỏi : "Vị nào là Dương tiên sinh?"

"Là tôi!" Khi tên này bước vào, Dương Minh đã dùng dị năng kiểm tra thân thể của hắn, hắn ta cũng không mang theo vũ khí gì, mà chỉ cầm một gói hàng, mà bên trong chính là châu báu đã bị tên trộm đánh cắp!

Haha, đưa về nhanh vậy sao. Dương Minh nhàn nhạt cười, ký nhận hàng, cũng không để ý đế thân phận của người giao hàng, nghĩ rằng người này không có khả năng là thuộc hạ của ông chủ được. Ông chủ không có khả năng giao cho người của mình đi chấp hành một nhiệm vụ như vậy, lỡ như lại bị bắt thì ông ta sẽ tổn thất nhiều hơn.

Sau khi ký nhận hàng xong, điện thoại của tên trộm lại một lần nữa vang lên, Dương Minh trực tiếp bắt máy.

"Alo?" Dương Minh hỏi.

"Đã nhận hàng chưa?" Giọng nói của ông chủ truyền đến.

"Haha, rất tốt, hiệu suất rất cao!" Dương Minh bình tĩnh nói.

"Được, mong rằng cậu tuân thủ ước định!" Ông chủ hừ nói.

"Được rồi, một hồi gọi lại cho tôi, để tôi xem tên tài xế kia bị giam ở đâu đã" Dương Minh nói.

Dương Minh rất bất ngờ, không nghĩ rằng mọi chuyện lại kết thúc như vậy, nhanh chóng nhận lại châu báu, cái này không phải là quá lời sao?

Hai mươi phút sau, điện thoại vang lên lần thứ ba, Dương Minh cười cười, bắt máy lên.

"Ông chủ sao? Ngại quá, xin lỗi nha, người thì tìm được rồi, nhưng mà, xui một cái là tên này đã tự sát! Ông đừng nghi ngờ, thật sự là tự sát đó. Ông đừng nghĩ nhiều, tôi giết hắn cũng vô dụng, chỉ là một tên tài xế mà thôi Tôi cũng không có khả năng cho người giết hắn làm gì! Hơn nữa, hắn tự đập đầu chết, óc vỡ toang ra mà, kiểu làm tàn ác như, tôi cũng không dám tự mình làm đâu"

Ông chủ nghe Dương Minh nói xong, tức đến hộc máu phổi, nhưng mà, nếu Trần Cảng Sinh tự sát, chuyện rất có khả năng, Trần Cảng Sinh vì để giữ bí mật, chỉ có thể chọn con đường tự sát, nếu như tự sát, vậy thì không cần phải lo lắng mọi chuyện sẽ bại lộ, nhưng mà vấn đề nằm ở chổ, mấy món châu báu này chẳng lẽ lại tặng không? Tốn nhiều công sức như vậy, làm ra một kế hoạch hoàn mỹ như vậy, chẳng lẽ không thu được gì?

Vốn mọi chuyện đang có lợi cho ông ta, tự nhiên thành có lợi cho Dương Minh! Nếu không, nói thế nào thì Dương Minh cũng phải bỏ vài tỷ ra để bồi thường châu báu bị mất.

Nhưng mà, việc đã như vậy, ông chủ cũng không thể làm gì được, lạnh lùng hừ một tiếng, nói : "Đưa cái xác và tên trộm cùng về!"

"Cái này đương nhiên không thành vấn đề, tôi giữ cái xác để làm gì?" Dương Minh thầm nghĩ, mình cũng đâu phải là tên Hữu trưởng lão biến thái kia, dùng xác chết để tu luyện tà cổ đâu!

"Hừ!" Ông chủ cúp điện thoại, rồi ném mạnh điện thoại xuống đất, nhất thời tức giận đến đỏ mặt, hừ nói : "Tên Dương Minh này, dám đùa giỡn với tôi"

"Sao thế?" Người đàn ông thấy ông chủ tức giận, nhàn nhạt hỏi.

"Trần Cảng Sinh đã tự sát!" Ông chử căm tức nói : "Cái đống châu báu kia cũng phải trả về"

"Tự sát? Chuyển xảy ra khi nào?" Người đàn ông hỏi tiếp.

"Hẳn là trong khoảng thời gian trước. Trần Cảng Sinh muốn tự sát, khẳng định là sau khi bị Dương Minh bắt giữ xong, liền tự sát, không có khả năng chờ đến bây giờ!" Ông chủ nói.

"Vậy, hắn tự sát, lẽ nào Dương Minh không biết?" Người đàn ông nhún vai nói : "Ông tin rằng Dương Minh quản lý thủ hạ rối loạn đến mức xảy ra chuyện lớn như vậy mà không báo cho hắn biết?"

"Chẳng lẽ..." Ông chủ lúc đầu tức giận, nhưng sau khi nghe người đàn ông này nói xong, trong lòng lập tức cả kinh.

"Không sai! Dương Minh hẳn là đã biết tên kia tự sát! Hơn nữa còn ý thức được tầm quan trọng của hắn ta, cho nên mới mượn cơ hội lừa ông, muốn thu lợi nhiều hơn!" Người đàn ông gật đầu phân tích nói.

"Con mẹ nó, tiểu tử này dám lừa tôi!" Ông chủ cũng biết tính cách của Dương Minh, cho nên nghe người đàn ông này phân tích xong, lập tức ý thức được sự việc! Hơn nữa chuyện này còn có vẻ không nhỏ!

"Nhưng mà, nếu ông không làm vậy thì làm thế nào bây giờ. Coi như đây là một bài học, dùng tiền để tự giáo huấn bản thân mình. Sau này không nên dùng người của mình đối phó Dương Minh, trừ phi là nắm chắc trăm phần trăm!" Người đàn ông nói.

"Chỉ có thể như vậy" Ông chủ không thiếu tiền, số tiền này chẳng bằng được 0.1% tổng số tài sản của ông ta, thậm chí là ông ta có thu nhập còn cao hơn mấy tay trùm buôn ma túy hay rửa tiền đen trên thế giới nữa. Nhưng mà ông ta không thể công khai được, cho nên không leo lên bảng những người giàu trên thế giới.

Châu báu tư nhân đã được rút ra khỏi buổi triển lãm an toàn, công ty bảo an Danh Dương cũng thuận lợi giao hàng cho hiệp hội châu báu. Đến lúc này, công tác có thể coi như là kết thúc hoàn mỹ.

Tuy rằng ở giữa có xảy ra một vụ cướp, nhưng mà cũng được giải quyết thuận lợi, cũng giúp đánh tiếng cho công ty bảo an. Tin rằng sau này Danh Dương sẽ nhận được những vụ làm ăn lớn hơn nhiều.

Điện thoại của tên trộm là loại điện thoại thông thường, Nokia N71 bình thường.

Dương Minh kiểm tra bên trong một chút, mở hộp thư tin nhắn, danh bạ điện thoại ra, nhưng không có bất kỳ cái gì hữu dụng cả, hiển nhiên cái điện thoại này vừa được mua không lâu, dùng để chấp hành nhiệm vụ lần này.

Bên trong có một số điện thoại duy nhất, là dãy số của ông chủ, nhưng mà nghĩ rằng số điện thoại này nhất định không tra được, phỏng chừng là số giả hoặc là đã được trải qua xử lý.

So với tên tài xế Trần Cảng Sinh kia mà nói, chỉ riêng cái điện thoại được mã hóa chuyên nghiệp kia thôi cũng có thể chứng minh rằng địa vị của Trần Cảng Sinh không thấp.

Nhưng mà, bây giờ cũng không còn có ý nghĩa gì cả, tối thiếu là ván bài lần này Dương Minh đã thắng, có thể hóa dữ thành lành, làm cho ông chủ hao tổn một chút.

Dương Minh cũng không dừng lại, mà trực tiếp lái xe đến trường, muốn nói chuyện với Tiếu Tình, dù sao thì chỉ có cái này mới có thể tìm được tin tức của ông chủ. Dương Minh sợ đêm dài lắm mộng, lỡ như cái thứ này có thể tự phát nổ thì bỏ mẹ.

Cho nên Dương Minh muốn nhanh chóng giải quyết chuyện cái điện thoại này, nếu như ngay cả Tiếu Tình cũng bó tay thì Dương Minh cũng sẽ không thèm nghĩ nữa, dù sao đây cũng là điện thoại quân dụng nước ngoài, khả năng phá giải vô cùng nhỏ.

Cả một tuần phải trực để canh phòng châu báu, làm cho Dương Minh rất uể oải, nhưng mà cuối cùng vẫn kết thúc bình an, lại còn có thêm một đống châu báu lời nữa.

Về phần châu báu, Dương Minh cũng không dự định bán đi, thứ nhất, Dương Minh không thiếu tiền, thứ hia, đây cũng không phải là đồ quan trọng, mà bên cạnh Dương Minh có rất nhiều người, tuy rằng từ trước đến giờ Dương Minh đối với các nàng không tệ, nhưng mà hắn vẫn chưa bỏ tiền ra mua một món châu báu nào cho các nàng cả.

Tuy rằng mấy thứ này chẳng có tác dụng gì nhiều, trừ cái vẻ đẹp ra thì chẳng dùng vào việc gì, nhưng mà, châu báu có một lực hấp dẫn vô cùng lớn với các bé gái, chứ nếu không thì công ty châu báu của Dương Minh sẽ bán cho ai?

Cho nên, Dương Minh quyết định đem những món này tặng cho các cô bạn gái, dù sao cũng từ trên trời rớt xuống, Dương Minh cũng không thấy đau lòng.

Lần này đến thăm Tiếu Tình, Dương Minh đã chọn một cây châm gài tóc, có người nói đây là một nữ vương nào đó của nước Nga từng đeo, nói chung là Dương Minh chỉ cần biết là ông vua bà chúa nào dùng là được. Dù sao thì hắn ta cũng đâu cần phải biết xuất xứ của nó để làm gì.

Đậu xe dưới khoa chủ nhiệm của hệ máy tính, Dương Minh xuống xe, bước nhanh về hướng phòng làm việc của Tiếu Tình, gõ cửa vài lần cũng không thấy ai trả lời, trực tiếp dùng dị năng nhìn vào bên trong, nhưng không thấy Tiếu Tình đâu hết.

Hình như bây giờ Tiếu Tình đang ở trong trường, mà lúc đến Dương Minh cũng không gọi điện, vì muốn dành cho nàng một bất ngờ.