Chương 19: Chương 19

Ở đầu dây bên kia, Quý Diễn Xuyên vừa buông điện thoại xuống lâp tức bị Lưu Hành Nhã bắt lại: [Thế Quân nói gì vậy?]

[Ngài ấy nói phải nghỉ ngơi hai ngày.]

[Quả nhiên.] Lưu Hành Nhã quay đầu nhìn Trương Trạch: [Kia Tiểu Xa khiến Đổng Thế Quân nhớ mãi không quên, rốt cuộc trông bộ dáng thế nào?]

[Chính ngươi nhìn không phải tốt hơn sao.]

[Ngươi trước cứ nói cho ta biết a!]

Trương Trạch nghĩ nghĩ: [Thực anh tuấn, tuyệt không xếp á hậu sau Thế Quân, vẻ đẹp có chút cổ điển, nhã nhặn.]

[Còn gì nữa?]

Trương Trạch nhún vai: [Hết rồi.]

[Cái gì? Sớm biết vậy ta cũng đi.]

Trương Trạch vỗ vỗ tay: [Được rồi, Thế Quân thật vất vả mới gặp được hắn, nhất định có rất nhiều lời muốn nói, mấy ngày này hãy để Thế Quân hảo hảo làm bạn với hắn. Chúng ta cố sức làm việc nào.]

Trong lúc tắm vòi sen, Ninh Viễn đã cảm thấy thân thể bài hoải, công tác cả ngày, lại cùng Đổng Thế Quân nói chuyện một đêm, thật sự rất mệt mỏi.

Ra khỏi phòng tắm, vừa trông thấy giường, Ninh Viễn liền lập tức ngã xuống.

Nhìn đến Ninh Viễn không mở nổi mắt nữa, bộ dáng lười biếng lôi kéo chăn, Đổng Thế Quân không khỏi cười lớn.

Định đến bên giường thay Ninh Viễn kéo chăn cho hẳn hoi, sau đó phát hiện cậu liền mới vậy đã ngủ.

Nằm xuống bên người Ninh Viễn, ôm lấy cậu, cảm giác được nhiệt độ từ cơ thể cậu ấy, Đổng Thế Quân cảm thấy dị thường an tâm.

Tiểu Xa rốt cuộc đã trở lại, trở lại bên mình…… Lúc này đây, mặc kệ là nói cái gì cũng không muốn để cho cậu đi nữa.

Thân thủ không ngừng vuốt ve mái tóc đen mềm mại của Ninh Viễn, Đổng Thế Quân cúi người xuống, hôn lên trán cậu.

Tuy rằng bản thân cũng có chút mệt mỏi, nhưng lại luyến tiếc dáng vẻ đáng yêu đang say ngủ của Ninh Viễn, Đổng Thế Quân luồn tay xuống gáy cậu, chăm chú ngắm nhìn Ninh Viễn ngủ yên trong lòng mình.

Đột nhiên nghĩ đến hẳn là nên thông báo một tiếng cho cha mẹ hai nhà, Đổng Thế Quân lại cầm điện thoại lên.

Đến lúc Ninh Viễn tỉnh lại, trời đã tối.

Cau mày chậm rãi ngồi dậy, Ninh Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ: [Mấy giờ rồi?]

Đổng Thế Quân nằm một bên đáp: [Đã hơn tám giờ tối rồi.]

[Nga, trời ạ, ta đã ngủ cả một ngày.]

Đổng Thế Quân thân thủ kéo Ninh Viễn xuống: [Bởi vì có ta ở bên, cho nên ngươi mới ngủ đặc biệt an tâm a.]

Ninh Viễn ngượng ngùng cười gật đầu: [Ân.]

Nghĩ tới công việc, Ninh Viễn lại có điểm hờn giận: [Kết quả thật sự là không trở lại làm việc.]

[Được rồi, không có chúng ta trái đất vẫn quay, đừng giận nữa, người cuồng công việc ạ.]

[Này là lời của vị chủ tịch một ngân hàng có tiếng trên thị trường nên nói ra sao?]

Đổng Thế Quân cười tuân lệnh: [Tiểu nhân chính là đầy tớ sẽ hầu hạ ngài.]

[Ít nói đi, da mặt làm thế nào lại dày như vậy!]

.

Đứng dậy mặc quần áo, Đổng Thế Quân hỏi: [Có đói bụng không, muốn ăn cái gì?]

[Đi ra ngoài ăn sao?]

Đổng Thế Quân giả trang mặt quỷ: [Vào cửa của ta rồi, ngươi đừng nghĩ có thể đi ra.]

[Ở nhà ăn?]

[Tay nghề nấu ăn của ta cũng không đổi nga!]

Ninh Viễn hừ nhẹ một tiếng: [Chẳng lẽ ngươi nghĩ tay nghề của ta so với ngươi lại lui một bước?]

Cùng nhau lúi húi ở phòng bếp nấu cơm, Ninh Viễn không quen với những chỗ cất dụng cụ bếp, vì thế Đổng Thế Quân ở bên cạnh giúp đỡ.

[Thế Quân, đưa diêm cho ta.]

Thời điểm nhận bao diêm, ngón tay của hai người khẽ chạm vào nhau.

Nhìn thấy bóng dáng Ninh Viễn cặm cụi nấu ăn, Đổng Thế Quân từ phía sau vòng tay ôm cậu: [Lại có thể ăn những món Tiểu Xa nấu rồi.]

[Mau buông tay ra, ngươi không cần làm phiền thêm.]

.

Ăn cơm xong, hai người cũng nhau rửa chén, đều có chút ngại ngùng, giống như trở lại ngày nghỉ đông của một năm kia, tâm hồn như của đôi vợ chồng mới cưới.

Đổng Thế Quân ngồi ở sofa, nhìn chằm chằm Ninh Viễn, ha ha cười.

[Đồ ngốc.]

[Sao có thể nói lời này, chẳng phải vậy là nói cho mọi người biết ngươi thích một đứa ngốc a.]

[Thật ra ngươi cũng không trưởng thành lên nhiều lắm.]

[Ngươi còn không phải cũng vậy sao.]

Nói dứt lời, hai người đều cười vang.

Đổng Thế Quân nhích lại gần, ở sát bên người Ninh Viễn, Ninh Viễn nhìn thấy trên mặt Đổng Thế Quân nở ra một nụ cười xấu xa, cậu lộ ra ánh mắt đề phòng.

[Còn có chuyện khác, ta nghĩ muốn biết.]

[Chuyện gì?]

[Qua nhiều….. năm như vậy, kỹ thuật hôn của ngươi có tiến bộ hay không?]

Phát hiện đối phương không chút đỏ mặt nói ra rất rõ ràng vấn đề này, Ninh Viễn nhịn không được trừng mắt một cái: [Vậy còn ngươi?]

Đổng Thế Quân thân thủ nâng cằm Ninh Viễn: [Thử xem chẳng phải sẽ biết.]

Ngăn Đổng Thế Quân đã kề sát vào hai má, Ninh Viễn hỏi: [Như thế nào? Mấy năm nay, chẳng lẽ ngươi duyệt không biết bao nhiêu người, chăm học khổ luyện?]

[Chính bởi căn bản không có cơ hội cùng người khác thử qua, cho nên mới lo lắng kỹ thuật có vấn đề.] Nói xong, Đổng Thế Quân nắm lấy cánh tay của Ninh Viễn, tỏ ra ủy khuất nói: [Ta sợ ngươi ghét bỏ ta.]

[Ngươi!]

Khỏi nhiều lời, Đổng Thế Quân lập tức đè ép.

Cánh môi mềm mại của Ninh Viễn, tổng có thể khiến cho Đổng Thế Quân mê loạn.

Ban đầu là ôn nhu liếm láp, mút nhẹ, sau đó chậm rãi tách hai bờ môi, cùng cậu hai lưỡi giao triền, khám phá khắp mọi ngõ ngách ẩm ướt, khiến cho đối phương mềm nhũn.

Cánh tay Ninh Viễn bám chặt trên bả vai Đổng Thế Quân, hôn sâu không ngừng biến hóa góc độ khiến cho cậu phát ra những tiếng thở dốc tinh tế.

[Ân……a, Thế Quân……..]

Thật khó khăn, Đổng Thế Quân rốt cuộc mới buông Ninh Viễn ra, hai người trán tựa kề trán, nghe đối phương dồn dập thở dốc.

* liếm khóe miệng mình, Đổng Thế Quân dùng thanh âm say mê nói: [Thực rất ngon.]

Ninh Viễn giấu đi biểu tình, không dám ngẩng đầu lên.

[Tiểu Xa, ngươi vĩnh viễn vẫn ngon như vậy, thật muốn một ngụm nuốt thẳng ngươi.]

[Đừng nói nữa.]

[Phản ứng của ngươi, vẫn giống hệt như năm đó.] Đổng Thế Quân cười: [Chỉ cần một chút như vậy ngươi liền……]

[Cười ta? Có phải hay không chán ghét ta không hề tiến bộ?]

[Ta không cần ngươi phải tiến bộ, cứ như vậy lại hơn, tiếp theo này, ngươi chỉ cần từ từ cùng ta nghiên cứu là tốt rồi.]

Ninh Viễn oán trách nói: [Ngươi thật đúng là cái gì cũng đều dám nói!]

[Chỉ những lúc cùng Tiểu Xa một chỗ thôi.] Đổng Thế Quân nghĩ nghĩ, hỏi: [Chúng ta lần đầu tiên hôn môi là khi nào?]

[Giáng sinh năm nhất, hôn ta xong ngươi liền đánh ta.]

[Vậy ngươi đánh trả lại cho ta.] Đổng Thế Quân kéo tay Ninh Viễn, làm cho cậu đánh anh.

Ninh Viễn chạm vào mặt Đổng Thế Quân, khẽ vuốt ve má anh: [Ta sao nỡ lòng nào.]

Đổng Thế Quân giống như thú cưng của Ninh Viễn: [Ta chỉ biết nhung nhớ Tiểu Xa của ta.]

Ôm nhau tại đây, lại hàn huyên rất nhiều, hai người đều có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói.

Thẳng đến đêm khuya, Ninh Viễn đề nghị đi nghỉ.

[Ta còn có chuyện muốn nói.]

[Ngày mai ta còn muốn đi làm.]

Đổng Thế Quân nhỏ giọng thì thầm, đi vào phòng tắm.

Được ôm nhau ngủ, đối với Đổng Thế Quân mà nói, là hạnh phúc thật lớn.

Anh có chút luyến tiếc đi vào giấc ngủ, sau cùng lại chăm chú nhìn vẻ mặt Ninh Viễn yên giấc.

Sáng sớm hôm sau, Ninh Viễn tỉnh lại, vừa mở mắt liền bắt gặp ánh nhìn của Đổng Thế Quân.

[Chào buổi sáng.]

[Ngươi tỉnh rồi?]

[Ngươi dậy sớm vậy?]

[Được ngắm nhìn bộ dáng ngươi say ngủ, cảm thấy hảo hạnh phúc.]

Ninh Viễn động tâm: [Ngươi không có ngủ?]

Đổng Thế Quân lộ ra biểu tình ảo não: [Vẫn có ngủ một chút, thật sự là chán ghét, vì cái gì phải ngủ chứ, khiến ta không thể nhìn ngắm Tiểu Xa.]

[Ta ở đây mà.] Nhớ tới thân mình, kết quả Ninh Viễn lại bị Đổng Thế Quân ôm chặt lấy thắt lưng.

[Buông tay, ta phải đứng lên.]

[Không được.]

[Ngày hôm qua đã không đi làm rồi.]

[Không được.]

[Ngươi đừng náo loạn.]

[Không được.]

Phát hiện cục diện lại nhớ tới buổi tối hôm trước, Ninh Viễn không khỏi nhíu mày: [Ngươi không làm việc ta còn muốn làm.]

[Không được.]

[Nghe lời, Thế Quân, buông.]

[Không được.]

[Chẳng lẽ Quân Long không có việc cần ngươi xử lý sao?]

[Không được.]

Ninh Viễn có chút giận: [Buông tay, Thế Quân.]

[Không được giãy dụa, ngoan ngoãn ngủ ngon.]

[Ta đã nghỉ ngơi rất tốt rồi.]

[Nghỉ ngơi thêm chút nữa, ngươi gầy quá.]

Ninh Viễn nhìn Đổng Thế Quân vẫn cường kiện như cũ, cơ thể rắn chắc, thân thể hữu lực, lại nhìn lại cánh tay mình: [Thật sự gầy?]

[Đương nhiên, ôm một cái liền nhận thấy.]

Do dự một chút, Ninh Viễn hỏi: [Ngươi không phải là cảm thấy ta béo một chút tốt hơn?]

Đổng Thế Quân tủm tỉm cười, nói: [Tiểu Xa mặc kệ là béo hay gầy ta đều thích, bất quá ta hy vọng ngươi khỏe mạnh hơn, để ý chăm sóc bản thân một chút. Yên tâm, ở cùng với ta, rất nhanh sẽ đem ngươi vỗ béo.]

Ninh Viễn nhìn (lườm ) Đổng Thế Quân cười nói: [Phải, mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ, rất nhanh có thể béo.]

[Hiện tại ôm đến cũng thấy thực thoải mái.]

Ninh Viễn đỏ mặt, lại bắt đầu giãy dụa: [Thế Quân, ngươi để cho ta dậy nào.]

[Tiểu Xa không được nháo, nói cách khác, không chỉ không cho ngươi ra khỏi cửa, ngay cả giường cũng không cho ngươi xuống.]

[Ngươi không nên như vậy.] Ninh Viễn tiếp tục giãy dụa không ngừng.

Đổng Thế Quân uy hiếp nói: [Không được giãy dụa nữa.]

[Buông.]

[Còn phản kháng nữa, ta lột quần áo của ngươi.]

Ninh Viễn lập tức đóng băng, sau đó thúc vào khuỷu tay Đổng Thế Quân: [Ngươi nói cái gì? Đừng nói loạn.]

[Ta thật sự thoát đồ của ngươi nha.]

Ninh Viễn phát hiện Đổng Thế Quân khi nói biểu tình rất nghiêm túc, cậu lập tức thu lại ý muốn đứng lên.

Đổng Thế Quân giống như dã thú chuẩn bị đi săn, liếm môi, nhìn Ninh Viễn: [Hắc hắc, sợ rồi sao.]

[Ngươi nào có uy hiếp người khác như vậy đâu.]

[Thật hữu dụng, vừa nói ngươi liền đã sợ.]

[Ta không có.]

Đổng Thế Quân lập tức đè lên người Ninh Viễn, nhìn vào đôi mắt cậu: [Ta đây thực cởi.]

Ninh Viễn ngẩng mặt, đôi mắt đen phát ra lam quang nghênh hướng ánh mắt Đổng Thế Quân.

Cắn lên vành tai Ninh Viễn, Đổng Thế Quân nói: [Cho dù là nhịn mười năm, ta cũng sẽ không làm thương đến ngươi.]

Sau khi hôn Ninh Viễn, thân thể hai người đều không tránh khỏi ma sát cùng một chỗ.

Chậm rãi tách ra thần môi kia, chú ý tới ánh mắt Ninh Viễn, Đổng Thế Quân hắc hắc cười: [Đừng trừng ta, mới sáng sớm ra, ngươi nhìn không có chút đáng sợ đâu.]

Ninh Viễn tựa hồ thấy Đổng Thế Quân không hề nề hà, cậu vòng tay quanh cổ anh, giao hai thân thể dán tại một chỗ.

Con mồi đã đầu hàng.

.

Warning: Phần sau là cảnh nóng!!! Yêu cầu các bạn chẻ trong sáng suy xét lại lần cuối.!.

(hết phần cảnh nóng cũng có thông báo để các bạn đọc tiếp )

.

Đổng Thế Quân dùng đầu gối của mình, tách hai chân Ninh Viễn ra, đặt trên bắp đùi non của cậu, chậm rãi di động ma sát, đôi mắt chăm chú dõi theo biểu tình của Ninh Viễn, phát hiện trong đôi mắt cậu dần gợi lên những gợn sóng mình vốn quen thuộc.

Một mặt tiếp tục ma sát khiêu khích, Đổng Thế Quân một mặt cúi người nhìn ngắm Ninh Viễn.

Khoái cảm bỗng bốc lên, Ninh Viễn quay mặt đi, cắn môi.

Đổng Thế Quân thấp giọng cười, phản ứng của Tiểu Xa một chút cũng không có biến.

[Ta không phải rất xấu a?] Đổng Thế Quân đùa dai tươi cười, hỏi.

Gặp Ninh Viễn không nói lời nào, bàn tay to lớn lại tham hoạt tiến tới chân cậu, cách một lớp quần áo, mân mê trên đùi Ninh Viễn.

Ninh Viễn cắn lấy ngón tay chính mình.

Đổng Thế Quân thân thủ đem ngón tay của Ninh Viễn lôi ra, sau đó nhẹ nhàng hôn lên.

Hai bàn tay này có thể đạn tấu lên những khúc nhạc tuyệt diệu, là thứ Đổng Thế Quân rất yêu thích. [Không được cắn.]

Một mặt tiếp tục những khiêu khích tà ác lại mê người, Đổng Thế Quân một mặt tiếp tục truy vấn: [Ta là không hề rất xấu? Hay là ngươi thích vậy?]

Ninh Viễn khẽ mở môi, phát ra những tiếng thở dốc rất nhỏ.

[Nói a, ta không phải rất xấu? Cũng là ngươi thích vậy?]

Ninh Viễn ngẩng đầu lên, ngón tay dùng sức bắt lấy cổ tay hư hỏng của Đổng Thế Quân, cơ thể mình đã hướng thuận theo phía anh, hay là lại muốn bị anh đùa bỡn như vậy, trước kia Đổng Thế Quân cũng luôn thích tại thời điểm này bức mình nói ra những lời phải thẹn thùng.

[Tiểu Xa, nói a.]

[Thích, ân…… Thế Quân, ta thích.]

Lộ ra tươi cười hài lòng, cởi bỏ khuy áo của Ninh Viễn, Đổng Thế Quân hôn lên ngực cậu.

Vết thương trước kia, lại động qua một lần phẫu thuật, hẳn là lúc ấy cậu nhất định rất sợ.

Đổng Thế Quân nhẹ nhàng hôn lên vết thương của Ninh Viễn.

[Tiểu Xa, tại lúc đó, ngươi có sợ không?]

[Sợ. …… Sợ không được thấy ngươi nữa.]

[Ta sẽ không để cho ngươi rời xa ta nữa.] Đổng Thế Quân hôn dọc theo đường cong của cơ thể Ninh Viễn, một đường thẳng xuống dưới.

Ninh Viễn nắm lấy tóc của Đổng Thế Quân.

Đầu lưỡi dừng ở quanh vùng thắt lưng đùa nghịch, tay cũng dán tại eo thon âu yếm, như thế nào cũng không chịu dịch xuống phía dưới nữa.

Ninh Viễn khó nhịn ngâm khẽ: [Thế Quân, Thế Quân…….]

[Muốn ta xuống chút nữa sao?]

Nhăn lại hai mi thanh tú, Ninh Viễn vặn vẹo thân thể: [Thế Quân, ân……] Thanh ngâm khẽ mang theo nhè nhẹ lôi cuốn mị người, làm cho Đổng Thế Quân tâm động.

Đôi môi nóng ẩm tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, Ninh Viễn nắm chặt lấy tấm ga: [A….. Ân……]

Đổng Thế Quân đồng lúc sử dụng tay miệng, cẩn thận âu yếm bộ phận nóng rực của Ninh Viễn, khoái cảm mãnh liệt dâng lên trong cơ thể cơ hồ khiến cho cậu chịu không nổi.

Âu yếm nhẹ nhàng cũng mang theo vài phần thô bạo kia khiến cho Ninh Viễn cảm thấy như muốn điên dại đến nơi.

Tay Đổng Thế Quân chậm rãi tìm đến hai cánh mông Ninh Viễn, lại chuyển qua đùi non chậm rãi mơn trớn, rồi trượt xuống đầu gối, tách hai chân của Ninh Viễn ra, chuyên chú vào miệng hang chật hẹp.

[A…… Thế Quân…….]

[Thế Quân, không cần……] Thân thể càng lúc càng phiêu nhiên, càng lúc càng thăng hoa, cơn khoái cảm mãnh liệt nhanh chóng tràn khắp cơ thể cậu, làm cho Ninh Viễn chấn động, thậm chí không kịp đẩy Đổng Thế Quân ra liền đã lên tới cực hạn.

Đổng Thế Quân nằm sấp lên bụng Ninh Viễn, thở hổn hển.

Một lát sau, anh ôm lấy Ninh Viễn, hôn lên vai cậu: [Tiểu Xa……]

Ninh Viễn đem mặt vùi trong *g ngực Đổng Thế Quân, sau đó vòng tay ôm thật chặt, hưởng thụ cánh tay cùng cơ thể lực lưỡng của anh.

Đổng Thế Quân nâng mặt Ninh Viễn lên, nhìn thấy tình cảm mãnh liệt dâng trào trong đó, đôi con ngươi đen lấp lánh thủy quang của cậu.

Dùng ánh mắt mị hoặc nhìn vào Ninh Viễn, Đổng Thế Quân đưa ngón cái xoẹt qua môi dưới của cậu, sau đó miết nhè nhẹ.

Đó là một loại ám chỉ *.

Ninh Viễn dùng đầu lưỡi ấm nóng, liếm qua tay anh, làm cho thân thể Đổng Thế Quân đột nhiên nóng lên.

Bọn họ đều đã rất quen thuộc với những phản ứng từ thân thể của đối phương, cũng biết đối phương nghĩ muốn cái gì.

.

Học bộ dáng Đổng Thế Quân khi hôn mình, Ninh Viễn cũng nghểnh cổ hôn lên môi anh, sau đó trượt từ cổ xuống xương quai xanh, kéo dài đến vòm ngực.

Ở trên cơ ngực của Đổng Thế Quân nhẹ nhàng cắn một chút, nghe được anh khẽ rên rỉ, Ninh Viễn cười thầm, trước kia anh chỉ sợ như này.

Đôi môi Ninh Viễn chậm rãi lướt xuống phía dưới, thân thể Đổng Thế Quân vì chờ mong khoái cảm kia mà cương lên đau đớn.

Đạm môi màu oải hương phi thường xinh đẹp kia rất mềm mại, loại suy nghĩ này, Đổng Thế Quân đã liên tục nghĩ tới không biết bao nhiêu lần.

Thời điểm bị ướt át bao trụ, Đổng Thế Quân phát ra tiếng thở dài thỏa mãn: [Tiểu Xa……]

Ninh Viễn chậm rãi hàm trụ, sau đó động đầu lưỡi, âu yếm ve vuốt.

[A…….. Tiểu Xa……..]

[Tiểu Xa, nữa……]

[Ân…… ta, đúng, chính là như vậy…….. A………..]

Cảm giác khi Đổng Thế Quân vì mình mà hưng phấn, Ninh Viễn lại sinh ra ảo giác như chính mình đang được âu yếm.

Đột nhiên rút ra khỏi miệng cậu không chút báo trước, Đổng Thế Quân mạnh mẽ ôm lấy Ninh Viễn, lật thân thể cậu đặt xuống dưới.

Bàn tay to lớn lướt qua hai cánh mông, sau đó tách ra, nơi đó được anh âu yếm cũng dần thả lỏng.

Ninh Viễn nhắm mắt lại, thư giãn cơ thể.

Sau những đau đớn lúc sáp nhập ban đầu, thân thể bị một trận lại một trận tê dại chiếm lĩnh, khoái cảm như sóng nước dập dờn bồng bềnh, nhân cơ hội ào tới dữ dội.

[Ngô……. Thế Quân…………….]

[Tiểu Xa…… Tiểu Xa……………..]

Một lần lại một lần liên tục đâm sâu, thân thể giống như đã bay tới thiên lãng vô hạn xa xăm.

[Aaaa…………..]

.

Hai người đều đạt tới *, gắt gao ôm nhau, Đổng Thế Quân nằm ở trên lưng Ninh Viễn, không ngừng thở hổn hển.

Đem người dưới thân trở mình quay lại đây, đối mặt với chính mình, Đổng Thế Quân ôm Ninh Viễn vào lòng, lại hôn lên vai cậu.

[Tiểu Xa…………]

Nhìn thấy trong mắt Đổng Thế Quân giống như mang theo dư vị men say từ cơn mê túy lúy, Ninh Viễn dựa đầu mình vào *g ngực anh.

Sắc trời đã cực rạng, ánh sáng từ bức mành rọi chiếu tới đây.

Ninh Viễn thầm nghĩ, sớm đã quá thời gian để đi làm rồi, đành vậy, hôm nay mình lại cùng anh ở nhà nghỉ ngơi.

.

[Tiểu Xa, đi tắm rửa không?]

[Ân.]

Trong phòng tắm, dưới dòng nước ấm từ vòi hoa sen, Đổng Thế Quân đứng sau Ninh Viễn, ôm cậu, ngực anh kề sát lưng cậu, cùng nhau hưởng thụ dòng nước ấm áp.

[Đừng ôm như vậy a, ta làm sao tắm rửa sạch sẽ.]

[Cứ để tiểu nhân hầu hạ ngài không phải là tốt rồi.] Đổng Thế Quân nói như vậy, hai tay lại đặt trên bụng Ninh Viễn, vuốt ve qua lại.

Ninh Viễn không khỏi vặn vẹo thắt lưng: [Không cần, dừng.]

[Ngươi rõ ràng thích như vậy, làm gì không cần.]

Ninh Viễn không nói gì, cậu đích xác thực sự thích được Đổng Thế Quân âu yếm như vậy.

Đổng Thế Quân không ngừng ở sau lưng Ninh Viễn hôn xuống lưng cùng bả vai: [Để cho ta hảo hảo ôm ngươi như vậy một lát.]

[Về sau ngươi có thể ôm mà.]

[Ta phải ôm mỗi ngày.]

.

Ninh Viễn định ra khỏi phòng tắm, lại bị Đổng Thế Quân kéo lại, mọi giãy dụa phản kháng đều vô ích, lại bị anh ôm lấy trong phòng tắm.

Ninh Viễn rốt cuộc ngừng chống cự, khóa ngồi ở thắt lưng Đổng Thế Quân, đôi chân thon dài vòng quanh hông anh, theo luật động của anh mà đong đưa thân thể.

Làm trong nước ấm, cảm giác nước ấm theo Đổng Thế Quân cùng tham tiến vào bên trong chính mình.

Đổng Thế Quân hôn lên cổ Ninh Viễn, thấp giọng cười: [Muốn cùng ngươi làm trong này, bồn tắm lớn quả không tồi đi.]

Thấy tai Ninh Viễn đã nhiễm hồng, Đổng Thế Quân nhẹ cắn lên đó, tiếp tục dùng những lời khiến cho Ninh Viễn phải tim đập ngượng ngùng nói ra: [Thân thể của Tiểu Xa thực thoải mái, vừa mềm vừa ấm, thật sự dễ chịu a.]

.

End of YAOI!!!

.

Ở trong phòng tắm triền miên thật lâu sau, Ninh Viễn bị Đổng Thế Quân bế về giường, sau đó bị bức phải nằm trong lòng anh, bị anh ép đi vào giấc ngủ.

Ninh Viễn vốn định ngày hôm sau thực sự phải đi làm, phát hiện chính mình sau khi bị Đổng Thế Quân hoàn toàn yêu thương một phen, căn bản đi làm là việc không thể, vì thể đành phải nghỉ ngơi thêm nhiều ngày nữa.

Cảm thấy thực ảo não xấu hổ, không biết phải đối mặt với đồng nghiệp thế nào, Ninh Viễn phát hiện Đổng Thế Quân nhìn thấu phiền não của mình, ở một bên cười trộm, thật muốn giáo huấn anh một chút.

Chỉ tiếc người kia rõ ràng nắm được nhược điểm của chính mình, thôi thì đành phải thôi.