.................
Hắc Nham bang, bên trong phòng họp lớn của 8 đường chủ, hai trưởng lão và bang chủ, thì một lão giả là Hắc Khải đường đường chủ đứng dậy, cực kì kinh ngạc nói.
- Hồng Khúc bị người giết?
- Cái gì?
Trong phòng mọi người đều ngạc nhiên nói, Hồng Khúc tuy chỉ là phó phu trưởng của Hắc Khải binh đoàn của Hắc Khải đường, địa vị không quá cao, nhưng dù sao cũng là người của Hắc Nham bang, ai lại có gan lớn như vậy, dám chạm đến Hắc Nham bang uy vọng.
- Giản Ung, ngươi biết là ai làm không?
Bang chủ Hắc Nham bang là một nam nhân khoảng 50, sắc mặt nghiêm nghị, hỏi cái kia Hắc Khải đường chủ Giản Ung, Giản Ung nhìn xem lệnh bài trong tay, giọng nói đầy ngạc nhiên nói.
- Là một người làm, nhưng, hắn chỉ có Kết Đan trung kì tu vi.
- Kết Đan trung kì có thể giết Kết Đan hậu kì?
Hình đường Cao Lãm lão giả nhỏ giọng nói, ở Hắc Nhĩ thành chưa từng nghe có lại người nào có thể vượt cấp khiêu chiến như vậy cả, Giản Ung trầm mặc, bang chủ Hắc Nham bằng suy nghĩ, nói.
- Để Hình đường đệ tử phong toả toàn bộ cửa ra, ta muốn bắt sống cái này tặc tử, đem đi trảm đầu thị chúng, nói với Hắc Nhĩ thành bên trong, Hắc Nham bang là không thể động.
- Vâng, bang chủ.
Cao Lãm cúi người, rời đi phòng họp, bắt đầu để đệ tử trong hình đường đi phong toả các lối ra Hắc Nhĩ thành, ngay cả vệ thành quân cũng không thể ngăn cản, Hắc Nham bang quá mạnh, thành chủ cũng không muốn dây dưa.
- Giản Ung, ngươi đi đem cái kia tặc tử bắt sống, cầm lấy.
Bang chủ Hắc Nham bang đem một tấm la bàn ném cho Giản Ung, bên trong là một cái mũi chỉ nam màu đỏ, nó là Huyết Thị bàn, nhuốm máu của đệ tử Hắc Nham bang, chỉ cần dùng chân nguyên thôi thúc, sẽ tìm đến kẻ ra tay với đệ tử Hắc Nham bang, nhưng đồ vật này chỉ sử dụng được một lần duy nhất, người chết rồi thì tạo nhiều làm gì?
- Vâng, bang chủ đại nhân.
Giản Ung cầm lấy Huyết Thị bàn, theo hướng Nam Hắc Nhĩ thành phi nhanh, tốc độ rất nhanh, lão ta cũng đã đến Kim Đan trung kì, hơn nữa lại là hàng thật giá thật linh đan, Kim Đan bên trong đã có chút ít tinh thần lực, cảm nhận so với bình thường Kim Đan muốn tốt hơn nhiều.
Dương Mục bên này đang ở bên trong thương hành hệ thống lựa chọn đạo cụ, hắn muốn nhanh chóng đem thực lực tăng lên, ở vào sức mạnh bản thân lẫn công pháp chiến kĩ, mà để hắn không thất vọng, hệ thống thương hành, có thứ như vậy.
[Điệp Gia Phù] : Sử dụng có thể trong thời gian ngắn điệp gia sức mạnh ngẫu nhiên, tác dụng lên bản thân và chiến kĩ, tối đa dùng một lần hai phù.
Giá : 100 điểm tích lũy.
.........
- Mua a, cho ta đến mười cái.
Dương Mục hào sảng vung tiền, bên trong túi đồ của hắn nhiều thêm một đám phù chú màu vàng nâu, bên trên lít nhít văn tự khó hiểu, mặc kệ, ít nhất là có lá bài áp đáy hòm, thử chiến lực một chút, không ổn, ta có thể chạy nha.
- Ha, đánh hơi cũng nhanh lắm.
Theo thoát ra hệ thống, Dương Mục ngay lập tức phát giác phía xa có một cỗ tu vi mạnh mẽ đang tiến sát lại đây, hẳn là một cái Kim Đan kì đi, Dương Mục đứng dậy, vác Giáng Long Mục lên vai, nhìn chằm chằm phía xa, Giản Ung theo Huyết Thị bàn đã chạy tới.
- Kì lạ, tại sao tặc tử này không có di chuyển? Chẳng lẽ là đợi ta?
Giản Ung ngạc nhiên, nhưng hắn lại càng vui vẻ, tặc tử này không chạy, hắn càng đỡ nhọc công đi truy đuổi, nhanh chóng, Giản Ung đã nhìn thấy trước mắt một nam tử trẻ tuổi, mặc giản dị quần áo, vai vác một thanh giống như thiết tinh khúc gỗ, ngón tay ngoáy ngoáy mũi, giống như thực sự đang đợi lão chạy tới.
- Hừ, ngông cuồng tiểu tử, mau thúc thủ chịu trói.
Giản Ung vọt tới, tay trái thành trảo, chân nguyên phóng ra, hoá thành một cái to lớn đúc bằng cát vàng trảo thủ, ầm ầm đánh tới Dương Mục, bên trong chỉ có một thành công lực của Giản Ung, lão muốn bắt sống Dương Mục, trọng thương hắn một chút mà thôi.
- Thảo nê mã, trói cái đầu ngươi...
Dương Mục mắng tục, Linh Đan trong đan điền truyền ra một tia Thiên Đạo chi lực, viễn siêu ngàn vạn lần chân nguyên bình thường, dùng hết sức mạnh bản thân, Dương Mục quét qua Giáng Long bổng, đập lên cái kia cự trảo, sinh sinh đem nó chấn bay qua một bên.
Rầm...
Cự trảo đụng lên ngôi nhà bên cạnh, đè bẹp nó chỉ trong nháy mắt, mà những ngôi nhà nhỏ xung quanh cũng không khỏi liên lụy, ầm ầm sụp đổ, may mắn, nơi đây đã không còn người dám ở lại, một trận chiến trước đã kinh sợ rất nhiều người.
- Sao có thể? Kết Đan trung kì mà thôi, chiến lực tại sao mạnh mẽ như vậy?
Giản Ung cực kì kinh ngạc, một thành công lực của lão có thể trọng thương Kết Đan đỉnh phong, lại bị một cái Kết Đan trung kì đánh tạt qua một bên, không ngạc nhiên là không thể, mặc dù vậy, Dương Mục hai tay cũng muốn tê dại đi, lực lượng bên trong cự trảo cũng thật mạnh.
- Hừ, ngươi chiến lực cho dù mạnh, lại như thế nào đối kháng ta.
Giản Ung đem ba thành công lực lần nữa đánh ra cự trảo, kích thước so với lúc trước lớn hơn mấy vòng, khủng bố gấp mấy lần, Dương Mục lần này không tiếp tục phản kích, mà là đạp thân pháp, né ra cự trảo, mặc cho nó lướt qua bên cạnh bản thân, ầm ầm đánh vỡ mười mấy ngôi nhà nhỏ xiêu vẹo đằng sau.
- Lão gia hoả, ăn ta một bổng.
Dương Mục đạp thân pháp, tốc độ cực nhanh, đem Giáng Long Nộ đều thôi động, lực lượng bành trướng đến đáng sợ, Giản Ung hai mắt kịch biến, vội vàng dùng chân nguyên hoá thuẫn, ngăn cản trước mặt.
Rầm...
Bạch Ngân Bảo Khí còn bị Giáng Long bổng đánh gãy, huống chi cái này từ chân nguyên vội vàng hoá thành thuẫn đất, ầm một tiếng nổ tung, thổ thuẫn của Giản Ung bị Dương Mục đập nát, mà thế công vẫn không có dừng lại, tiếp tục đập lên người Giản Ung.
- Hự....
Trên người của Giản Ung bỗng nhiên phát sáng, một bộ giáp nâu nhạt hiện ra, phân giải gần hết lực lượng của Giáng Long Nộ, nhưng vẫn khiến Giản Ung bị đập bay, bảo giáp kia cũng rạn nứt, sợ là không dùng được thêm mấy lần.
- Khực, khụ khụ, đây là cái gì chiến kĩ, tại sao có thể phá vỡ phòng ngự của ta, hả?
Giản Ung từ trên mặt đất nâng người dậy, nhưng trước mặt Dương Mục đã biến mất, một tiếng xé gió vang lên sau lưng lão, phịch một tiếng, một cỗ lực lượng kinh người đập lên người lão ta, bảo giáp phát sáng, phân giải lực lượng, rạn nứt càng nhiều, mà Giản Ung càng là thổ huyết.
- Này thì muốn ta thúc thủ chịu trói, mẹ nó, yếu như vậy, còn tưởng Kim Đan phải cường đại hơn nữa.
Dương Mục giận dữ, hắn không ngờ được Kim Đan kì hơn hắn một cái đại cảnh giới, lại chỉ để hắn hơi dùng toàn lực một chút liền đánh cho nằm trên đất, Dương Mục không ngừng thôi động Giáng Long Nộ, không ngừng đập lên người Giản Ung từng cái từng cái, bảo giáp mỗi lần lại mỗi lần phát sáng, rạn nứt lại càng rạn nứt, mà Giản Ung đã bị Dương Mục đập dính vào trên phố, đã hôn mê bất tỉnh.
Răng rắc...
Cuối cùng bảo giáp cũng ảm đạm đi, vỡ nát từng mảnh, Giản Ung trong hôn mê tỉnh lại, âm thanh hoảng sợ từ bên trong mặt đất truyền ra, kinh hô.
- Không, đừng giết ta...
- Chết con mẹ ngươi đi...
Dương Mục dùng hết toàn lực, đập một kích thật mạnh xuống, đem Giản Ung lưng đánh dính sâu xuống mặt đất, lục phủ ngũ tạng, đan điền kinh mạch xương cốt nơi đó đều đập vỡ, máu tươi như suối bắn ra, phút chốc đã khiến chỗ lõm xuống mặt đất cho lấp đầy máu tươi.
Keng, nhận được 2000 điểm tích lũy và 1 viên Linh Đan, 1 cái nhẫn trữ vật.
- Ai, vô địch thật tịch mịch a.
Dương Mục ngẩng đầu thở dài, bên kia Hắc Nham bang bang chủ sắc mặt đỏ hồng, đập vỡ bàn ngọc từ ngàn năm hàn ngọc chế thành, hắn thần thức trên người Giản Ung bị dập tắt, hiển nhiên, Giản Ung bị người giết, hắn ta rống giận, âm thanh như long ngâm vang dội, đinh tai nhức óc.
- Là ai? Dám giết người của Hắc Nham bang....