Dịch + edit: Huyễn Hư
“Đi, ta mang ngươi đi gặp vị quyền thần Ngụy quốc này một lần, đương thời người này là văn võ toàn tài số một số hai trong thiên hạ!” Doanh Cừ Lương hướng tới Doanh Quý Xương cười, sau đó hai người cùng đi vào chỗ Công Tôn Tọa cư trú.
“Công Tôn Tọa?”
Ý niệm lập loè, Doanh Quý Xương trong lòng than nhẹ: “So với ngươi, ta càng hy vọng nhìn thấy vị đệ tử thiên cổ vô song kia của người này hơn!”
Mấy ngày nay, đối với Công Tôn Tọa là ai, Doanh Quý Xương là đã sớm hiểu biết.
Công Tôn Tọa đảm nhiệm chức Thừa Tướng của Ngụy quốc hơn hai mươi năm. Sau khi Ngô Khởi rời khỏi Ngụy quốc, càng kiêm làm thống soái lãnh binh xuất chinh. Từng suất quân đánh bại liên quân tam quốc Hàn, Triệu, Sở, sau lại cùng với Hàn, Triệu liên quân.
Hắn cũng coi như là một nhân vật văn võ hiển hách, Doanh Cừ Lương đánh giá cũng không sai. Chỉ duy nhất hai lần thất bại, một lần ở trong tay Tần Hiến Công, Thạch Môn đại thắng, một lần trong tay đương kim Tần Công, Thiếu Lương chi chiến.
Công Tôn Tọa hai lần gặp mặt Tần Công, có thể nói là có gắn bó keo sơn.
Nguyên nhân chính là vì như thế, một khi cắt nhường hết thảy ích lợi của trận chiến Thạch Môn, thông báo Công Tôn Tọa không có thất bại, công lao thật lớn sẽ đem hết thảy những thứ không tốt hoàn toàn lau đi.
Kế hoạch của Doanh Cừ Lương có thể nói là nhằm vào Công Tôn Tọa thiết trí, nó tuy đơn giản nhưng lại làm người cự tuyệt không được.
Trong lòng ý niệm vừa chuyển, Doanh Quý Xương đối với Doanh Cừ Lương nhìn thoáng qua, vị huynh trưởng này của hắn, thật sự là khác xa người người.
Qua những hành động tinh tế, có thể thấy được sự bất phàm!
“Công Tôn Thừa Tướng, Doanh Cừ Lương hữu lễ.” Doanh Cừ Lương hướng tới Công Tôn Tọa hành lễ, sau đó chỉ vào Doanh Quý Xương, nói: “Doanh Cừ Lương thân mang công vụ trong người, không thể tự mình đưa Thừa Tướng xuất quan. Vị này là thân đệ của Doanh Cừ Lương ta, lần này xuất quan, do hắn đích thân hộ tống.”
“Hắn tự mình suất lĩnh đội ngũ hộ tống lão Thừa Tướng hồi An Ấp, không phải là tù binh, mà là Ngụy Vương đặc sứ.”
Giờ khắc này, Công Thúc Tọa hoàn toàn kinh ngạc, không khỏi thật sâu nhìn thoáng qua Doanh Cừ Lương, nói: “Tần công, Công Tôn Tọa ta cũng coi như đã gặp qua vô số người, lấy khí lượng cùng lòng dạ của Tần Công, chỉ mấy năm sau, Tần quốc tất sẽ trở thành quốc gia hùng mạnh trong thiên hạ.”
“Chỉ tiếc, lão phu thời gian không nhiều, vô pháp cùng anh kiệt tranh tiếp hậu thế!”
……
“Ù ù……”
Xe diêu ù ù mà đi, Công Tôn Tọa cùng Doanh Quý Xương hai người ở bên trong xe, Tử Ngạn tự mình suất lĩnh 500 kỵ binh tinh nhuệ hộ vệ.
“Thiếu công tử, Tần Công làm như thế, trong triều đình Tần quốc cũng có thể đáp ứng?” Công Tôn Tọa trong lòng kinh ngạc, hắn muốn hiểu rõ nhiều một chút về Tần quốc cũng như đương kim Tần Công Doanh Cừ Lương.
Xem ra, tuổi còn trẻ như Doanh Cừ Lương đã là một người hùng đương thế, sẽ tất nhiên sẽ là đại địch của Ngụy quốc. Mà Doanh Quý Xương tuổi còn trẻ, thật dễ dàng để nói ra.
Nghe vậy, Doanh Quý Xương nhìn qua Công Tôn Tọa trong chốc lát, đột nhiên cười: “Không dối gạt lão Thừa Tướng, việc làm của Quân Thượng, trong triều đình vô số người bất mãn, thề muốn giết lão Thừa Tướng để trả thù.”
Đối với tâm tư này của Công Tôn Tọa, Doanh Quý Xương trong lòng rõ ràng, ở ngay lúc này, hắn không ngại lấy giả đổi thật.
Trong lòng ý niệm lập loè, Doanh Quý Xương hướng tới Công Tôn Tọa: “Lão Thừa Tướng, nghe nói ở Ngụy quốc có một người gọi là Bàng Quyên, đánh trận nào thắng trận đó, rất là lợi hại?”
Kinh ngạc nhìn thoáng qua Doanh Quý Xương, Công Tôn Tọa trầm ngâm một lát, nói: “Lấy tài hoa của Bàng Quyên, cũng được xưng là danh tướng!”
“Thế thì sao nào, thiếu công tử cũng có khát vọng sa trường hào hùng, hy vọng trở thành một danh tướng cái thế?”
“Không phải!”
Lắc lắc đầu, Doanh Quý Xương thực nghiêm túc, nói: “Ta muốn trường sinh, vô địch khắp thiên hạ!”
“Ha ha ha……”
Công Tôn Tọa cười lớn một tiếng, cũng có chút buồn cười: “Theo lão phu thấy, thiếu công tử trên người cũng không có tu vi, làm thế nào để trường sinh?”
“Đột nhiên nghĩ tới thôi!”
Dọc theo đường đi cùng Công Tôn Tọa cãi cọ, nói một ít lời không có ý nghĩa. Ba ngày sau, ba người đã ra đến Hàm Cốc Quan, ở chỗ này, bọn họ gặp Vệ Ưởng.
“Lão sư, đi đường tốt không?”
Vệ Ưởng một thân bạch y, khí vũ hiên ngang, từ xa nhìn lại, liền rõ ràng là một nam tử cao chót vót, hơn nữa trên người khí thế sắc bén. Dù cho hắn cố tình thu liễm, vẫn như cũ mang theo một tia hơi thở như thẩm phán của luật pháp thiên hạ.
“Ưởng nhi, lão phu không có việc gì!”
Giờ khắc này, Công Tôn Tọa cũng bước xuống xe diêu, đối với Vệ Ưởng giới thiệu: “Vị này chính là Tần quốc thiếu công tử, Doanh Quý Xương, tam đệ của đương kim Tần Công.”
“Vệ Ưởng tham kiến thiếu công tử! Đa tạ thiếu công tử trên đường hộ vệ sư phụ ta!” Vệ Ưởng hướng tới Doanh Quý Xương nghiêm nghị bái một bái, lễ tiết chu toàn.
“Thiếu công tử, vị này chính là đệ tử của lão phu, Vệ Ưởng!”
Đối với Công Tôn Tọa gật gật đầu, Doanh Quý Xương nhìn Vệ Ưởng khí độ bất phàm cười cười, tùy ý duỗi tay nâng dậy tới: “Ưởng huynh khí độ bất phàm, có thời gian chắc chắn trở thành đương thời đệ nhất danh thần.”
“Nếu có một ngày nào đó Ưởng huynh tới Tần quốc, Doanh Quý Xương tất quét dọn giường chiếu tiếp đãi, quyền thế, địa vị, mỹ nhân đều có……”
Đối với Vệ Ưởng, Doanh Quý Xương vẫn là thực coi trọng. Đương nhiên, lúc này nói như vậy, chính là hắn đã cho Công Tôn Tọa chút mặt mũi.
“Không dám nhận lời khen của thiếu công tử, Vệ Ưởng chỉ là một học trò bình thường mà thôi!”
“Ha ha ha……”
Khẽ cười một tiếng, Doanh Quý Xương phất tay hướng tới Tử Ngạn: “Chuẩn bị cắm trại ở chỗ này! Bản công tử muốn cùng Công Tôn Thừa Tướng, Ưởng huynh một bữa no say, cũng coi như là chia tay.”
“Vâng.”
Nhìn Tử Ngạn đi chuẩn bị, Doanh Quý Xương mới nói với Vệ Ưởng: “Ưởng huynh, không cần tự coi nhẹ mình. Thời kỳ Chiến quốc đại tranh chi thế, cũng là lúc danh sĩ xuất hiện lớp lớp.”
“Chỉ cần phong vân biến đổi lớn, Ưởng huynh chắc chắn sẽ như Côn Bằng giương cánh, như diều gặp gió bay chín vạn dặm!”
“Đúng vậy!”
Lúc này, Công Tôn Tọa cũng gật gật đầu, đối với lời nói của Doanh Quý Xương vô cùng tán đồng: “Ưởng Nhi, tài năng của nươi, chính lúc này là ngôi sao sáng(*)!”
……
Lửa trại được đốt lên, Tử Ngạn ở bên ngoài, bên trong chỉ có Vệ Ưởng, Doanh Quý Xương, Công Tôn Tọa ba người.
“Thiếu công tử, người thấy thiên hạ hiện tại như thế nào?” Công Tôn Tọa trước hết mở miệng, hai tròng mắt vẩn đục, bên trong xẹt qua một tia tinh quang.
Nghe vậy, nhìn thoáng qua Công Tôn Tọa một chút, tiếp theo liền hướng Vệ Ưởng cười, Doanh Quý Xương uống một ngụm rượu gạo, nói: “Tần quốc nhược tiểu, tự đương đồ cường(**)!”
“Mà hiện giờ, thiên hạ chư quốc cùng tồn tại, ở thế cục như vây, chỉ có thể đồ bá, không thể đồ vương. Ngụy quốc đương thời là quốc gia mạnh nhất. Nhưng là lấy thực lực Ngụy quốc, chỉ có thể diệt Tần, nhưng lại vô lực lấy thực lực một quốc gia chống lại toàn bộ Trung Nguyên.”
“Cho nên, Ngụy quốc đảm nhiệm duy trì bá quyền, mà không phải không thực tế muốn làm chủ thiên hạ. Nếu không, nên biết đạo lý liên minh chư quốc ra tay chia cắt, môi hở răng lạnh, không có người không hiểu.”
……
Giờ khắc này, Vệ Ưởng ánh mắt mở lớn, nghe Doanh Quý Xương đối với Ngụy quốc phân tích, cùng với hắn cũng không khác nhau.
Đồng dạng hắn cũng không cho rằng, Ngụy quốc ở lúc này có được năng lực thống nhất chư quốc. Chỉ tiếc ở trong triều đình Ngụy quốc có người nhìn không tới.
“Ngụy quốc diệt Tần tất nhiên sẽ quốc lực tăng nhiều, như thế liền có thể thu thập Tam Tấn(*), mang theo khí thế kinh thiên, diệt vong chư quốc, chưa chắc không thể!”
Tuy rằng Công Tôn Tọa cũng tán thành, nhưng là hắn không thể để Doanh Quý Xương làm yếu đi khí thế của Ngụy quốc. Cho tới nay, hắn đều muốn giữ Vệ Ưởng ở lại Ngụy quốc.
“Trừ phi Ngụy Vũ Hầu còn tại thế, Ngô Khởi và Phạm Lãi đồng thời làm tướng, như thế mới vừa có một đường hy vọng!”
[Ghi chú dịch giả:
(*) Câu này chịu, nguyên văn “Ưởng chi tài, chính tinh kỳ chí”, các độc giả thông cảm;
(**) “Tần quốc nhỏ bé, tự mình cường đại” đại ý là như thế a;
(*) Tam Tấn: Tức là ba nước Hàn, Triệu, Ngụy.]