Chương 1039: Đêm đó.

“Charles, bọn họ nói gì thế? Cái gì mà sản nghiệp Châu Âu?” Cô gái nói.

“Anh cũng không biết. ai biết bọn họ nói gì” Charles lắc đầu nhưng lưng hắn đầy mồ hôi lạnh/

Thân phận của mình giấu kín như vậy sao vẫn bị người phát hiện? Là kẻ trong ngành có tin tức nhanh nhạy thì thôi. Nhưng hôm nay đột nhiên gặp hai người mà ...

........

“Yên Yên, em vừa nãy sao lại kỳ quái như vậy? Sao lại muốn đua xe với hắn?” Dương Minh khó hiểu hỏi Vương Tiếu Yên.

“Ai nói em muốn đua xe với hắn, đó có khác gì tự tìm chết?” Vương Tiếu Yên cười nói: “Em chỉ muốn thử xem hắn có phải người kia không thôi”

“Người nào?” Dương Minh hỏi.

“Người thừa thế một gia tộc sát thủ ở Châu Âu” Vương Tiếu Yên nói: “Tổ chức sát thủ thứ ba trên thế giới. Em nghe nói người thừa kế gia tộc bọn họ không thích nghề này mà muốn đua xe, hơn nữa cũng khá nổi tiếng”

“Cho nên em nghi ngờ Charles kia?” Dương Minh hỏi.

“Em đúng là nghi như vậy” Vương Tiếu Yên gật đầu nói.

“Nhưng mà nhiều tay đua như vậy mà, sao em lại kết luận Charles chính là hắn?” Dương Minh có chút khó hiểu hỏi.

“Em chỉ đoán thôi” Vương Tiếu Yên nói: “Thứ nhất gia tộc kia là người Châu Á, Charles này hoàn toàn phù hợp, hơn nữa theo tin em nghe được thì tên thừa kế kia đang đua cho một đội xe Trung Quốc”

“Dựa vào hai điểm này?” Dương Minh vẫn không thể tin.

“Đương nhiên còn điểm thứ ba đó là theo truyền thuyết thì tên tiếng Anh của người thừa kế gia tộc đó tên là Charles” Vương Tiếu Yên cười hì hì nói: “Nếu không anh nghĩ em là thần tiên biết đoán ư?”

“Ngất rồi” Dương Minh trong lúc nhất thời hiểu ra mình bị Vương Tiếu Yên lừa, không khỏi lắc đầu nói: “Em nói thẳng ra không được à, còn điểm này điểm nọ”

“Nói thẳng không thú vị. Chẳng qua cho dù như vậy em cũng không dám khẳng định nên mới đồng ý đấu với hắn, em muốn thử dò xét chút thôi”

“Anh hiểu rồi, khi em nói sản nghiệp ở Châu Âu thì mặt hắn hơi đổi, điều này đã nói rõ vấn đề”

“Đúng rồi, thì ra anh cũng chú ý đến”

“Chú ý thì có nhưng anh không nghĩ nhiều như vậy. Dương Minh sờ cằm rồi có chút buồn cười mà nói: “Anh lúc ấy còn tưởng hắn không lấy đâu ra nhiều tài sản như vậy, ai ngờ trong đó còn có chuyện”

“Chẳng qua anh không biết cũng bình thường mà” Vương Tiếu Yên nói.

“Em xác định thân phận của hắn thì sao chứ? Chẳng lẽ em có ân oán với gia tộc đó?”

“Vậy thì không phải, em chỉ thấy thú vị thôi. Charles kia bây giờ nhất định đang rất lo lắng. Hì hì hì” Vương Tiếu Yên nói.

Dương Minh thấy Vương Tiếu Yên như vậy liền không biết nói gì.

“bây giờ tâm trạng em đỡ hơn nhiều rồi. Không có tên Charles này thì em có lẽ buồn cả đêm”

Dương Minh thầm nghĩ Charles này gặp phải Vương Tiếu Yên là quá đen đủi. Hai người bắt taxi về đến tiểu khu. Vừa xuống xe thì hắn nhận được điện từ nhà hàng gọi tới nói đã có chỗ hỏi Dương Minh có ăn cơm nữa không?

Dương Minh và Vương Tiếu Yên nhìn nhau. Hai người bây giờ vẫn chưa ăn gì nên Dương Minh nói; “Được rồi, chúng tôi lập tức sẽ tới”

“Nhà hàng này đúng là quá đông khách, lâu như vậy mà mới có chỗ” Vương Tiếu Yên nói: “Chẳng qua có tên Charles gây loạn thì mới thấy thời gian qua nhanh”

Hai người đến quán thì thấy bên trong vẫn đông làm Dương Minh khó hiểu. Chẳng qua về sau hắn mới biết xung quanh tiểu khu có nhiều thanh niên từ Tứ Xuyên đến làm thuê. Mà ở quanh đây chỉ có duy nhất một nhà hàng ăn cay Tứ Xuyên này nên mới đông khách như vậy.

Dương Minh và Vương Tiếu Yên đều đói nên ăn khá nhiều. Dương Minh ăn một hơi ba bát cơm liền.

Ăn no xong, hai người tự nhiên về biệt thự nhà Vương Tiếu Yên để bàn về vấn đề phối hợp. Đêm nay Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai cũng không ở đây, Dương Minh cứ thế về biệt thự của Vương Tiếu Yên.

.... “Triệu tiểu thư, hay là cô gọi điện cho Dương tiên sinh. Hôm nay Trần tiểu thư không ở đây thì chắc Dương tiên sinh không về”

“Không cần, cháu chờ chút cũng được” Triệu Oánh cầm chiếc hộp trong tay, mặt đỏ bừng.

“Đã muộn thế này nên tôi sợ Dương tiên sinh ...” Lý di nhìn cô gái đáng yêu trước mặt rồi nói: “Cô ăn cơm tối chưa, tôi đi nấu gì đó?”

“Không cần đâu, cảm ơn Lý di” Triệu Oánh lắc đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tay nàng đã chảy mồ hôi vì cầm hộp nhỏ.

Triệu Oánh rất khẩn trương, tim đập loạn lên. Nàng vừa mong chờ vừa sợ hãi. Mình là con gái mà chủ động đến nhà Dương Minh, đây là do Triệu Oánh đã lấy hết can đảm. Gọi cho Dương Minh thì nàng không dám nữa.

Từng giây một trôi qua, Triệu Oánh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đột nhiên Triệu Oánh run lên thiếu chút nữa ngã xuống. nàng thấy Dương Minh. Nhưng Dương Minh đang cầm tay Vương Tiếu Yên, hai người vừa cười vừa nói mà đi tới.

Triệu Oánh thở hổn hển, đầu óc mơ hồ, ngơ ngác như vậy nhìn Dương Minh và Vương Tiếu Yên đi vào biệt thự nhà Vương Tiếu Yên.

Triệu Oánh một lúc sau mới lấy lại tỉnh táo, mặt tái nhợt, trong lòng đau như cắt.

“Triệu tiểu thư, cô làm sao vậy” Lý di thấy Triệu Oánh có vẻ không đúng nên vội vàng nói.

“Không, không có gì” Triệu Oánh lắc đầu buồn bã nói: “Cháu hơi đau đầu mà thôi”

“Như vậy cô ngồi xuống nghỉ một lát đi” Lý di nói: “Tôi đi nấu gì đó cho cô ăn nhé?”

“Không cần đâu Lý di” Triệu Oánh ngồi trên ghế mặt rất buồn. nàng lúc này nào có tâm trạng mà ăn.

Nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay, Triệu Oánh không biết mình nên làm gì bây giờ? Tại sao, tại sao Dương Minh và Vương Tiếu Yên lại lừa mình? Bọn họ rõ ràng đã tốt hơn mà còn lừa mình là không có vấn đề gì?

Triệu Oánh cắn môi không biết nên làm như thế nào. Hai người nắm tay nhau mà đi, chẳng lẽ còn không có quan hệ gì ư? Chẳng qua điều này cũng không nói rõ gì cả. Triệu Oánh tự an ủi mình.

Có lẽ bọn họ chỉ là bạn bè mà thôi. Bạn tốt cũng có thể cầm tay nhau mà? Trước đây mình và Dương Minh chỉ là quan hệ bình thường cũng cầm tay nhau mà?

“Triệu tiểu thư, đã muộn rồi hay là cô gọi điện cho Dương tiên sinh, hay là ...” Lý di nói.

“Không cần đâu, cháu chờ ở đây một chút” Triệu Oánh thở dài một tiếng rồi nói. Nàng hy vọng Dương Minh về nhà Vương Tiếu Yên ngồi chơi rồi sẽ về ngay.

Lý di lắc đầu nhưng vì mình là bảo mẫu nên không dám gọi điện cho Dương Minh.

Đêm rất yên tĩnh.

Triệu Oánh ngồi trên sô pha, cứ một lúc là Lý di lại đến rót trà cho nàng.

Triệu Oánh có chút xấu hổ nói với Lý di: “Lý di, cô đi nghỉ đi, cứ để cháu ở đây”

“Tôi không có gì đâu. Tôi trước kia chăm sóc bệnh nhân nên quen rồi” Lý di cười nói.

Thời gian cứ thế trôi qua, đã hơn 2 giờ sáng mà Dương Minh vẫn chưa về.

Biệt thự nhà Vương Tiếu Yên đã tắt đèn, Triệu Oánh đã khóc.

Nghe thấy phía sau có tiếng động, Triệu Oánh vội vàng lau nước mắt quay đầu lại thì thấy Lý di bưng cốc bột dinh dưỡng lên mà nói: “Cô ăn chút gì đi. Nếu cô không ăn gì sẽ không chịu được đâu”

“Cảm ơn” Triệu Oánh đành phải cầm lấy uống, mặc dù bột dinh dưỡng rất ngon nhưng nàng không thấy mùi vị gì.

Hy vọng càng lúc càng ít, rốt cuộc Triệu Oánh đã thở dài một tiếng. Xem ra Dương Minh đêm nay không về rồi.

Trời đã sáng lên, một đêm đã trôi qua.

Triệu Oánh thở dài một tiếng đặt chiếc hộp nhỏ lên bàn, suy nghĩ một chút rồi lại cầm lên, bỏ xuống. có chút Triệu Oánh cầm lấy nó mà nói với Lý di: “Lý di, cháu về đây”

“Ồ, Triệu tiểu thư định về ư?” Lý di đưa Triệu Oánh ra cửa.