Chương 5: Ngài Ảnh Đế Và Cậu Thịt Tươi - Chương 5

“Cậu muốn kí hợp đồng với Giang Trì?”

Sáng sớm, người đại diện bị cuộc gọi của Diệp Lan đánh thức còn chưa kịp hoàn hồn, máy móc lặp lại: “Kí… với Giang Trì?”

Diệp Lan nhíu mày: “Sao vậy?! Mấy văn phòng khác ít nhiều gì cũng có nghệ sĩ, chỉ mình em không có, em muốn kí với một người thì đã sao?!”

Người đại diện cười gượng, “Không phải không được, chỉ là… Giang thịt tươi đang nổi tiếng, chắc chắn công ty cũ của cậu ấy không chịu thả người.”

“Cái công ty rác rưởi đó.” Diệp ảnh đến là khinh bỉ.

Người đại diện tận tình khuyên lơn, “Chị biết cậu khinh thường những công ty nhỏ lẻ đó, nhưng người ta có thể sửa hợp đồng mới mà, sửa phần trăm thành bốn sáu, thậm chí ba bảy, không sợ Giang Trì không đồng ý, mà này cậu nói với Giang Trì chưa, cậu định cho cậu ấy bao nhiêu?”

Diệp ảnh đế mặt vô cảm: “Hai tám.”

“Oa.” Người đại diện nói: “Vậy nhất định cậu ấy sẽ đồng ý!”

Diệp ảnh đế lạnh mặt: “Em tám cậu ấy hai.”

Người đại diện: “… Bộ cậu tưởng Giang Trì không biết đếm hả?”

Diệp Lan cáu kỉnh, “Ai bảo cậu ta làm em bực mình, thuận miệng lừa thôi, nếu cậu ấy tới thật… Em lấy hai lấy một hay không lấy cũng được.”

Người đại diện thở phào, “Vậy đơn giản rồi, không ai chê tiền cả, đặc biệt là kiểu thịt tươi đang nổi như Giang Trì, đang phải cố mà tích tiền, hôm nay chị đi tìm hiểu tình hình thử, xem tiến độ hợp đồng của cậu ấy thế nào rồi.”

“Còn nửa năm nữa.” Diệp Lan nói, “Tranh thủ đi, công ty bên đó đang bàn chuyện gia hạn hợp đồng với cậu ấy rồi.”

Người đại diện: “Biết rồi, chị xuống giường rồi sẽ bắt đầu liên hệ… Diệp Lan, chị phải nhắc cậu.”

Diệp Lan nói: “Không cần đâu.”

Người đại diện thở dài, vẫn nói: “Với những chuyện về cậu cậu ấy ngây ngô, nhưng cậu đừng tưởng cậu ấy ngốc thật chứ, chị nghe người trong giới nói, Giang Trì lên kế hoạch rất kĩ cho sự nghiệp của mình, mới mấy ngày trước, đàn anh ám hại cậu ấy, tôi nghe nói cậu ấy đã giải quyết gần xong rồi, phương thức không quyết liệt lắm, nhưng làm người ta tâm phục khẩu phục, con người cậu ấy không tệ, nhưng dã tâm của con người sẽ càng ngày càng lớn, lỡ như có một ngày…”

Diệp Lan cười phụt, “Vậy em xem như mình không có mắt.”

Người đại diện không nhịn nổi nữa, cúp điện thoại.

Diệp Lan biết vậy là đã đồng ý rồi, nhướng mày cười, tự pha cho mình ly cà phê, chờ Giang Trì xuống lầu.

Nửa tiếng sau, Giang Trì thức dậy trên chiếc giường hơn hai trăm ngàn ki lô mét vuông của Diệp Lan, ngẩn người rất lâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng Diệp Lan mắng mỏ inh ỏi dưới lầu mới hoàn hồn lại.

Tối qua!

Cậu!

Ngủ!

Trên giường của Diệp Lan!

Vành tai Giang Trì đỏ ửng, xoa xoa chiếc chăn bông phồng bên cạnh, cảm giác cả người lâng lâng.

Giang Trì đau khổ gõ đầu, trời biết, cậu muốn đăng weibo biết chừng nào!

Cậu muốn bị hội fan hâm mộ cuồng nhiệt của Diệp Lan mắng thành than quá đi é é é é é é é é!!! Cậu tình nguyện bị bọn họ mắng bằng những từ ngữ thâm độc nhất!!!!!

Dù bị mắng tới phải bỏ nghề cũng đáng!

Cậu còn muốn thông báo cho cả thế giới, tối qua Diệp Lan còn hôn tai cậu nữa đó é é é é é é é é é!!!!

Giang Trì bịt mồm, liều mạng kiềm chế niềm khao khát được đăng weibo, thỏ trắng Giang Trì lần đầu trong đời muốn làm xảo-quyệt-girl.

“Phù…”

Giang Trì ngồi khoanh chân trên giường, cố gắng kiềm chế bàn tay đang rất muốn thò tới chỗ điện thoại.

Chán sống tự hại mình phải bỏ nghề thì cũng thôi, liên lụy đến Diệp Lan, cậu chết một vạn lần cũng không thể tha thứ cho bản thân.

Nghĩ đến Diệp Lan, Giang Trì bình tĩnh lại nhiều, cậu có hít sâu mấy hơi, rồi bỗng ngẩn ra, quay đầu nhìn ra cửa phòng ngủ.

Diệp ảnh đế bần thần nhìn Giang Trì sáng sớm thức dậy không chịu xuống giường, mà ngồi đó khoanh chân, lúc ngửa đầu gãi tóc, lúc điên cuồng lắc đầu qua lại, bây giờ bắt đầu hít thở sâu…

Diệp Lan gian nan cất tiếng: “Cậu… có phải… lén luyện võ công gì không?”

Giang Trì: “…”

Mặt Giang Trì tách cái đỏ thành cà chua, sặc một cái rồi liên tục lắc đầu, cực lực giải thích: “Không có không có!!! Em… em bị nhập vai! Tháng trước mới nhận kịch bản, phim tiên hiệp!”

Diệp Lan cười miễn cưỡng, “Được rồi… Xuống lầu ăn sáng.”

Giang Trì tròn mắt, “Anh… anh nấu ạ?”

Diệp Lan liếc nhìn Giang Trì như người ngoài hành tinh, “Trợ lý mang đến.”

Giang Trì cười gượng, “Em còn nghĩ… Hôm qua thấy nhà bếp của anh rộng quá.”

“Để trang trí thôi.” Diệp Lan rề rề nói: “Anh không phân biệt được nước tương với dấm đen… Thật ra thi thoảng tự nấu một bữa cũng được lắm, nhà cửa sẽ có sinh khí hơn.”

Giang Trì muốn nói mà thôi.

Giang Trì theo Diệp Lan xuống lầu, đụng phải trợ lý sinh hoạt của Diệp Lan.

Giang Trì/trợ lý sinh hoạt: …

Diệp Lan bình thản như không, mở hộp giữ nhiệt tự ăn sáng, tới lúc trợ lý chuẩn bị đi mới thản nhiên nói: “Đừng có ra ngoài nói lung tung.”

Trợ lý sinh hoạt gật đầu như giã tỏi, lập tức lui.

Giang Trì đỏ mặt, sao cứ như… Hình như thấy hơi đắc ý.

Giang Trì kiếm chuyện nói: “Anh, em mới nghe tiếng anh mắng, có… chuyện gì sao ạ?”

Diệp Lan ngẩn ra, mỉm cười, “Không có gì, sáng dậy cãi lộn với cái máy hút bụi một trận.”

Giang Trì: …

Sáng sớm, Diệp ảnh đế bị hạ huyết áp đứng ngoài ban công, bưng ly cà phê trầm tư ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa kính, nhớ đến cuộc điện thoại với người đại diện, đang suy nghĩ đến chỗ quan trọng thì đột nhiên bị cái máy hút bụi đang tất bật chạy tới chạy lui đụng trúng chân, ngắt ngang dòng suy nghĩ.

Diệp ảnh đế, không dễ khoan dung cho bất kì ai kiếm chuyện với mình.

Máy hút bụi cũng không.

Giang Trì: Tính hay cáu kỉnh của nam thần thiệt mê người…

“Hôm nay có việc gì không?” Diệp Lan cầm khăn giấy chặm khóe môi, “Có chương trình không?”

Giang Trì lắc đầu, “Không có không có, lúc trước không biết sẽ quay quảng cáo thuận lợi vậy nên cho em ba ngày, tốt quá, hôm nay với ngày mai đều được nghỉ.”

Diệp Lan cười nhạo, “Một cái quảng cáo mà cần tận ba ngày.”

Giang Trì thầm nghĩ đó là vì quay với anh, bên quay phim không dám, cũng không nỡ bỏ tiền cho ba ngày của anh, nếu không quảng cáo cho thương hiệu lớn như vậy bắt em quay ba ngày cũng hợp lý mà.

Diệp Lan nhận ra ngay Giang Trì đang nghĩ gì, bật cười nói: “Thế nào? Quay phim với anh tốt lắm phải không?”

Đương nhiên tốt! Nhân viên trợ lý ai cũng đẳng cấp, môi trường tốt phục vụ tốt, còn không làm phí thời gian của cậu.

Đương nhiên quan trọng nhất không phải mấy chuyện đó, quan trọng nhất là… Quay phim chung với Diệp Lan!

Cho dù không diễn người yêu, thì được thấy Diệp Lan mọi lúc mọi nơi với cũng đủ cho Giang Trì vui tới lơ lửng luôn rồi.

Nếu có phim mấy cảnh quay chung nữa thì đúng là…

Diệp Lan nhíu mày: “Cậu đỏ mặt làm gì?”

“Khụ… Không có gì.” Giang Trì ăn hết cháo, gật đầu nói: “Đương nhiên là tốt, quay phim chung với anh… Học được rất nhiều thứ.”

Diệp Lan cong môi, “Chẳng hạn như cách hôn?”

Giang Trì: “Khụ…”

Diệp Lan thích thú nhìn Giang Trì: “Lợi dụng quay phim để hôn sâu anh, Giang Trì… Cậu lợi hại lắm đó, hội fan hâm mộ mà biết cậu phóng đãng như thế… Chậc…”

Mặt Giang Trì đỏ tới không dám ngẩng lên.

Ăn sáng xong, người đại diện của Giang Trì gọi liền mấy cuộc để giục cậu ra ngoài nói chuyện.

Giang Trì xấu hổ nhìn Diẹp Lan, nhỏ giọng nói với người đại diện: “Em… em có chút việc, ở… ở trường quay.”

Diệp Lan cố nhịn cười, nhấn nhẹ vào điều khiển, tivi phòng khách lập tức reo hò tưng bừng.

Người đại diện trong điện thoại Giang Trì tức nổ phổi: “Giang Trì!!! Rõ ràng cậu đang ở nhà!!!! Cậu ở nhà coi quảng cáo mà không chịu đi à!!!”

Giang Trì ngoái đầu bi phẫn nhìn Diệp Lan!

Diệp Lan hôn gió với Giang Trì, cười nhẹ, “Sự nghiệp làm trọng, đi đi.”

Giang Trì cúp điện thoại, lưu luyến không nỡ rời, rề rà ra cửa.

Lúc đi còn không quên xách theo túi rác đem xuống vứt.

Diệp Lan tựa bên cửa sổ, thấy xe Giang Trì đi xa thì cười đến ngã ngửa… Chắc chắn là gọi cậu ấy đi bàn chuyện ăn máng khác.

Dù Giang Trì có ngốc thật thì người đại diện của cậu ấy cũng không ngốc, chuyện ký hợp đồng với Giang Trì, không! sẩy! được!