“Hôm nay tôi có hẹn ở đây, không cần để ý đến tôi” Dương Minh nói.
“Vâng” Quản lý thấy Dương Minh nói vậy liền thôi.
Dương Minh dẫn Vương Tiếu Yên lên lầu. Quản lý không biết hắn vào phòng nào nên không thể nói cho Quách Kiện Siêu. Quách Kiện Siêu mấy hôm nay rất bận chuyện công ty nên không đến Thiên thượng nhân gian.
Đi tới phòng, Dương Minh gõ cửa, một lát sau Ngụy Tiến nói vọng ra: “Ai thế?”
“Dương Minh đây”
Cửa phòng được mở ra, Ngụy Tiến trông rất tiều tụy và gầy. Dương Minh không khỏi có chút kinh ngạc, chẳng qua nghĩ bố thằng này vừa chết nên chắc là đau lòng.
“Mời vào” Ngụy Tiến thấy Dương Minh liền cố nở nụ cười.
“Mày tìm tao có việc gì?” Dương Minh và Vương Tiếu Yên đi vào ngồi xuống ghế. Ngụy Tiến thì ngồi trên giường.
Ngụy Tiến nhìn thoáng qua Vương Tiếu Yên bên cạnh Dương Minh, hắn không khỏi có chút do dự. Chẳng qua cũng hâm mộ Dương Minh, sao bên cạnh hắn toàn người đẹp vậy?
Nhưng Ngụy Tiến bây giờ không còn tâm trạng đâu mà hám gái đẹp, hắn bây giờ chỉ có thù hận mà thôi, hắn muốn giết Trâu Nhược Quang.
“Có chuyện gì thì nói đi. Chuyện của tao, cô ấy biết hết” Dương Minh nhìn Vương Tiếu Yên rồi nói với Ngụy Tiến.
Vương Tiếu Yên nghe Dương Minh nói vậy không khỏi giật mình. Nàng đột nhiên có cảm giác là lạ.
Ngụy Tiến nhìn Vương Tiếu Yên một chút rồi nhìn Dương Minh. Hắn đã quyết định rồi, bây giờ không việc gì phải ngại nữa.
“Dương Minh, mặc dù trước đây hai chúng ta có mâu thuẫn nhưng cũng không có thù hận phải không?” Ngụy Tiến thử hỏi.
“Đương nhiên là không có thù hận gì” Dương Minh cười cười thầm nghĩ mày cảm thấy thù giết bố không đáng gì thì tao cũng không ngại.
“Được, vậy lần này tôi muốn nhờ anh một chuyện. Sau khi xong việc anh muốn gì cứ nói” Ngụy Tiến gật đầu nói.
“Chuyện gì?” Dương Minh hỏi.
“Tôi muốn anh giết một người giúp tôi” Ngụy Tiến chần chờ một chút rồi tức giận nói.
“Giết một người” Dương Minh sửng sốt một chút rồi nói: “Mày bảo tao giết người giúp mày?”
Dương Minh và Vương Tiếu Yên nhìn nhau, hai người đều thấy khó hiểu. Vừa nãy hai người còn nghiên cứu về tổ chức sát thủ, bây giờ có người đến cửa thuê ngay ư?
“Dương Minh, tôi bây giờ chỉ có thể nghĩ đến anh” Ngụy Tiến thở dài nói: “Chuyện nhà của tôi đã đăng lên báo mấy hôm nay rồi, chắc anh qua báo thấy đám tay chân của bố tôi cũng xong đời rồi. Tôi bây giờ không có ai để dùng nữa, nếu không tôi cũng không nghĩ đến anh”
“Mày cảm thấy tao vì tiền mà giết người giúp mày?” Dương Minh cười lạnh một tiếng.
“Cái này ...” Mặt Ngụy Tiến cứng đờ lại, chẳng qua hắn cũng hiểu nếu Dương Minh làm như vậy là quá nguy hiểm. Nhưng hắn không còn biện pháp nào khác, nếu tùy tiện tìm ai đó mà không thành công thì muốn giết Trâu Nhược Quang sẽ rất khó khăn: “Dương Minh, tao cảm thấy thân thủ của mày rất lợi hại, giết người cũng dễ”
“Mày nghĩ tao ngu à?” Dương Minh hỏi lại một câu.
“Vậy không phải, người mà tao muốn giết tin rằng mày cũng ghét. Hắn là Trâu Nhược Quang” Ngụy Tiến nói.
“Trâu Nhược Quang? Mày giết hắn làm gì?” Dương Minh nghe xong không khí có chút khó hiểu. Hai người này không phải anh em họ ư? Sao lại muốn giết nhau?
“Hắn, hắn truyền bệnh Hiv cho tôi, thằng chó chết” Vừa nhắc đến chuyện này, Ngụy Tiến liền nghiến răng nghiến lợi. Hắn cũng không giấu Dương Minh, cũng không cần gì phải giấu. mà giấu thì sao Dương Minh tin hắn.
“Hiv? Hắn lây bệnh cho mày?” Dương Minh trợn mắt há mồm nói: “Không phải chứ? Hai thằng là đàn ông mà. Chẳng lẽ hai thằng là gay?”
“...” Ngụy Tiến trợn trừng mắt nói: “Không phải, hắn hiếp bạn gái tôi, sau đó bạn gái tao lây bệnh cho tôi”
Dương Minh cười khổ một tiếng, chuyện này rất phức tạp: “Đây là nguyên nhân mày muốn giết hắn?”
“đúng, hắn hại tôi và bạn gái tôi, tôi không thể để cho hắn sống sung sướng” Ngụy Tiến kiên quyết nói.
“Nhưng hắn cũng bị Hiv mà, sống được bao lâu nữa đâu”
“Vậy thì không chắc. bác sĩ nói chỉ cần điều trị cẩn thận thì sống hai ba mươi năm cũng không vấn đề gì” Ngụy Tiến nói:
“Tôi không thể để hắn sống sung sướng, tôi muốn giết hắn”
“Sau đó mày tìm tao?” Dương Minh cảm thấy chuyện này có chút buồn cười. Chẳng qua thằng ranh Trâu Nhược Quang kia đúng là giỏi đó, không ngờ có thể lây bệnh cho Ngụy Tiến.
“Đúng thế, anh có thể giúp tôi không?” Ngụy Tiến nói: “Vấn đề thù lao là chuyện nhỏ, chỉ cần anh giết chết hắn giúp tôi”
“Nhưng mà mày nghĩ tao thiếu tiền sao?” Dương Minh cười nói: “Tao mạo hiểm lớn như vậy để giết người cho mày. Nếu chuyện lộ ra thì sao? Mày thì không sao, dù sao mày cũng đã nhiễm Hiv, nhưng tao?”
“Cái này ...” Ngụy Tiến cũng biết việc này khó xử. Hơn nữa Dương Minh đúng là không thiếu tiền. Hắn về sau cũng biết gia đình Dương Minh. Ai ở vị trí của Dương Minh thì cũng không việc gì phải đi giết người kiếm tiền.
Nghĩ vậy Ngụy Tiến có chút thất vọng. Nếu không được thì mình phải tự liều mạng thôi.
“Chẳng qua giết Trâu Nhược Quang cũng được. Tao vốn không vừa mắt với hắn” Dương Minh thấy Ngụy Tiến thất vọng liền nói.
Đối với đề nghị của Ngụy Tiến, Dương Minh rất có hứng thú. Thứ nhất là thù lao mà Ngụy Tiến nói, thứ hai là Dương Minh sớm muôn thằng Trâu Nhược Quang này chết.
Không ngờ dám theo đuổi người phụ nữ của hắn, Dương Minh sao có thể bỏ qua?
“Ý của anh là giúp tôi?” Ngụy Tiến nghe vậy liền vui vẻ nói.
“Tao tự nhiên không thể tự mình giết người, chẳng qua tao có thể chỉ cách cho mày” Dương Minh nói.
“Ý của anh là bảo tôi thuê người?” Ngụy Tiến nghe xong liền buồn bã nói: “Tôi cũng đã nghĩ đến nhưng sợ kẻ mình thuê quá kém. Phải biết rằng Trâu Nhược Quang không dễ giết. Hắn và Tùy gia ...”
“Đương nhiên phương pháp bình thường thì tao không đưa ra rồi. Mày nghe nói đến tổ chức sát thủ chuyên nghiệp chưa?”
“tổ chức sát thủ chuyên nghiệp?” Ngụy Tiến vội vàng nói: “Anh có thể liên lạc với bọn họ?”
Sát thủ, Ngụy Tiến tự nhiên đã nghe nói đến, cũng biết có tổ chức sát thủ chuyên nghiệp. Nhưng hắn không có cách liên lạc cho nên mới phải tìm Dương Minh.
“Tao đương nhiên có cách liên lạc” Dương Minh cười nói: “Hơn nữa tao có thể nói cách liên lạc với mày” “Thật sao?” Ngụy Tiến nghe xong liền vui vẻ nói: “Vậy liên lạc như thế nào thì nói cho tôi biết. Việc này thành công tôi cũng sẽ hậu tạ anh”
“Chẳng qua giá tiền của tổ chức sát thủ này rất cao. Mày phải chuẩn bị tâm lý trước’ Dương Minh ra hiệu cho Ngụy Tiến đừng gấp: “đương nhiên chuyện của mày đối với bọn họ là quá đơn giản, có thể dễ dàng làm xong”
“Tiền không vấn đề gì” Ngụy Tiến cắn răng nói: “Tôi đã quyết định bán công ty, tiền đó là đủ chứ?”
Bán công ty, ha ha. Dương Minh đang suy nghĩ xem làm như thế nào để lấy được công ty của Ngụy Tiến, người này đã nói ra trước. Quá tuyệt.
“Mày muốn bán công ty?”
“Ừ, tôi và bạn gái tôi không muốn làm kinh doanh, không bán thì cũng phải đóng cửa. Tiền bán công ty tôi dùng để báo thù. Tiền tiết kiệm trong nhà đã đủ để cho chúng tôi chữa bệnh và sống nốt quãng đời còn lại” Ngụy Tiến thở dài nói.
Dương Minh nghe Ngụy Tiến nói như vậy không khỏi thở dài một tiếng. Nói thật ra giữa hắn và Ngụy Tiến không có mâu thuẫn gì lớn. Chẳng qua ai bảo bố hắn không ngừng trên Dương Minh.
“Vậy mày liên lạc được ai mua chưa?”
“Đâu dễ liên lạc như vậy?” Ngụy Tiến cười khổ nói: “Tao mới bắt đầu định bán công ty, mà công ty lớn như vậy nên dù ai muốn mua cũng phải thận trọng.
“Ồ, vậy à” Dương Minh ra vẻ suy nghĩ.
Ngụy Tiến thấy Dương Minh không nói gì nên rất sốt ruột.
“Như vậy đi, nhà tao đang muốn đầu tư vào ngành địa ốc, xây dựng. mày bán công ty cho tao, giá rẻ một chút đi vì tao giúp mày liên lạc với tổ chức sát thủ” Dương Minh giả vờ vừa có quyết định.
“Bán cho anh?” Ngụy Tiến sửng sốt một chút rồi nói: “Được, anh giúp tôi chuyện lớn rồi. Tôi đang lo không bán được. Anh yên tâm, giá nhất định sẽ rẻ. Tôi chỉ cần giết Trâu Nhược Quang là được. Tiền tiết kiệm đã đủ để tôi và bạn gái sống”
Ha ha, mối làm ăn này không cần vốn, chẳng những giết được kẻ thù còn được công ty, hơn nữa chẳng quan hệ gì với mình. Là Ngụy Tiến liên lạc với tổ chức sát thủ mà.
Không chỉ vậy, Ngụy Tiến còn ngu ngốc cảm ơn kẻ giết cha hắn.