Chương 9: Giáng Long bảo tàng

.....................

- Phù, nên là không tiếp tục dây dưa cái này Hắc Nham bang.

Dương Mục chạy đi, tìm đến một cái cổng ra, nơi này bây giờ bị hình đường đệ tử vây kín, phong toả không cho bất cứ ai ra ngoài, mà lúc này, có một cái xe ngựa xa hoa đang dừng lại ở đó, ở cổng lớn đang có một vụ tranh cãi.

- Bang chủ Hắc Nham bang có lệnh, không cho bất cứ ai ra vào Hắc Nham thành.

Một tên hình đường đệ tử ngăn trước xe ngựa, thị vệ trên xe ngựa nhảy xuống, phát ra Kim Đan kì đỉnh phong tu vi, ép tên kia đệ tử không ngẩng đầu lên được, thị vệ này gằn giọng nói.

- Đây là quận chúa của Trấn Nam vương ngự hành, ngươi một cái Hắc Nham bang gì đó đệ tử cũng muốn ngăn cản?

- Chậc, thì ra là con gái của Trấn Nam vương.

- Khẩu khí lớn như vậy, không nhìn Hắc Nham bang?

- Ngươi thì biết cái gì? Trấn Nam Vương người ta là Anh Biến kì cường giả, Hắc Nhĩ thành còn không thèm nhìn đây.

Xung quanh đám người bàn tán, Dương Mục đạp thân pháp, mượn nhờ sự chú ý của mọi người vào chỗ thị vệ kia mà nhảy vào bên trong xe ngựa, như một làn gió tiến vào trong, một bóng người uyển chuyển, nóng nảy đang nằm dài trên giường nhỏ bên trong xe ngựa, nàng mặt che diện sa, nhưng nửa phần trên thôi cũng đã khiến nam nhân rung động, nàng ngủ say, không có phát giác Dương Mục chạy vào bên trong này, mà tỳ nữ bên ngoài cũng chỉ hơi thấy bức màn hơi lay động, nghĩ là một cơn gió làm ra, nên không đến quấy rầy chủ nhân mình nghỉ ngơi.

- Mẹ nó, sai lầm rồi, đây không phải là đột nhập thiếu nữ khuê phòng sự tình sao?

Dương Mục lúc này mới chú ý đến việc vừa làm, hắn lúc nãy không muốn nhất mực xông ra, là bởi vì chỗ đó đã đặt xuống trận pháp, không giải thì không thể đi ra, trong lúc nhất thời, mới lẻn vào trong cái xe ngựa này, hi vọng chủ nhân nó quyền cao chức trọng, có thể đem hắn rời đi, nhưng lúc này, hắn phát giác mình là mười phần sai lầm.

Nữ quận chúa này tu vi đã lên đến Nguyên Anh sơ kì.

Dương Mục : "..."

.................

- Được rồi, để bọn họ đi qua đi.

Một cái trung niên nhân nói với cái kia hình đường đệ tử, ông ta chính là phu trưởng của vệ thành quân, hiểu được Trấn Nam Vương Phủ là cỡ nào cường đại, Hắc Nhĩ thành là cái thá gì, có thể ngăn cản đường của quận chúa Trấn Nam Vương đây.

- Hừ, rất biết điều...

Nam thị vệ hừ một tiếng, dẫn xe ngựa vượt qua trận pháp, rời khỏi Hắc Nham thành, Dương Mục một bên thở phào nhẹ nhõm, một bên mồ hôi lạnh chảy ướt cả lưng, nữ quận chúa vừa mới chuyển mình, hai bờ mông tròn trịa căng lên sau lớp áo nhung màu đỏ, mái tóc trắng bạc xoã dài như bạch vân, mềm mại xoã xuống tấm lưng trắng trẻo, trơn bóng như ngọc.

- Ực....

Dương Mục nuốt một ngụm nước bọt, mỹ nhân nằm trước mặt, không kích thích mới không là nam nhân, nhưng tình huống lúc này cực kì bất lợi, chỉ cần nữ nhân này tỉnh dậy, nhìn thấy hắn ở đây một người nam nhân lạ mặt, chín phần mười sẽ đem hắn đập chết.

- Hệ thống, có cái gì tinh thần kỹ, bí kĩ các loại, cho ta ngăn cản cái này nữ nhân hay không?

Keng, trải qua đo lường, có hai loại tinh thần kỹ, một loại bí kĩ và một loại đạo cụ có thể.

[Tử Thiên Pháp Nhãn] : Tinh thần kĩ, Tứ tinh.

Giá : 3000 điểm tích lũy.

Mô tả : Tích lực, luyện pháp nhãn, khiến đối phương tinh thần trì trệ, hoặc là bị thôi miên, hoặc là trực tiếp đem đối phương não hải cho nổ tung, phá hủy linh đài, tàn nhẫn hơn có thể đem đối phương nô dịch.

.....

[Tinh Thần Huyền Khí] : Tinh thần kĩ, Tứ tinh.

Giá : 3500 điểm tích lũy.

Mô tả : Bồi dưỡng linh đài, đem tinh thần lực hoá thực, trở thành huyền khí, uy lực kinh người, nếu không có công pháp tinh thần phòng ngự, có thể đem đối phương linh đài trực tiếp hủy.

......

[Thái Huyền Tinh Tương] : Tinh thần bí kĩ, Ngũ bán tinh.

Giá : 5000 điểm tích lũy.

Mô tả : Cao cấp hơn Tinh Thần Huyền Khí, đem tinh thần lực ngưng thành pháp tướng, bồi dưỡng linh hồn, linh hồn càng mạnh, pháp tướng càng nhiều, chiến lực càng mạnh.

........

[Huyền Thiên độn phù] : Thiên phẩm phù lục.

Giá : 2000 điểm tích lũy.

Mô tả : Có thể chịu đựng công kích dưới Anh Biến kì mà trốn thoát ra khỏi phạm vi năm mươi dặm.

...............

- Huyền Thiên độn phù ta mua, mấy cái kia tinh thần kĩ còn cần bồi dưỡng, ta không cần.

Dương Mục lập tức phát điên, không ngờ hệ thống lại còn có thứ này, trước đây không đem ra sớm a, ta đỡ phải từ mấy cái yêu thú trong Phục Hổ sơn mạch truy sát mà chạy thục mạng a.

- Ừm, lại tới mấy cái Điệp Gia Phù đi...

Dương Mục dường như không có yên tâm, lại mua thêm mười tấm Điệp Gia Phù, mà xe ngựa di chuyển cực nhanh, đã tới Thái Huyền Hà bờ, dường như họ muốn đi vào Phục Hổ sơn mạch, nam thị vệ đi tìm một chiếc thuyền, tỳ nữ thì xuống xe ngựa, đi tìm một tửu quán, mua một ít lương thực, chỉ còn có Dương Mục và quận chúa bên trong xe ngựa.

- Cơ hội...

- Ưm...

Dương Mục vừa xoay người, định chạy đi, thì sau lưng hắn bỗng nhiên vang lên một tiếng nũng nịu, nữ quận chúa kia tỉnh giấc, nàng khuôn mặt ngáy ngủ dụi dụi mắt, bất ngờ, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào một người Dương Mục.

- Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?

- A, haha....

Dương Mục cười gượng gạo, hắn hai chân giống như bị người cho khoá chặt, dù hắn có linh đài, có viễn siêu Kim Đan kì tinh thần lực, nhưng trước mặt Nguyên Anh tu sĩ, vẫn là múa rìu qua mắt thợ, nữ quận chúa giống như chờ đợi câu trả lời của hắn quá lâu mà bực bội, gia tăng tinh thần lực đè ép, nặng nề hỏi từng chữ.

- Ngươi, là, ai?

- Chết tiệt, hệ thống, sử dụng Huyền Thiên độn phù.

Dương Mục trong lòng gào thét, cơ thể hắn bỗng nhiên mờ nhạt, khống chế tinh thần lực cũng biến mất, Dương Mục đầu óc mơ hồ, khi hắn tỉnh lại, đã thấy mình đang ở trong Phục Hổ sơn mạch, hơn nữa càng là khá sâu trong Phục Hổ sơn mạch.

- Hộc, hộc, Nguyên Anh kì đúng là đáng sợ.

Dương Mục thở hổn hển, đúng là hắn có thể giết Kim Đan, nhưng trước mặt Nguyên Anh kì có tinh thần lực cường đại, thì giống như một toà núi lớn mà Dương Mục chỉ có thể ngước nhìn, bất kì lúc nào cũng có thể dùng tinh thần lực ép chết hắn, đúng là đáng sợ.

- Không được, ta phải nhanh chóng tăng lên Nguyên Anh cảnh.

Dương Mục đi sâu vào trong Phục Hổ sơn mạch, nơi này bên cạnh là một sa mạc mênh mông, nhưng lại sừng sững một cái xanh tươi rừng rậm sơn mạch, cực kì quái lạ, nhưng yêu thú lại cực kì đông đúc, cho nên không có quá nhiều người tìm hiểu.

............

Ở bên kia nữ quận chúa cực kì kinh ngạc, một cái Kết Đan cảnh dưới mí mắt nàng bỗng nhiên biến mất, như là tiêu thất vào không khí, khiến nàng cảm nhận đều không thấy hắn làm sao chạy đi, giống như là bị truyền tống đi.

- Quận chúa, người làm sao?

Kim Đan kì thị vệ trở về, nhìn thấy nữ quận chúa sử dụng tinh thần lực tìm kiếm xung quanh thì ngạc nhiên hỏi, nữ quận chúa lắc đầu, nói.

- Không sao, tìm được thuyền rồi chứ?

- Không làm quận chúa chờ lâu, thuộc hạ đã tìm được thuyền.

Nam thị vệ cúi đầu, nói, tỳ nữ kia cũng đã trở về, mang theo một cái giỏ tre đựng thực vật, nữ quận chúa hai mắt sáng, đem giỏ tre trong tay tỳ nữ giật lấy, cầm lấy một cái đùi yêu thú, ngấu nghiến ăn, không chút phong phạm thục nữ, so với mãng nhân còn muốn mãng.

- Quận chúa, người từ từ ăn a.

Tỳ nữ kia vội vàng dùng khăn lau dầu mỡ trên miệng quận chúa, tỳ nữ này tên Thanh Hoa, từ nhỏ đến lớn đã chăm sóc, ở bên cạnh vị này quận chúa, biết được nàng thể chất đặc thù, thích ăn thịt yêu thú, đến nay đã 18 tuổi, tu vi đã đến Nguyên Anh sơ kì, ở trong Đế Đô cũng được gọi là thiên tài, mà nhu cầu ăn thịt yêu thú càng ngày càng mạnh, khiến Trấn Nam vương đau đầu.

Sở dĩ quận chúa đi đến Phục Hổ sơn mạch, là muốn săn bắt yêu thú, lại đi tìm cho Trấn Nam vương một cái bảo tàng, gọi là Giáng Long bảo tàng, từng là một vị đại đế kho tàng, bị ẩn vào trong Phục Hổ sơn mạch, muốn đi tìm, phải có một cây Giáng Long Mục trên 3000 năm, hơn nữa sinh trưởng ở bên trong Phục Hổ sơn mạch, bọn họ cũng có một cây, tiêu hao Trấn Nam vương không ít hơn một phần mười gia sản.

Không biết có thể đi vào sâu bên trong Phục Hổ sơn mạch tìm bảo tàng không nữa.