Là cung kính, chứ không phải là khiêm tốn, cái này không đơn giản là lễ phép đâu! Điểm này Bao Thụ Bình nhìn rất rõ, cái này không thể gạt người được.
Đi ra khỏi trung tâm triển lãm xong, mà Bao Thụ Bình vẫn còn khiếp sợ, dù sao chấn động vừa rồi cũng thật sự quá lớn, mãi cho đến khi ký hợp đồng xong mà Bao Thụ Bình vẫn có cảm giác không đúng.
"Trương Duyệt, người bạn học này thật lợi hại, không phải em nói nàng ta có vấn đề sinh dục, cho nên bị chồng bỏ ngay trong buổi hôn lễ sao, anh thấy nàng ta đâu có thảm như vậy" Bao Thụ Bình nói : "Ngược lại còn thấy rất tốt nữa là!"
"Ai mà biết được, có thể đã chữa khỏi rồi. Bây giờ y học phát triển lắm, bệnh này cũng đâu phải là bệnh nan y gì, hẳn là có cách chữa" Trương Duyệt thở dài nói. Sau này xem ra mình cần phải hạ mình xuống một chút, tạo quan hệ với nàng.
"Bây giờ nên qua lại nhiều với nàng ta đi, không phải em có quan hệ rất tốt với nàng thời đại học sao?" Bao Thụ Bình nói : "Sau này tại Tùng Giang sẽ làm phiền bọn họ nhiều"
"Em biết rồi, em sẽ bắt đầu liên lạc nhiều với nàng ta" Trương Duyệt gật đầu, nàng ta cũng không ngốc, cũng biết loại quan hệ này nhất định phải nắm vững.
.................................................. ...............
Trên đường trở về, Tiếu Tình tò mò hỏi : "Dương Minh, sao người ta gọi anh là Dương ca?"
"Haha, là thủ hạ của một người bạn thôi, cho nên khách khí với anh!" Dương Minh cười nói : "Lúc này nha, anh thấy bạn học của em không ai dám xem thường em nữa đâu, phỏng chừng sẽ lại nịnh bợ em đấy!"
"Tại nhờ có anh đó!" Tiếu Tình cười ngọt ngào, chỉ vào cái trán của Dương Minh nói : "Người ta còn tưởng em giàu có lắm!"
"Hắc hắc, tùy bọn họ thôi, nói thế nào chả được, nhiều chuyện cũng tại bọn họ mà, bọn họ hâm mộ em, đương nhiên sẽ lại nịnh bợ em thôi" Dương Minh cười nói : "Chị Tiếu Tình của anh đi ngàn dặm mới tìm được, sao có thể dễ dàng từ bỏ chứ"
Tiếu Tình đang cười, đột nhiên biến sắc nói : "A, không được, em muốn đi WC"
"A!" Lần này đến lượt Dương Minh a, choáng váng nói : "Không phải chứ? bây giờ? Em xác định?"
"Dạ... bây giờ..." Tiếu Tình làm ra vẻ đau khổ nói : "Không được, không nín được rồi..."
"Bây giờ..." Dương Minh ngó qua ngó lại, căn bản là không có một nhà vệ sinh công cộng nào cả! Bây giờ đang ở cầu vượt, muốn đi WC thì làm sao mà dừng lại để giải quyết được! Hiển nhiên là không thể rồi.
Dương Minh cho xe dừng lại ven đường, sau đó nói : "Hay là em ra đằng sau xe đi, quay lưng kéo màn cửa sổ lại, không ai nhìn đâu!"
"Vậy còn anh thì sao?" Tiếu Tình buồn cười nhìn Dương Minh, oán trách : "Trong xe, sao em có thể làm được chứ?"
"Hắc hắc, không phải là anh chưa từng xem qua đâu? Anh đã xem cả trăm lần rồi ấy chứ!" Dương Minh cười nói : "Em cũng không cần phải lo cho anh, em muốn bị nước tiểu làm cho nghẹn chết sao? bây giờ chỉ có thể như vậy, không thì "dấm đài" luôn đấy!"
Tiếu Tình nghĩ nghĩ đến tình huống bây giờ, quả thật đúng như lời Dương Minh nói, trừ cái này ra, cũng không còn biện pháp nào, cho nên, nàng cắn răng một cái, gật đầu nói : "Chỉ có thể như vậy..."
"Anh giúp em cho...." Dương Minh thấy không gian bên trong xe nhỏ hẹp, Tiếu Tình muốn làm gì cũng khó, cho nên không nói nhiều, cúi người xuống, đưa tay mò dưới váy của Tiếu Tình.
"A!" Tiếu Tình cả kinh, vừa thẹn vừa vội, nói : "Dương Minh, anh muốn làm gì? Em tự mình làm được rồi..."
Tuy rằng Tiếu Tình và Dương Minh đã có quan hệ rất thân mật, nhưng dù sao đây cũng là một trong những chuyện cực kỳ tế nhị, Tiếu Tình sao có thể không biết xấu hổ để cho Dương Minh làm chứ?
Nhưng mà, Dương Minh cũng chẳng quản nhiều, trực tiếp cởi váy xuống, bởi vì Dương Minh đang cúi người, cho nên Tiếu Tình cũng không còn cách nào, đành phải mặc cho Dương Minh bài bố, tuy rằng rất xấu hổ, nhưng quả thật đúng là hết cách rồi!
Dương Minh cầm cái túi nhựa của bệnh viện ra, đặt xuống chổ ấy, rồi nói : "Được rồi, có thể đi...."
"Đừng..." Tiếu Tình sống chết lắc đầu, nói : "Dương Minh, anh ngẩng đầu lên đi, đừng nhìn..."
Dương Minh làm ra vẻ như không nghe thấy gì, cúi đầu xuống, thậm chí là còn thổi vào chổ ấy nữa.
Tiếu Tình vốn đã không thể nhịn lâu được rồi, bây giờ còn bị Dương Minh thổi vào nữa, sinh lý của nàng vì vậy mà có phản ứng, rốt cục, dưới con mắt nhìn chằm chằm của Dương Minh, nàng ta cũng đã hoàn thành được nhiệm vụ cao cả của mình, nhưng mà mặt của nàng đã đỏ còn hơn than nửa, cả người nóng còn hơn lửa vì quá xấu hổ.
"Ok! Hoàn thành nhiệm vụ!" Dương Minh giơ cái túi nhựa lên, nói.
"A, anh mau buông ra!" Tiếu Tình giơ tay đoạt lấy cái túi.
"Đừng nhúc nhích, em không muốn hai ta đều khai mùi ấy chứ?" Dương Minh cẩn thận đóng cái túi lại, sau đó dùng một cái túi khác buột chặt lại, rồi mới nói : "Cái này thì ngượng ngùng gì, hai ta mà còn cần phải xa lạ vậy sao...."
Tiếu Tình thầm nghĩ, cái này đâu phải là vấn đề xa lạ đâu, mà là vấn đề mặt mũi... bỗng nhiên thấy ở dưới lạnh lạnh, Tiếu Tình cả kinh nói : "Dương Minh, sao anh vẫn chưa mặc lại cho em?"
"Quên mất quên mất..." Dương Minh nói, rồi vội vã cúi người xuống mặc đồ lại cho Tiếu Tình, trước đó Tiếu Tình đã bị chọc ghẹo một lần rồi, cho nên bây giờ cũng đã chuẩn bị tâm lý, để cho hắn chọc ghẹo thêm lần nữa.
Nhưng mà, Tiếu Tình đã ngửi thấy trong xe có một mùi khác thường vì thế liền mở cửa xe xuống một chút.
Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao chạy lên, nhìn thấy xe của Dương Minh tấp vào lề đường, còn Dương Minh thì đang cúi người xuống, người con trai đang lái xe nhìn thoáng qua, thấy vậy liền nói với bạn gái : "Trời đất, kinh thật, ngay tại cầu vượt không nhịn được, liền cúi xuống liếm của nhỏ kia!"
"Anh yêu, anh nhìn người ta kìa, làm với bạn gái như vậy, anh cũng cho em đi..." Cô gái bên cạnh nũng nịu nói.
"Anh không có dũng khí kia đâu, về nhà làm, anh là một người đàn ông thuần khiết mà...." Thằng nhãi kia kinh hãi, nói xong liền lái xe đi.
Mặt của Tiếu Tình nhất thời đỏ lên, không ngờ chỉ tùy tiện mở cửa sổ mà lại nhìn thấy chuyện này, đúng là cực kỳ xui xẻo.
Còn Dương Minh cũng đã nghe thấy đoạn nói chuyện của hai người kia, nhất thời buồn cười, năng lực tưởng tượng của con người quả thật rất phong phú... sức tưởng tượng rất đáng sợ!
Sau khi giúp đỡ Tiếu Tình mặc đồ vào xong, Dương Minh liền tắt đèn xe đi, rồi lái xe chạy về hướng bệnh viện.
Theo lời của bà bác sĩ khi nãy, sau khi có kết quả xong, liềm cầm chung đi đến gặp bà ta. y học bây giờ phải nói là rất phát triển, kết quả cũng rất rõ ràng, thân thể của Tiếu Tình không có vấn đề gì, cũng không phải bị vô sinh, chỉ là trong cơ thể của Tiếu Tình có một loại hóc môn gây cản trở thụ thai mà thôi, nói cách khác, khi tinh trùng của Dương Minh đi vào trong cơ thể của Tiếu Tình, thì nhanh chóng bị loại hóc môn này tiêu diệt, vì thế không thể thụ thai được.
"Bác sĩ, vậy có cách nào giúp vợ em mang thai được không?" Dương Minh nghe bác sĩ nói xong, liền hỏi.
"Tình huống của vợ cậu, cũng không phải là không thể mang thai được" Bác sĩ giải thích : "Chỉ là tỉ lệ tương đối thấp mà thôi, mà quan hệ trong khoảng thời gian trước và sau khi có kinh thường thì tỉ lệ mang thai rất nhỏ, sau khi uống thuốc xong, về nhà cứ từ từ thử.... Nhưng mà cái này có hiệu quả hay không, hai người tự thử nghiệm đi"
"Trừ cái này ra không còn biện pháp khác sao?" Dương Minh nghe xong cũng thấy chẳng giúp ích được gì, biện pháp này tựa hồ không có khả thi.
"Biện pháp khác đương nhiên là có, nhưng mà, tôi đề nghị hai cô cậu nên đi trung y, dùng thuốc Đông, có thể trị tận gốc được căn bệnh này" Bà bác sĩ nói : "Sư phụ của tôi đang làm tại khoa phụ sản của bệnh viện nhân dân số hai, hai người có thể đi đến đó gặp ông ta, có lẽ sẽ có biện pháp... Đương nhiên, nếu như không thể được, thì cũng không phải là hết hy vọng, y học bây giờ có thể giúp cho hai người thụ tinh nhân tạo"
"Đã làm phiền ngài" Dương Minh nghe là có hy vọng, vội vàng nói.
"Để tôi viết thư giới thiệu cho, lão sư bây giờ không chữa bệnh đơn giản" Bà bác sĩ này cũng không tệ, tương đối nhiệt tình, còn ghi rõ nguyên nhân bên trong : "Bệnh của vợ cậu tương đối hiếm, cho nên nếu lão sư nhìn thấy, hẳn là sẽ quan tâm"
"Cảm ơn ngài rất nhiều" Dương Minh nói xong, cũng móc ra một bao lì xì chuẩn bị trước tặng cho bác sĩ, đây là quy tắc rồi, mặc dù Dương Minh có khả năng hô mưa gọi gió tại Tùng Giang, nhưng cũng không thể nào chống lại quy tắc này.
Bác sĩ từ chối nửa ngày, rốt cục cũng nhận, mà Dương Minh cũng không cho nhiều, chỉ để năm trăm đồng, cũng không tính là hối lộ lớn gì cả.
Ra khỏi bệnh viện, Dương Minh móc tờ giấy ra, hỏi Tiếu Tình : " Chúng ta đi bây giờ chứ?"
"Ừ, đi thôi, hôm nay xin nghỉ phép luôn" Tiếu Tình gật đầu, bây giờ nàng cũng có lòng tin, dù sao nếu thật sự không được thì vẫn có biện pháp cuối, cũng không phải là không có hy vọng.
Dương Minh gật đầu, đi về hướng bệnh viện nhân dân số hai, đến hỏi mới biết quả nhiên là lão sư ở đây không thường xuyên ở đây, một tháng chỉ có vài ngày khám bệnh tại đây, còn hầu hết thời gian đều đến dạy học cho nghiên cứu sinh ở đại học y dược.
Mà lúc Dương Minh đến bệnh viện nhân dân số hai cũng là lúc lão sư đã đi dạy rồi, không còn ở trong bệnh viện, sau khi hỏi thăm xong thì biết được lão sư có thể sẽ không trở về, hai người đành phải rời đi, dự định sau này sẽ trở lại sau.
Lúc đưa Tiếu Tình trở về trường, Dương Minh cũng trở về phòng luôn, bây giờ Trương Tân và Điền Đông Hoa vẫn chưa có, trong phòng ngủ cũng chẳng có ai, gọi điện thoại mới biết được, em trai của Điền Đông Hoa đến, nên Trương Tân và Điền Đông Hoa ra đón.