Thật ra, mục đích của ông chủ rất đơn giản, đó chính là mê hoặc người khác, làm cho mọi người cho rằng đây là một vụ án liên hoàn, chứ không phải đặc biệt nhắm vào buổi triển lãm châu báu.
Nhưng mà vì sao ông ta lại phải làm ra sự dồn dập giả dối này? Những tên này hắn dùng tiền mời đến, có thể đặc biệt nhằm vào buổi triển lãm cũng đâu có gì là không thích hợp? Hay là cái này liên quan đến một vấn đề, vấn đề nội bộ mà Tôn Khiết đã nói?
Nói cách khác, có thể ông chủ là người nội bộ, mới đi làm cái điều thừa thải như vậy, nhưng mà hắn càng làm như vậy, càng dễ dàng bộc lộ thân phận của hắn.
Lần thứ hai Dương Minh gọi điện cho Trần Phi, muốn xác minh suy đoán của Lô Tân Dương : "Chú Trần, con muốn hỏi một chút, những người này nếu thành công sẽ làm cái gì?"
"Theo lời khai của bọn họ, sau khi thành công, bọn họ sẽ dùng sơn phun lại ký hiệu, rồi đi đến ngã tư đường ở trung tâm phía trước hội triển lãm giao hàng, nhưng khi chú đã phái người đến đó thì chẳng thu hoạch được gì, có lẽ là do chuyện bê này đã kinh động người nhận hàng" Trần Phi nói : "Có lẽ là kinh động lớn quá, cho nên ông chủ đã rút người về"
"Con biết rồi..." Dương Minh nghe Trần Phi nói xong, gật đầu lâm vào trầm tư.
Chẳng lẽ chuyện này được giải quyết như vậy sao? Tuy rằng không bắt được ông chủ phía sau, nhưng ít nhất là người do hắn phái đến đã bị bắt toàn bộ, chỉ là như vậy thì không tạo thành ảnh hưởng gì đến ông ta cả, những người này bị bắt, ông ta cũng không tổn thất gì, ngược lại còn không cần trả tiền thù lao.
Xem ra sau này có thể thả lỏng được một.... khoan đã! Trong lòng Dương Minh bỗng cả kinh, đột nhiên cảm thấy có một chổ không thích hợp!
Chuyện này không có khả năng giải quyết đơn giản như vậy mới đúng, với năng lực của ông chủ đứng đằng sau, lẽ nào không có chuẩn bị cho bước tiếp theo? Chẳng lẽ chỉ gửi hy vọng lên đám người đánh thuê này?
Hơn nữa quan trọng nhất là thời gian cướp lần hứ hai, rõ ràng là không giống với lần đầu tiên, lần đầu tiên đi cướp, rõ ràng là ứng phó với thời gian, thuộc về loại tốc chiến tốc thắng, không đợi cảnh sát đến đã kết thúc rồi.
Nhưng lần này lại không giống, cướp của buổi triển lãm không giống như cướp ở ngân hàng, không có khả năng đánh nhanh như ở ngân hàng được, hơn nữa mức độ bảo vệ ở đây còn cao hơn ở ngân hàng rất nhiều, cho nên dùng tốc độ là điều rất khó khăn, dễ xuất hiện nguy hiểm, ông chủ đứng phía sau không có khả năng không tính toán cho chuyện này được!
Nếu như nói ông chủ đã tính cho chuyện này, mà vẫn cố làm chuyện này, vậy thì chỉ còn lại một khả năng, đó chính là muốn phô trương thanh thế!
Trần Phi lần thứ hai nhận được tin, liền tra hỏi người đã dùng điện thoại để cắt kính, lúc trước hắn làm ra hành động này, cũng không phải là vì cướp đoạt cái gì! Hắn chỉ làm theo ý của người ủy thác, ngay trong ngày đầu tiên hấp dẫn sự chú ý của bảo an, ngày thứ hai thì áp dụng hành động.
Bây giờ, tuy rằng đã xác minh được một điều là người đàn ông kia không có liên hệ với đám lính đánh thuê, nhưng mà thời gian xảy ra thì lại có vẻ rất phù hợp..
Trước khi thực hiện, thì ông chủ đã dùng người đàn ông mặc áo khoát màu xanh này làm mồi nhử sự chú ý của bảo vệ, khi mà người này thực hiện kế hoạch thì cùng lúc đó, đám lính đánh thuê cũng thực hiện kế hoạch cướp đoạt.
Tuy rằng đây là hai nhóm khác nhau, nhưng mà lại có liên hệ với nhau, có thể là cùng một người thuê, như vậy thì mới thực hiện được mục đích dương đông kích tây của ông chủ! Chỉ có thuật dương đông kích tây mới lừa được sự hiểu biết của đối phương và đòn sát thủ chân chính mới được dùng đến.
Dương Minh không tin rằng ông chủ chỉ dùng có một lực lượng, kế hoạch lớn như vậy, không thể dựa vào một nhóm mà có thể hoàn thành được.
Có lẽ, ông ta cũng đã nghĩ đến, đám lính đánh thuê này rất khó để có thể hoàn thành nhiệm vụ, cho nên mới để mặc cho đánh lính đánh thuê này đi cướp, bởi vì ông ta căn bản là không nghĩ rằng bọn họ có thể thành công. Hơn nữa, giá trị của châu báu là khổng lồ, so với số tiền mà ông ta dùng để trả thù lao quả thật là như trên trời so với dưới đất. Nếu đám lính đánh thuê này mà biết được giá trị của đống châu báu đó mà vẫn còn giao hàng thì đúng là ngu không thể tả được!
Nói cách khác, những tên cướp này chỉ là mồi nhử, thật ra thì chẳng có ai đứng ở ngã tư để nhận hàng cả!
Nghĩ đến đây, Dương Minh đã đại khái hiểu được chút chút.
"Vẫn ứng phó toàn lực như cũ" Dương Minh nói với Lý Cường: "Nhất là buổi tối hôm nay, càng không được bất cẩn"
Hội triển lãm vẫn như tối qua, sau khi đóng cửa xong, khách hàng ra về hết, còn hàng hóa thì đã được niêm phong hết.
Còn cái tủ kính bị nứt ở khu triển lãm cũng đã được đổi cái mới, mà những bảo vệ có trách nhiệm cũng đã chuẩn bị tinh thần, mấy hôm nay bọn họ đều đặc biệt khẩn trương.
Đêm nay, là một đêm dài, và còn dài hơn cả đêm hôm qua....
Dù sao thì sáng ngày hôm qua cũng không có xảy ra chuyện, mọi người tuy rằng khẩn trương, nhưng mà không bị căng thẳng, không giống với ngày hôm nay, không ai dám bảo đảm là đối phương sau khi thất bại sẽ không tiếp tục nữa. Đây là một điều rất khó dự đoán.
Dương Minh vẫn ngồi trong một chiếc xe gần hội triển lãm như cũ, quan sát toàn bộ tình hình bên ngoài.
Tối nay, vẫn trôi qua một cách nhẹ nhàng, không giống như những gì Dương Minh đã dự liệu, cũng không xuất hiện biến cố gì, yên lặng trôi qua, có vẻ như là không có xảy ra chuyện gì cả.
Dương Minh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút kỳ quái, đối phương không có khả năng từ bỏ ý đồ như vậy chứ? Theo lý thuyết hẳn là sẽ không, đối phương nhất định sẽ ra tay lần hai, nhưng mà bao giờ ra tay thì Dương Minh không thể đoán được, mà Lô Tân Dương cũng không có chủ ý gì.
"Tôi cũng không phải là Gia Cát Lượng.... không thể nào đoán trước được" Lô Tân Dương nhún vai cười khổ nói : "Có thể là ban ngày, cũng có thể là ban đêm, có thể là cướp ngày, cũng có thể là đêm trộm, tất cả đều có thể"
Nhưng mà, càng làm cho Dương Minh kỳ quái chính là ngày thứ ba cũng không có động tĩnh gì, mãi cho đến lúc đóng cửa, khách hàng đi về hết cũng không xuất hiện cảnh tượng giống ngày hôm qua.
Đến tối, tuy rằng Dương Minh vẫn không thả lỏng, nhưng mà vẫn lại là một đêm yên tĩnh.
Đến ngày thứ tư, buổi sáng và buổi tối vẫn như cũ, bình tĩnh đến dọa người, thật giống như có vẻ đã từ bỏ, nhưng càng làm cho Dương Minh thêm khó hiểu.
"Tôi đã đoán được đại khái ý đồ của đối phương rồi" Buổi tối ngày thứ năm, Lô Tân Dương sau khi do dự một hồi mới nói với Dương Minh.
Buổi tối thì Lô Tân Dương ở cùng với Dương Minh, ban ngày tuy được ngủ một chút, nhưng luôn thiếu giấc, trong năm ngày nay, mọi người ai cũng chỉ được ngủ có mười mấy tiếng mà thôi.
Tuy rằng đã được Dương Minh huấn luyện nghiêm ngặt, nhưng mà cho dù là siêu nhân cũng có lúc biết mệt, trong mắt ai ai cũng đầy tơ máu, tỉnh thì vẫn là tỉnh, nhưng mà rất là mệt mỏi.
"Ý đồ gì?" Dương Minh vẫn tập trung tinh thần quan sát bên trong.
"Người đứng phía sau có thể đoán được là sau chuyện xảy ra ngày thứ hai, chúng ta sẽ càng phòng bị nghiêm mật hơn" Lô Tân Dương phân tích : "Nếu như ngày thứ ba không xảy ra chuyện, thì chúng ta vẫn sẽ duy trì cảnh giác vào ngày thứ tư, ngày thứ năm cũng vậy, tuy rằng xảy ra chuyện làm cho mọi người trở nên hăng hái hơn, nhưng mà kéo dài như vậy thì sức trâu cũng phải kiệt. Chúng ta cứ duy trình phòng bị như vậy mỗi ngày, khẳng định sẽ có lúc uể oải, mà đêm cuối cùng, cũng chính là thời gian mệt mỏi nhất. Đại khái là tất cả sẽ nghĩ rằng, đêm cuối cùng sẽ không có chuyện gì, nhưng mà thường thường đây là lúc nguy hiểm nhất, người của chúng ta đã ở trong tình trạng kiệt sức, nếu ông chủ đứng sau muốn đến cướp lúc này thì sẽ vô cùng dễ dàng"