“Ở gần đây có nhiều hàng ăn lắm, chúng ta đi một vòng đi” Triệu Oánh cũng không biết nên ăn gì, chỉ có thể đi rồi quyết định.
Hai người thu dọn một chút rồi xuống lầu. Triệu Oánh bây giờ ăn mặc càng lúc càng giống sinh viên. Mặc dù lớn hơn Dương Minh vài tuổi nhưng đứng cạnh hắn thì khó nhận ra ai lớn tuổi hơn.
Huống hồ Dương Minh lại cao to như vậy. Triệu Oánh đứng ở bên cạnh hắn thì hai người đúng là quá hợp nhau.
Hai người đi xuống lầu, Dương Minh định mở cửa xe thì Triệu Oánh ngăn hắn lại: “Dương Minh, chúng ta đi bộ đi, dù sao cũng gần mà”
Triệu Oánh đột nhiên nhớ lại năm trước, mỗi tối cùng đi bộ với Dương Minh. Chẳng qua nàng xấu hổ không thể nói ra nên đành tìm lý do”
Dương Minh thì không sao cả, nếu Triệu Oánh thích đi bộ thì không có vấn đề gì. Vì thế hai người sóng vai đi đến cửa tiểu khu.
Tối mùa đông khá lạnh. Triệu Oánh vừa nãy dọn nhà nên đổ mồ hôi, bây giờ một cơn gió lạnh thổi qua làm nàng run lên.
“Oánh tỷ, chị không sao chứ?” Dương Minh thấy Triệu Oánh có vẻ lạnh nên quan tâm hỏi.
“Chị không sao ... chỉ là vừa ra ngoài nên không quen” Triệu Oánh mỉm cười nói. nàng đột nhiên cảm thấy trên người có thêm gì đây, nhìn lại thì thấy Dương Minh đã khoác áo của hắn lên người nàng.
“Dương Minh, em làm gì thế, mau mặc vào” Triệu Oánh vội vàng ngăn Dương Minh lại: “Em sẽ bị cảm đó’
Dương Minh rất kiên quyết khoác áo lên người Triệu Oánh: “Em không lạnh. Em khỏe thế này cơ mà. Chị có nhớ hồi cấp ba em thường làm như vậy mà có bị cảm đâu”
Dương Minh rất khỏe hơn nữa đã được tấp huấn nên hoàn cảnh nào chẳng sống được. Nếu dễ bị cảm lạnh như vậy thì còn làm sát thủ gì nữa.
Triệu Oánh nghe Dương Minh nói thế liền nhớ lại đêm đầu mùa xuân đó. Hai người cũng đi bên nhau, Dương Minh đã khoác áo của hắn lên người nàng.
Ký ức đẹp đó Triệu Oánh luôn nhớ lại và cảm thấy ngọt ngào.
Chẳng qua đó đã là tháng tư, bây giờ là tháng hai rất lạnh, sao có thể giống nhau. Nghĩ vậy nên Triệu Oánh vội vàng nói: “Dương Minh, em mau mặc vào đi nếu không chị giận đó”
Dương Minh thấy Triệu Oánh kiên trì như vậy nên mới cầm lại áo mặc vào.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện thì thấy đến tiểu khu. Nhưng lúc này lại gặp một người có vẻ cô đơn đi tới, không ngờ là Vương Tiếu Yên. Cô bé này có lẽ đang chạy bộ.
Bảo sao người rắn chắc như vậy, một chút mỡ cũng không có. Dương Minh không khỏi dâm đãng nghĩ tới đêm hôm trước mình và Vương Tiếu Yên quần nhau trên giường.
Vương Tiếu Yên tự nhiên cũng thấy Dương Minh và Triệu Oánh. Nhân lúc Triệu Oánh không chú ý, nàng liền trừng mắt nhìn Dương Minh. Dương Minh không thèm để ý, thản nhiên tiếp nhận. Hai người chỉ là tình nhân, cô quản tôi đi với ai chứ?
Vương Tiếu Yên thấy Dương Minh đáng ghét như vậy liền quay đi chỗ khác, không thèm để ý đến hắn. Nhưng thật ra Triệu Oánh thấy Vương Tiếu Yên đi tới liền có chút xấu hổ.
Cái này giống như mình trộm đồ của người khác vậy. Triệu Oánh đang không biết nói gì thì Vương Tiếu Yên đã thoải mái chào nàng: “Oánh tỷ, thật trùng hợp”
“Đúng .. trùng hợp quá” Triệu Oánh vội vàng nói, trên mặt cố nở nụ cười.
“Oánh tỷ, sao chị lại ở đây thế? Chị đến nhà Dương Minh chơi sao?” Vương Tiếu Yên rất tự nhiên mà nói.
Chẳng qua nàng là sát thủ nên ngụy trang rất giỏi, buồn hay vui cũng dễ che giấu.
“Tiểu Yên, chị ... chị mua nhà ở đây” Triệu Oánh do dự một chút cuối cùng không nói chuyện Dương Minh mua nhà cho mình ra.
“Vậy ư? Tốt quá rồi” Vương Tiếu Yên nghe vậy liền hưng phấn nói: “Em sau khi chuyển nhà và thấy rất nhớ chị. Bây giờ chị chuyển đến rồi thì chúng ta là hàng xóm. Oánh tỷ chị phải thường xuyên đến nhà em chơi đó, một mình ở nơi này không vui đâu”
“Ừ” Triệu Oánh gật đầu thầm nghĩ chẳng may đụng phải cô và Dương Minh đang làm chuyện tốt thì xem cô có chào đón tôi không?
“Hì hì, Oánh tỷ, em không chậm trễ chuyện của chị và anh rể. Em đi đây”
Vương Tiếu Yên vốn định châm chọc Dương Minh mấy câu nhưng nghĩ đến quan hệ giữa hai người bây giờ nên nàng đành nhịn lại.
Anh rể? Dương Minh và Triệu Oánh cũng có chút sửng sốt. chẳng qua hai người nghĩ hơi khác nhau. Triệu Oánh đang nghĩ là sao Vương Tiếu Yên lại gọi Dương Minh là anh rể? Nhìn thì thấy Vương Tiếu Yên rất tự nhiên, chẳng lẽ mình nghĩ sai sao?
Mà Dương Minh lại nghĩ rất tà ác. Anh rể? Vậy Vương Tiếu Yên không phải biến mình thành cô em vợ sao? Tối hôm trước hai người còn điên cuồng suốt đêm, nhớ lại là làm cho Dương Minh muốn điên lên.
“Chị ...” Triệu Oánh định nói gì đó nhưng Vương Tiếu Yên đã rời xa rồi. Triệu Oánh bất đắc dĩ lắc đầu, có lẽ mình nghĩ lầm rồi.
Mặc dù có chút khó hiểu nhưng lời này Triệu Oánh không thể hỏi Dương Minh. Dù sao cũng không quan hệ gì nhiều đến mình, người cần quan tâm là Trần Mộng Nghiên cơ mà. Chỉ cần quan hệ giữa mình và Dương Minh không thay đổi thì không thể quản mấy chuyện đó.
“Ở gần đây không biết có quán nào ăn ngon không?” Dương Minh biết tâm tư của Triệu Oánh nên đổi đề tài sang chuyện ăn uống.
“Em ở đây lâu như vậy mà không biết hàng nào ngon sao?” Triệu Oánh có chút bất đắc dĩ, mình mới đến mà?
“Em mới ở đây có bốn ngày thôi mà. Chẳng qua không sao, ở đây gần trường, chúng ta đến phố ăn uống là được”
Triệu Oánh gật đầu, hai người từ từ đi đến đó.
“Dương Minh, em có thể ăn cay không?” Triệu Oánh đột nhiên chỉ vào một quán cay cách đó không xa mà hỏi.
“Có thể” Dương Minh nhìn theo hướng Triệu Oánh chỉ thì thấy đó là một nhà hàng có quy mô khá lớn, trước cửa có mấy chiếc xe đỗ xem ra làm ăn khá chạy.
“Vậy chúng ta cùng vào đó ăn thử xem” Triệu Oánh nghe xong liền nói: “Trời hơi lạnh nên chị muốn ăn đồ cay”
“Vâng. Chẳng qua may là chị không phải bạn gái của em nếu không có chuyện lớn đo”
“Em nói vậy là có ý gì?” Triệu Oánh nghe Dương Minh nói vậy liền có chút khó hiểu. Cái gì mà may mắn không phải bạn gái của hắn? Hắn nói vậy là có ý gì? Ám chỉ mình hay tùy tiện nói?
“Ha ha, có lần em lên diễn đàn thấy một ông anh post bài lên nói bạn gái hắn rất thích ăn cay. Bọn họ hay đi ăn cay, kết quả mỗi lần ăn xong hắn đều có thể rõ ràng cảm nhận được cái gì gọi là “Cay đốt cháy chim lửa” Dương Minh cười cười giải thích.
“Cay thì có liên hệ gì với cái đó?” Triệu Oánh không hiểu.
“Chim chính là ....” Dương Minh cười hắc hắc nói: “Cho nên chim lửa chính là ...”
Triệu Oánh không phải cô bé ngay thơ, Dương Minh vừa nói như vậy là nàng hiểu ngay nghĩa của bài post đó. nàng đỏ ửng mặt lên rồi tức giận nói: “Dương Minh, em sao toàn nghĩ mấy thứ linh tinh đó vậy?”
“Em có nghĩ đâu, em đột nhiên nghĩ ra mà thôi” Dương Minh vô tội xua tay nói: “Đó là ông anh kia post lên, có quan hệ gì với em”
“Hừ. Cho dù chị là bạn gái em, chị cũng sẽ không cho em làm cái chuyện đó. Hoặc là mỗi ngày chị đều ăn cay, hừ hừ....”
Dương Minh thấy Triệu Oánh như vậy không khỏi cười ha hả thầm nghĩ nhiệm vụ vĩ đại này sẽ giao cho Vương Tiếu Yên. Cô bé này to gan lắm, chuyện gì cũng dám làm.
Về phần Triệu Oánh, nàng quan hệ tốt với Vương Tiếu Yên như vậy, sau này học tập Vương Tiếu Yên là được rồi.
Hai người vào quán rồi đi theo nhân viên phục vụ đến một bàn dành cho hai người. Nơi này rất đông khách, Dương Minh định tìm một vị trí khá yên tĩnh nhưng phát hiện có chỗ là may rồi. Cũng may là hắn có hai người, có một nhóm bốn người đến trước mà chưa có chỗ ngồi.
“Anh chị muốn dùng gì?” nhân viên phục vụ mang menu đến đưa cho hai người chọn.
Dương Minh đưa cho Triệu Oánh rồi nói: “Chị chọn đi, xem có gì ngon không?”
Triệu Oánh và Dương Minh vừa vào thì có một người đàn ông mặc đồ vận động viên nhìn tới, trong mắt mang theo một tia hưng phấn và ác độc.
Ha ha, mình đang nghĩ làm thế nào để trả thù thằng chó đó, không ngờ hắn tự đưa lên cửa để mình có cơ hội.