Chẳng qua trong lòng Dương Minh cũng hiểu, trong nhà phải có người phụ nữ biết tính toán chứ. Nếu không lúc hắn ở nhà thì nhà này loạn ư? Chẳng qua nghe Lâm Chỉ Vận nói như vậy, Dương Minh không khỏi có chút buồn bực.
Vong ân phụ nghĩa ư? Lâm Chỉ Vận nói hơi quá rồi. Dương Minh lắc đầu nói: “Vậy em ngủ đây có được không? Anh sang tìm Mộng Nghiên”
“Anh đi?” Lâm Chỉ Vận sửng sốt một chút rồi lập tức nói: “Tốt quá, vậy là tốt nhất. Mộng Nghiên tỷ nhất định sẽ vui vẻ”
“Vậy Lâm muội muội của anh phải ngoan ngoãn nằm một mình trên giường rồi” Dương Minh véo véo má Lâm Chỉ Vận mà cười nói.
Trần Mộng Nghiên lăn qua lăn lại mà mãi không ngủ được. Nhìn căn phòng trống trơn, trong lòng nàng có chút buồn bã.
Đột nhiên cửa phòng bị mở ra.
Trong bóng tối nên Trần Mộng Nghiên không thấy rõ, nàng cho rằng Lâm Chỉ Vận về, trong lòng không khỏi có chút vui vẻ. Trần Mộng Nghiên thầm nghĩ cô bé này sướng rồi còn không quên về với mình, coi như có lương tâm.
Chẳng qua nghĩ đến bên phía Dương Minh không có ai, Trần Mộng Nghiên lại nói: “Lâm muội muội, sao em lại về thế? Mau về đó đi, lát nữa Dương Minh không thấy em thì sao giờ?”
“Hắc hắc, anh không phải Lâm muội muội của em, anh là Dương ca ca của em” Dương Minh cười hắc hắc lên giường nằm ôm chầm lấy Trần Mộng Nghiên.
“A. Dương Minh, sao anh lại tới đây?” Trần Mộng Nghiên không khỏi giật mình nói.
“Lâm muội muội của em sau khi sung sướng liền phái anh đến làm cho em sướng” Dương Minh mặt dày mà nói. Hắn vốn được ngủ nhưng lại phải chạy qua chạy lại thế này, đúng là vất vả.
“Anh đáng ghét, nói gì mà khó nghe như vậy” Trần Mộng Nghiên xấu hổ. Cái gì mà sướng ...
“Không có gì, chẳng qua em lập tức sẽ biết” Dương Minh lập tức hôn lên đôi môi đỏ mọng của Trần Mộng Nghiên. ....
Bởi vì đang ở nhà mình nên Dương Minh ngủ rất ngon không việc gì phải dậy sớm. Hắn vừa tỉnh lại thì thấy mặt trời đã lên rất cao. Lúc này cả Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đều không còn bên cạnh hắn.
Tối ngày hôm qua khi Trần Mộng Nghiên ngủ thiếp đi, Dương Minh lại lén lút về phòng mình bế Lâm Chỉ Vận đang ngủ say lại đây, đặt hai nàng ở hai bên.
Ha ha, không biết hai cô bé này tỉnh dậy thấy thế thì sẽ nghĩ như thế nào?
Dương Minh mặc quần áo rồi xuống lầu thì thấy ba cô bé đang ngồi nói chuyện với Hoa tổng.
“Dương Minh, anh đúng là, sao có thể đến tận bây giờ?” Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh xuống liền trách hắn: “Hoa di đợi anh nửa ngày rồi đó’
“Xin lỗi, gần đây “lao động” mệt quá. Ha ha”
Trần Mộng Nghiên tất nhiên là nghe ra ý trong lời nói của Dương Minh nên trừng mắt nhìn hắn: “Hoa di lập tức sẽ về Đông Hải, Giai Giai muốn tiễn Hoa di về Đông Hải và ở đó hai ngày. Anh có rảnh không, chúng ta cùng đến đó?”
Về nhà, Dương Minh khó hiểu hỏi Chu Giai Giai: “Giai Giai, sắp khai giảng rồi, em phải về nhà sao?”
“Em chỉ muốn về nhà với mẹ hai ngày thôi” Chu Giai Giai cúi đầu nhỏ giọng nói.
Tối qua Chu Giai Giai để Hoa tổng kiểm tra thì phát hiện mình vẫn còn trinh, nói như vậy tức là nàng chưa có quan hệ kia với Dương Minh. Nhưng nếu nói vậy thì theo lời Dương Minh trước đây mình là bạn gái của hắn, như vậy không phù hợp với thực tế. Chẳng lẽ mình là xuyên qua gồm cả ý thức và cơ thể?
Nghĩ đến đây Chu Giai Giai bắt đầu có chút nghi ngờ, bởi vì khả năng này quá nhỏ. Ngoại trừ trên mạng nói ra thì chưa bao giờ xuất hiện.
Chu Giai Giai quyết định về nhà để được yên tĩnh và suy nghĩ.
Nếu Chu Giai Giai nói như vậy, Dương Minh tự nhiên không có lý do ngăn cản. Hắn thấy mới hơn chín giờ sáng, đi đến Đông Hải cũng mất hơn hai tiếng, chẳng qua chắc cũng không muộn giờ với Triệu Oánh.
Dương Minh gật đầu nói: “Đi thôi, chúng ta cùng đi. Vừa lúc đi thăm công ty của Hoa di”
“Công ty của cô kém xa so với tập đoàn nhà cháu” Hoa tổng cười nói: “Chẳng qua sớm đi thăm một chút cũng được. Đó về sau sẽ là của hồi môn của Giai Giai”
“Mẹ ...” Chu Giai Giai không khỏi đỏ mặt.
Năm người thu dọn một chút rồi ăn điểm tâm sau đó xuất phát.
Hoa tổng có lái xe của mình nên gọi đến, đó là một chiếc xe hợp cho chạy đường dài, xe Dương Minh cũng như vậy. Hai xe một trước một sau rời đi.
Chu Giai Giai và Hoa tổng ngồi một xe, Dương Minh, Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận một xe cùng đi về phía Đông Hải.
Dương Minh đã có một thời gian không đến Đông Hải, chẳng qua hắn rất quen thuộc với con đường này.
Công ty Hoa tổng cách không xa trung tâm buôn bán của Đông Hải, đó là một tòa nhà, quy mô tuy lớn nhưng còn kém tập đoàn Hùng Phong trước đây.
“Ha ha, Dương Minh, làm cháu cười rồi. Công ty của cô không lớn” Hoa tổng bây giờ đã biết tài sản nhà Dương Minh nên cũng khiêm tốn hơn nhiều.
“Hoa di, cháu phải thừa nhận cô là một người phụ nữ thành đạt, công ty được như vậy đã là rất tốt rồi. Cháu chỉ là do bạn bè giúp mà thôi, cháu chẳng có năng lực gì” Dương Minh không khỏi thầm than một câu.
Dương Minh chỉ đi quanh mà xem nhưng Lâm Chỉ Vận lại xem rất cẩn thận, nàng đi một chút là dừng lại, hơn nữa còn ghi chép, chỗ không hiểu thì hỏi Hoa tổng.
Cuối cùng nàng còn không quên hỏi tài liệu về nhân viên và quy định của công ty Hoa tổng.
Dương Minh thở dài một tiếng. Lâm Chỉ Vận đúng là muốn cố gắng cũng không cần như vậy mà. Chẳng qua nếu nàng có suy nghĩ và lý tưởng của mình thì Dương Minh cũng không ngăn cản.
Buổi trưa Hoa tổng tổ chức chiêu đãi đám người Dương Minh. Đến đầu giờ chiều khi Dương Minh định về Tùng Giang thì Lâm Chỉ Vận lại do dự, muốn nói lại thôi.
“Chỉ Vận, em sao thế?” Dương Minh khó hiểu hỏi.
“Dương Minh, em muốn nói một chút với anh được không?” Lâm Chỉ Vận cẩn thận nói.
“Chuyện gì vậy?” Dương Minh thầm đoán được Lâm Chỉ Vận vì chuyện gì mà như vậy.
“Dương Minh, em muốn ở lại Đông Hải mấy hôm” Lâm Chỉ Vận suy nghĩ một chút rồi nói: “Em muốn ở lại cùng Giai Giai, hơn nữa em cũng muốn theo Hoa di học kinh doanh”
“Ha ha, là như vậy sao, không vấn đề gì” Dương Minh không hề suy nghĩ rồi lập tức đáp ứng. Hắn tuy đoán được trước Lâm Chỉ Vận nghĩ như vậy nhưng không nói ra; “Không biết Hoa di có muốn dạy Chỉ Vận nhà ta không nữa cơ?”
Hoa tổng bây giờ đang muốn tạo quan hệ tối với Dương Minh nên tự nhiên không thể không đồng ý. Huống hồ con gái cũng gả vào Dương gia. Dương gia sa này hưng suy là có quan hệ đến hạnh phúc của con gái. Nếu Dương gia có người muốn học kinh doanh thì bà sẽ toàn lực giúp.
Hoa tổng hiểu rõ tính cách của Chu Giai Giai. Chu Giai Giai không thích làm kinh doanh cho nên bà cũng không thể miễn cưỡng.
Bây giờ có một người nối nghiệp thì Hoa tổng tự nhiên vui vẻ hướng dẫn.
Thấy Hoa tổng đồn ý, Lâm Chỉ Vận vui vẻ nói: “Hoa di, cảm ơn cô”
“Ha ha, không phải người ngoài mà” Hoa tổng xua tay nói: “Vậy Chỉ Vận ở lại cùng Giai Giai đi. Cô cũng đang sợ Giai Giai cô đơn”
Vì thế chỉ có Dương Minh và Mộng Nghiên cùng về Tùng Giang.
“Dương Minh, anh có thể để Lâm muội muội ở lại Đông Hải ư?” trên đường, Trần Mộng Nghiên có chút tò mò mà hỏi.
“Như vậy cũng được mà, không phải có người ghen đấy chứ?” Dương Minh cười cười trêu chọc.
“Đáng ghét, người ta đâu nhỏ nhen như vậy. Không đứng đắn. Tối qua anh làm chuyện xấu, em chưa nói anh đó? Sao sáng nay ngủ dậy lại thấy Lâm muội muội cũng ở trong phòng?”
“A ... chắc là đêm cô ấy sợ em cô đơn nên quay lại” Dương Minh mặt không đỏ chút nào khi nói dối.
“Nói bậy” Trần Mộng Nghiên không tin: “Lâm muội muội biết anh ở bên em thì sao còn sợ em cô đơn? Nhất định là đêm anh làm chuyện xấu, bế Lâm muội muội sang phòng”
Dương Minh toát mồ hôi, Trần Mộng Nghiên đúng là đi guốc trong bụng mình. Hắn cười khổ một tiếng: “Không nhắc lại chuyện này. Anh đồng ý để Chỉ Vận ở lại Đông Hải là vì nghĩ cho cô ấy”
“Sao anh nói thế?” Trần Mộng Nghiên hỏi.
“Chỉ Vận có suy nghĩ của mình, có mục tiêu của mình. Cô ấy muốn làm một nhà kinh doanh thành đạt cho nên vẫn không ngừng cố gắng. Vì thế cô ấy lựa chọn thế nào anh đều ủng hộ”
Trần Mộng Nghiên nghe xong liền khẽ gật đầu. Dương Minh nói đúng, đó mới là tình yêu chân chính. Chẳng qua nghĩ đến mấy ngày nay chỉ có mình và Dương Minh, Trần Mộng Nghiên vui vẻ.