Chương 57: Thủy Và Mặc Trong Ánh Hoàng Hôn (1)

Trong những tiếng nịnh nọt bợ đỡ này, Mạnh Hạo đi thẳng tới quảng trường Lúc này ở nơi đây đã có không ít đệ tử chờ đợi Bọn họ nhìn thấy Mạnh Hạo tới thì lập tức ôm quyền cúi đầu, tiếng ton hót lập tức vang lên khắp nơi

Mạnh Hạo khẽ gật đầu, rồi vung người mang theo Triệu Hải nhảy lên đài cao trên cột đá ở quảng trường Đây không phải lần đầu tiên hắn đứng ở nơi đây, nhưng lại là lần đầu nên hắn đứng đây phát đan

Hắn đảo mắt nhìn xuống mọi người bên dưới, nhìn ánh mắt đầy hâm mộ và tôn kính của bọn họ Dần dần, tầm mắt Mạnh Hạo có phần mơ hồ, hắn nhớ tới năm đó lần đầu tiên hắn tới quảng trường này, nhớ tới Vương Đằng Phi ngạo nghễ khi nhục mình, nhớ tới rất nhiều chuyện

- Gõ chuông đi!

Lát sau, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ra lệnh

Tiếng chuông vang lên, ngân nga trong lòng Mạnh Hạo, vang vọng khắp Kháo Sơn tông Rất nhanh sau đó, Mạnh Hạo nhìn thấy từ đằng xa có không ít đệ tử chạy tới

Không lâu sau, quảng trường đã tràn đầy đệ tử ngoại tông Cả đám thấy Mạnh Hạo trên đài cao thì đều giật mình, vội ôm quyền cúi đầu hành lễ

Ở trong đám người, tên mập dương dương đắc chí, dùng phi kiếm mài răng Bên người cậu ta là không ít đệ tử, tên nào tên nấy đều rất là xu nịnh

- Lần này lại do Mạnh sư huynh phát đan! Ôi, nhớ năm đó hắn cũng là đệ tử ngoại tông giống chúng ta, nhưng hôm nay hắn đã là đệ tử nội môn rồi

- Mạnh sư huynh phong thái nho nhã, nghe nói lúc trước còn từng là thư sinh, từng thi đậu công danh, nhưng toàn tâm toàn ý với tu hành nên mới bỏ công danh mà bái nhập Kháo Sơn tông

- Nói mới nhớ, năm đó lần đầu gặp Mạnh sư huynh, ta đã cảm thấy hắn nhất định bất phàm Cho dù là trận chiến với Vương Đằng Phi, ta cũng kết luận là Mạnh sư huynh có thể thắng

Những tiếng bàn tán xì xao quanh quẩn khắp quảng trường, truyền khắp bốn phía, rơi vào tai Mạnh Hạo khiến hắn vội ho một tiếng

Chỉ là một tiếng ho khan nhỏ mà lập tức làm cho hầu hết đám đệ tử ngoại tông ở dưới quảng trường đều im bặt, toàn bộ cung kính nhìn tới Mạnh Hạo, kẻ đang mặc trường bào màu bạc và trông như tiên nhân trong lớp sáng mờ

Trong đám người đó, Mạnh Hạo thấy được Chu Khải với vẻ mặt đầy phức tạp, cũng thấy Doãn Thiên Long im lặng mà gượng cười, còn có mấy tên đệ tử Ngưng Khí tầng bốn, nay đều nhìn Mạnh Hạo với ánh mắt lộ ra nịnh hót theo bản năng

Thậm chí Mạnh Hạo còn thấy được Tào Dương đang run rẩy đứng đó

- Hôm nay Mạnh mỗ phát đan, các vị đồng môn nên dốc lòng tu hành, sớm ngày đạt tới tầng bảy Mạnh mỗ chờ mong ngày đó, ngày Kháo Sơn tông ta lại có thêm đệ tử nội môn

Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng Hắn vốn là thư sinh nên tất nhiên là cũng có tài hoa, lúc này không cần chuẩn bị mà cứ tự nhiên nói ra, một loại uy áp vô hình xuất hiện trong lòng mọi người bên dưới

Uy áp này không phải từ tu vi của Mạnh Hạo, mà là từ thân phận đệ tử nội môn của hắn

- Mạnh sư huynh dạy bảo rất đúng, chúng sư đệ ghi nhớ lời dạy của sư huynh

Ngay lập tức có kẻ nhanh chóng kêu lên, sắc mặt kích động như vừa nghe được thiên âm, liên tục vái lạy

Những người khác ngay sau đó đều như thế, đủ loại âm thanh vang vọng, khiến quảng trường này thoạt trông khá hài hòa

Mạnh Hạo cầm lấy túi trữ vật ở chỗ đồng tử, sau đó mở ra rồi vung thật mạnh

Ngay tức khắc tất cả đan dược linh thạch bay ra, từng viên rơi xuống trước mặt mọi người

Ngay sau đó hắn giơ tay phải lấy ra từ trong túi trữ vật một viên đan dược màu trắng ngà Đan dược này phát ra bạch khí, cũng có đan hương khuếch tán, dường như là có ánh bình minh tản ra

- Đó đó là Bạch Linh đan!

- Đan dược này có hiệu quả với Ngưng Khí tầng bốn trở xuống, đã lâu không phát rồi, hôm nay lại xuất hiện

Lập tức đám người dưới quảng trường đều hô hấp dồn dập, nhìn đan dược trong tay Mạnh Hạo

Mạnh Hạo đảo mắt nhìn mọi người bên dưới Tên mập thì nhếch miệng cười, cậu ta không lạ gì Bạch Linh đan này, trong túi trữ vật của cậu ta còn có vài viên, đều là Mạnh Hạo cho

- Viên đan này không tầm thường, các ngươi đều biết rồi, vốn tính cho đệ tử thích hợp, nhưng Mạnh mỗ luôn nhớ tình bạn cũ, liếc mắt thấy được cố nhân, thôi thì tặng cho người này

Mạnh Hạo dừng mắt trên người Tào Dương, toàn thân Tào Dương lập tức run run Sau đó Mạnh Hạo vung tay phải lên, đan dược này lập tức phóng thẳng tới chỗ gã

- Xong rồi, lần này chắc sẽ trọng thương nằm mấy tháng mất

Tào Dương như sắp khóc đến nơi, lòng kêu rên Gã thế mới biết thì ra tên Mạnh Hạo này cực kỳ thù dai, cho dù đã là đệ tử nội môn rồi nhưng vẫn nhớ rõ chuyện mà gã làm ngày trước

Hào quang trên quảng trường tan dần, Mạnh Hạo phất ống tay áo, xoay người rời đi, không để ý chuyện tranh đoạt bên dưới

Tên mập nhanh chóng chạy tới, đứng bên cạnh Mạnh Hạo, vẻ mặt hớn hở đắc ý, lại trừng đồng tử Triệu Hải một cái, ý bảo đối phương cách xa một chút đừng có tới gần như là sợ đối phương cướp đoạt địa vị của mình, thế mới theo Mạnh Hạo bước đi

- Mạnh sư huynh, chúng ta dạo một vòng ở ngoại tông đi?

Tên mập chờ mong nhìn Mạnh Hạo, giống hệt với năm đó Mạnh Hạo nhờ Hứa sư tỷ Mạnh Hạo nhớ lại chuyện cũ, cười gật đầu

Hai người đi đằng trước, Triệu Hải ấm ức đi theo sau Đi ra quảng trường không bao xa thì thấy Chu Khải đuổi theo

- Bái kiến Mạnh sư huynh

Chu Khải vội hô lên, sắc mặt thấp thỏm không yên Y đã vài lần đắc tội Mạnh Hạo, vốn tưởng đối phương nay là đệ tử nội môn thì sẽ giữ thân phận, nhưng hôm nay thấy Tào Dương gặp kết quả như vậy, y lập tức khẩn trương, vội chạy tới đây

Mạnh Hạo liếc Chu Khải một cái, không kịp nói gì thì tên mập đã lập tức nhảy ra, hét lên:

- Có chuyện gì?!

- Mấy ngày trước Chu mỗ có được một món bảo bối, vừa nhìn liền thấy vật này rất có duyên với Mạnh sư huynh, cực kỳ thích hợp, kính xin Mạnh sư huynh hãy nhận lấy

Chu Khải cắn răng một cái rồi lấy ra một thứ từ trong ngực, cung kính đưa cho Mạnh Hạo Tên mập hừ lạnh một tiếng rồi cầm lấy, sau đó tươi cười đưa cho Mạnh Hạo

Mạnh Hạo nhận lấy túi trữ vật, đảo qua rồi để trong ngực, gật đầu với Chu Khải rồi xoay người bước đi, sắc mặt lạnh nhạt Chu Khải thấy thế thì dù bất đắc dĩ, nhưng lòng vẫn cảm khái

- Đúng là đệ tử nội môn, có lẽ mấy thứ này không thuận mắt

Mạnh Hạp đang bước đi, thì đằng xa Doãn Thiên Long thầm than một tiếng nhưng vội nở nụ cười thật tươi chạy vội tới, cũng nói rằng mấy ngày nay tìm được một vật, cảm thấy có duyên với Mạnh sư huynh nên cố ý dâng tặng Cũng là một túi trữ vật, bên trong có năm mươi khối linh thạch, Mạnh Hạo nhận lấy thì khẽ cau mày

- Chúng ta đều là đồng môn, ân oán ngày xưa có là gì đâu, ngươi không cần phải như thế

Doãn Thiên Long nghe lời này thì giật nảy mình, nhất thời hiểu ra, lòng lập tức nguyền rủa Chu Khải đã tặng nhiều, rồi cắn răng lấy ra một túi trữ vật nữa đưa ra, lúc này Mạnh Hạo mới gật đầu

Dọc đường đi, Mạnh Hạo mấy lần gặp những kẻ từng có ân oán, đều là như vậy cả, dần dần trên người lại có thêm hơn chục túi trữ vật

- Thế nào? Ta làm có được không? Lúc trước ta đã chỉ điểm cho chúng rồi, nếu muốn ngày sau bớt phiền toái thì nên trích ra ít máu mới được

Tên mập dương dương đắc ý nhìn Mạnh Hạo

Mạnh Hạo cười lắc đầu, hắn đã sớm cảm thấy hôm nay có gì không đúng, cũng đoán được là nửa tháng nay tên mập đã làm ra