Chương 14: Chương 14

Này một đêm không yên bình, tất thảy mọi người hai nhà Đổng gia cùng Ninh gia đều không thể ngủ được.

Ninh Viễn vừa tỉnh lại: [Thế Quân……]

Lưu Thục Trinh vội bước tới nắm lấy tay của con trai: [Tiểu Xa, Tiểu Xa……]

[Thế Quân…..]

[Tiểu Xa, là mẹ bảo Thế Quân về nhà, con cần hảo hảo nghỉ ngơi, chờ con khỏe hơn một chút rồi sẽ cho Thế Quân vào thăm con. Thế Quân còn phải đi học nữa, không phải sao?]

Ninh Viễn nhìn mẫu thân, nước mắt lăn dài: [Mẹ, con là thật lòng……]

[Phải, mẹ biết, mẹ hiểu được, con thích Thế Quân mẹ đều hiểu được. Con không nên kích động, thằng bé nhất định sẽ đến thăm con, con trước nên hảo hảo nghỉ ngơi.]

.

Đổng Hữu An cùng vợ bàn chuyện: [Em xem nên xử lí như thế nào? Phải cho Văn Sinh bên kia một lời đáp.]

Đổng Hữu An thở dài một tiếng: [Anh kỳ thật nguyện ý tin tưởng bọn nhỏ thật lòng yêu nhau, chúng yêu nhau là không có gì sai. Nhưng tương lai có rất nhiều nhân tố không thể đoán trước, nói thế không phải là anh đối với con trai chúng ta không tin tưởng, ý anh chính là, không muốn Tiểu Xa vì chuyện này mà bị tổn thương.]

[Em làm sao lại không nghĩ như vậy? Nếu xử lí không tốt chúng ta còn có thể ăn nói với Văn Sinh cùng Thục Trinh sao được, bọn họ đã vì Tiểu Xa lo lắng nhiều lắm……]

.

Bên kia, Ninh Văn Sinh cùng Lưu Thục Trinh cũng đang thương lượng.

[Phải làm thế nào bây giờ? Nhìn bộ dáng Thế Quân cùng Tiểu Xa, anh thật không biết……] Ninh Văn Sinh thở ra một hơi thật dài: [Xử lí như thế nào cũng không đủ để đưa ra quyết định, anh sợ Tiểu Xa sẽ chịu không nổi.]

Lưu Thục Trinh cúi đầu: [Kỳ thật em cũng rất thích thằng bé Thế Quân.]

[Anh chẳng lẽ không thích nó sao? Nhưng vấn đề không phải ở chuyện đó.]

[Em biết.]

[Hãy để anh suy nghĩ thận trọng chút đã.]

Ở lại bệnh viện đã vài ngày, Ninh Viễn cuối cùng có thể xuất viện. Về đến nhà, Ninh gia còn xin cho cậu được nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa mới trở lại đi học.

.

Đổng Thế Quân lại một lần nữa đứng ở trước mặt Ninh Viễn.

Cầm lấy bàn tay cậu, nhìn gương mặt tiều tụy hốc hác hẳn ra, Đổng Thế Quân lòng đau quặn thắt: [Tiểu Xa…… không phải sợ, ta vô luận như thế nào cũng sẽ không để hai ta tách ra.]

[Ta biết.] Tuy rằng nói như vậy, lòng Ninh Viễn lại cảm thấy vô cùng đau đớn.

Ở bên anh, có lẽ thật sự chỉ hại anh.

Cố chấp ở bên anh, không phải không được, nhưng mà cha mẹ nói rất đúng, con đường tương lai còn dài, có thể cam đoan anh sẽ hạnh phúc bước đi bên mình sao không? Anh liệu sẽ không thay đổi, biết đâu tương lai một ngày nào đó, đoạn tình cảm này sẽ trở thành sợi dây trói buốc đối với Thế Quân.

Thương anh, đương nhiên hy vọng anh có thể hạnh phúc.

Ninh Viễn nắm lấy tay Đổng Thế Quân, trong lòng một mảnh mịt mờ.

Chú ý tới thần sắc của Ninh Viễn, Đổng Thế Quân ôm lấy cậu: [Tiểu Xa, chúng ta là thật lòng yêu nhau! Ta yêu ngươi!]

[Ta cũng vậy, ta cũng vậy……]

Là yêu nhau, ít nhất hiện tại là yêu nhau.

.

Trở lại nhà mình, Đổng Thế Quân tiếp tục cùng cha mẹ tranh cãi.

[Ngươi hiện tại cái gì cũng đều không có, ngươi lấy cái gì nuôi Tiểu Xa!]

[Con sẽ có.]

[Chờ xem ngươi, nếu một thời gian nữa ngươi thay đổi thì phải làm sao?]

Đổng Thế Quân rống to: [Con sẽ không thay đổi! Con sẽ không thay đổi! Con yêu Tiểu Xa! Con thực lòng rất yêu Tiểu Xa!]

[Ngươi thì hiểu cái gì là yêu?]

[Cho dù con không hiểu, nhưng con biết tình cảm con đối với Tiểu Xa là thật lòng, con không có lí do gì để yêu cậu ấy, con cũng không cần điều kiện gì mới thương, con chính là chỉ yêu Tiểu Xa mà thôi! Bởi vì Tiểu Xa chính là Tiểu Xa cho nên con yêu cậu ấy!]

Nhìn đứa con càng ngày càng kích động, Đổng Hữu An chậm lại ngữ điệu: [Chúng ta cũng không phủ nhận tình cảm của các con, chúng ta chỉ hy vọng các con hảo hảo suy nghĩ một chút, con đường tương lai còn rất dài, các con thật sự có thể bước cùng nhau sao?]

[Nói vậy cũng chỉ là các người không tin con!]

[Thế Quân, không phải ta không tin con, ngược lại, ta thực nguyện ý tin tưởng tình cảm con dành cho Tiểu Xa. Tiểu Xa có con thương nó đương nhiên rất tốt, nhưng là ta không thể phán đoán, các con rốt cuộc có phải hay không bởi vì chúng ta phản đối mà phản kháng, kiên trì; mà đến khi chúng ta không còn phản đối nữa, các con lại đột nhiên nhận ra, tình huống áp lực đã không còn nữa, kỳ thật hai con vốn rất xa cách.]

Đổng Thế Quân trừng mắt phụ thân: [Ba, người như vậy là không tin tình cảm của con.]

[Con hãy còn rất trẻ, ta làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng con?]

[Đây là lý do của ba! Người chính là không tin tưởng con!]

Mắt thấy tình hình hiện tại khiến cho hai người không thể thông hiểu đối phương, Đổng Hữu An bất đắc dĩ kết thúc cuộc nói chuyện.

Ninh Viễn vừa trở lại trường học ngày đầu tiên, Đổng Thế Quân đã đến tìm cậu.

Cho cậu xem đống hành lí mang trên tay, Đổng Thế Quân đối Ninh Viễn nói: [Tiểu Xa, chúng ta đi thôi!]

Ninh Viễn kinh ngạc nhìn Đổng Thế Quân: [Ngươi định……]

[Hiện tại có nói như thế nào, bọn họ cũng không tin, rõ ràng, dù đúng dù sai vẫn là muốn đem chúng ta tách ra. Chúng ta chạy đi! Tiểu Xa.]

[Đi nơi nào?]

[Nơi nào cũng được, ta sẽ hảo hảo chăm sóc ngươi. Chờ thêm vài năm nữa, bọn họ nhìn thấy chúng ta vẫn rất tốt, sẽ không hội đem chúng ta tách ra nữa.]

Nắm lấy tay Đổng Thế Quân, Ninh Viễn nói với chính mình: một lần này, thử một lần này, đi cùng với anh.

Mang theo một tia áy náy đối với cha mẹ, Ninh Viễn theo Đổng Thế Quân ngồi lên chiếc xe rời khỏi Hương Đảo.

.

Sự tình ngày hôm sau liền bị phát hiện.

Đổng Hữu An lại một lần nữa nổi trận lôi đình: [Thế Quân tên hỗn đản này!]

[Đừng nói nữa, mau tìm ra bọn chúng mới là chuyện quan trọng hơn hết thảy.]

[Anh biết, anh biết.]

Vương Tương Cầm nói: [Không biết chúng nó sẽ đi đâu? Có thể nào là về quê không?]

Lưu Thục Trinh lắc đầu: [Ta nghĩ sẽ không, Tiểu Xa biết chúng ta nhất định sẽ đến nơi đó tìm.]

[Vậy chúng có thể đi đâu? Nhất định phải mau chóng tìm ra mới được, thân thể của Tiểu Xa……]

Nhìn thấy Lưu Thục Trinh khóc, Vương Tương Cầm lòng tràn đầy áy náy, đứa con của mình quá liều lĩnh, nếu Tiểu Xa vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm sao có thể tạ tội với bạn tốt này đây.

Đổng Hữu An cùng Ninh Văn Sinh bàn bạc: [Ta không biết trên người Thế Quân rốt cuộc có bao nhiêu tiền mặt, nếu nó dùng tài khoản, này ta có thể tra ra. Còn có, bọn nó hẳn sẽ không ngu ngốc, nhất định là đi đường bộ hoặc đường sắt, ở cục đường sắt ta cũng có vài vị bằng hữu, ta sẽ đi nhờ bọn họ hỗ trợ.]

[Ta quen biết không ít bằng hữu chủ quản lí khách sạn, ta sẽ thông báo cho bọn họ.]

[Nhất định phải mau chóng tìm được hai đứa nó.]

.

Lần bỏ trốn này cuối cùng năm ngày liền đã chấm hết.

Đổng Thế Quân cùng Ninh Viễn đều đã xem nhẹ mạng lưới quan hệ của phụ thân hai nhà, hai người bị bắt về từ phía nam.

Hai người vừa vào nhà, Đổng Hữu An đã bị Ninh Văn Sinh cùng thê tử của mình sống chết giữ lại: [Lão Đổng, không nên đánh, có gì từ từ nói.]

Đổng Hữu An chỉ vào đứa con lớn tiếng quát: [Hỗn trướng đông tây! Ngươi còn dám làm chuyện này! Ngươi dùng đầu óc một chút được không, Tiểu Xa vừa mới xuất viện chưa được bao lâu, ngươi mang thằng bé theo như vậy, nếu thân thể nó có chuyện gì ngươi định làm sao bây giờ? Ngươi phải làm sao bây giờ?]

[Ai nói các người muốn đem chúng con chia rẽ!] Đổng Thế Quân ôm chặt Ninh Viễn, không chịu tách ra.

[Hỗn trướng! Ngươi còn dám cãi!]

Ninh Văn Sinh một bên lôi kéo Đổng Hữu An vừa nói: [Lão Đổng, chúng ta tâm bình khí hòa cùng bọn nhỏ nói chuyện.]

[Ta có thể hạ hỏa hay sao? Cái tên hỗn trướng này, làm việc trước mà không biết để ý sau, ngươi cái dạng này, như thế nào có thể khiến chúng ta yên tâm giao Tiểu Xa cho ngươi? Còn nói ngươi nhất định hảo hảo chiếu cố Tiểu Xa, ngươi có thể làm được hay sao? Ngươi có cái gì năng lực mà có thể khiến chúng ta yên tâm?]

Ninh Văn Sinh đi tới đỡ lấy vai Ninh Viễn: [Tiểu Xa, con cùng ở bên Đổng Thế Quân ba ba không trách con, bất quá bây giờ lại khác, các con sai rồi, mẹ con vì chuyện này mà thiếu chút nữa phải nằm viện, vô luận như thế nào, trước tiên con hãy ra xin lỗi mẹ đi.]

Nhìn đến Lưu Thục Trinh đứng một bên khóc lóc, Ninh Viễn chậm rãi buông lỏng vòng tay, đi đến bên người Lưu Thục Trinh, ôm lấy nàng: [Mẹ, con xin lỗi.]

Lưu Thục Trinh ôm lấy đứa con, vỡ òa: [Tiểu Xa, mẹ thật sự lo cho con lắm…… từ nhỏ đến lớn, mẹ vì con thao nát tâm tư, con không nên làm thế, con muốn đi đâu lần sau nói cho mẹ biết, mẹ sợ lắm, mẹ thật sự rất sợ hãi……]

Ninh Văn Sinh nói: [Bình an trở về thì tốt rồi, tất cả mọi người đều đã mệt chết được, như này đi, Tiểu Xa trước theo chúng ta trở về, Thế Quân đợi vài ngày nữa lại tới gặp nó, chúng ta sẽ không cấm hai con gặp nhau, các con cũng không được chạy trốn nữa.]

Như thế, Ninh gia lại một lần nữa xin phép cho Ninh Viễn ở nhà điều dưỡng thân thể.

.

Ninh Viễn tự cảm nhận thấy, lần này trở về, thân thể thực rất suy nhược, thường ra mồ hôi lạnh, khí lực rõ ràng yếu, cậu nghĩ muốn nằm lên giường nghỉ ngơi.

Vốn tưởng rằng cùng Đổng Thế Quân rời khỏi nơi này sẽ có thể thay đổi vận mệnh kiếp trước… xem ra không có khả năng.

Sợ rằng quá yêu Đổng Thế Quân, sợ rằng tình cảm này sẽ trở thành gánh nặng của anh, nhưng Đổng Thế Quân đã không quay lưng lại với cậu, điều này khiến cho Ninh Viễn cảm thấy trấn an rất nhiều.

—– anh kỳ thật vẫn luôn suy nghĩ cho mình. Chính là, càng là như vậy lại càng hại anh.

Ninh Viễn không khỏi lại nhớ tới giấc mộng của mình.

Có phải kết quả này hay không đợi tới lúc không còn gặp được Đổng Thế Quân nữa mới biết, nhưng mà như vậy thực sự thực sự quá mức tàn nhẫn, chẳng lẽ thật sự lại như vậy lặp lại một lần nữa, dù thế nào cũng phải làm cho chính mình triệt để hoàn toàn tự trải nghiệm một lần, vị thần vận mệnh mới chịu bằng lòng hay sao?

Gió rét lạnh đầu đông không ngừng thổi, Đổng Quân Võ đến Trữ gia thăm Trữ Bạc Ngôn.

Vào đông khiến thân thể Trữ Bạc Ngôn khi tốt khi yếu, luôn phải nằm trên giường nghỉ ngơi. Mặc dù có một thời gian không ra khỏi cửa, Trữ Bạc Ngôn vẫn nhờ vào mấy người hàng xóm gần đó biết được chút tin tức, cậu lo lắng không yên hỏi Đổng Quân Võ: [Quân Võ ca, có phải là có chiến tranh?]

Đổng Quân Võ che giấu nói: [Chuyện ở đâu vậy?]

[Ngươi đừng gạt ta, nói cho ta rõ đi.]

Đổng Quân Võ chỉ có thể nói: [Hãy còn sớm, không thể nhanh như vậy đánh tới nơi này đâu.]

Vốn Đổng Quân Võ kế hoạch vài năm nữa thôi, sẽ chậm rãi đem chuyện của mình cùng Bạc Ngôn nói cho cha mẹ hai bên biết, hắn tin tưởng họ sẽ bị mình thuyết phục, nhưng là thình lình xảy đến biến cố làm thay đổi toàn bộ kế hoạch của Đổng Quân Võ.

Tình hình thế giới đã thực hỗn loạn, dạng đồn đại gì cũng đều đã có, hơn nữa đã có người lên tiếng mang gia đình chuyển đi.

[Bạc Ngôn, cho dù phải đi, ta cũng muốn đi cùng ngươi.]

.

Sự tình không được như người tính, Trữ phụ và ông chủ của y đều đã tính toán ra nước ngoài tránh đi một thời gian.

[Mọi người phải đi sao?] Đổng Quân Võ thật không ngờ Trữ gia lại nhanh như vậy.

[Đúng vậy! Này cũng là bất đắc dĩ, nói ra còn vì thân thể Bạc Ngôn lại không tốt…. Nước ngoài không có chiến tranh, ta nghĩ sẽ tốt hơn.]

Đổng Quân Võ lập tức chạy về thương lượng cùng phụ mẫu mình, Đổng phụ lại vì còn có việc, không thể đi ngay được.

Trữ Bạc Ngôn vô cùng thê lương.

[Đừng sợ! Bạc Ngôn, ngươi đi trước, ta đi tìm ngươi.] Đổng Quân Võ sau khi thương lượng với Đổng phụ đã quyết định.

[Ngươi có thể tìm được ta sao?]

[Nhất định được.]

Sang năm đã là thời điểm Trữ gia phải rời đi, Đổng Quân Võ thập phần buồn rầu.

.

Thanh phong chiến sự càng lúc càng căng, Đổng gia cũng chuẩn bị rời đi. Ngay lúc đó, Đổng Quân Võ tại quê nhà nghe được tin tức chiến trận đã muốn nhanh lan đến tận hải ngoại nơi thành phố Trữ Bạc Ngôn đương sống.

Bạc Ngôn, Bạc Ngôn là ở chỗ này, làm sao bây giờ? Bạc Ngôn có thể bị nguy hiểm không?

Đổng Quân Võ nghĩ muốn lập tức rời đi, rồi lại một sự xảy ra ngoài ý muốn —– một trận lũ lụt ào đến chặn đứng tất cả các luồng giao thông, ngay cả ngoài cảng bởi vì chiến tranh bùng nổ mà ít tàu cập bến, nay lại cộng thêm thiên tai, khiến ngay cả các thương thuyền cũng bí quá hóa liều không chịu nhập cảng.

Lúc này, Trữ gia cũng quyết định phải rời đi, bởi vì địa phương đang trú này cũng bắt đầu hỗn loạn, hơn nữa này không phải địa bàn của mình, ngay cả ứng phó cũng khó khăn.

.

[Con không đi, con phải đợi Quân Võ ca đến.] Trữ Bạc Ngôn lần đầu tiên phản kháng lại cha mẹ.

[Không đi chờ chết a!] Trữ phụ tức giận quát mắng, thật vất vả mới mua được vé tàu, đứa con lại sống chết không chịu đi.

[Con phải đợi Quân Võ ca!]

[Hiện tại giao thông thủy bộ đều không thông, nó làm sao đến đây? Nói sau đi, chờ nó đến được đây, ai biết tình hình còn ra mức nào nữa!]

[Con không đi!]

Trữ phụ quyết định trói tay chân con trai lại, đưa nó lên thuyền.

Trữ Bạc Ngôn cả đường đi chỉ khóc lóc, không chịu ăn bất cứ gì.

Trữ mẫu ở một bên đau khổ cầu xin: [Bạc Ngôn con không nên như vậy, chúng ta cũng không còn biện pháp nào khác, chẳng lẽ thật sự ở đó chờ? Quân Võ nhà bọn họ nhất định cũng sẽ rời đi, chúng ta nhất định gặp lại. Bạc Ngôn, mẹ cầu xin con, chẳng lẽ con nhẫn tâm nhìn cha mẹ thương tâm khổ sở?]

Không thể trái lời mẹ, Trữ Bạc Ngôn đành phải buông tha.

Lần này, liên hệ giữa hai người đều cắt đứt.

.

Tới được Đài Loan, Trữ phụ liền vét tiền dành thân bắt vé tàu, tính toán đến nước Mĩ, lần này dầu có nói gì Trữ Bạc Ngôn đều không chịu đi.

[Con không đi, con không đi, Quân Võ ca sẽ tìm không thấy con!] Cách một đại dương mênh mông, muốn gặp lại,chỉ sợ càng thêm gian nan, huống chi hiện tại đã không biết hắn ở nơi nào.

Trữ phụ nói: [Đã rối loạn như vậy, nói gì con cũng phải theo chúng ta đi.]

Trữ Bạc Ngôn khóc quỳ xuống cầu xin phụ thân: [Để con ở lại được không? Con muốn ở lại chờ Quân Võ ca, ca ấy sẽ tìm được con, nhất định tìm được.]

[Chúng ta cho con ở lại, vạn nhất con xảy ra chuyện gì không hay, chúng ta làm sao bây giờ? Con bảo hai cái lão nhân chúng ta phải làm sao bây giờ?]

[Nhưng là con không thể không có Quân Võ ca, ca sẽ tìm được con.]

[Thế cục như bây giờ, nó làm sao có thể tìm được con?]

Trữ Bạc Ngôn khóc không thành tiếng: [Ca sẽ tìm được, chỉ cần con ở đây, ca sẽ tìm được.]

[Con đừng ngớ ngẩn!]

Trữ mẫu khuyên bảo con trai: [Có lẽ, Đổng thúc của con cũng sẽ mang Quân Võ đi Mĩ, có thể sẽ gặp nhau ở nơi đó.]

Trữ Bạc Ngôn kỳ thật vào lúc này có dự cảm xấu, cậu cảm thấy bản thân mình kiếp này sẽ không còn gặp lại Đổng Quân Võ nữa: [Sẽ không, sẽ không. Con không cần đi, con phải ở lại nơi này.]

Trữ phụ quát lên: [Con mà chết lại càng không làm cách nào gặp được nó! Như vậy Quân Võ lại càng không thể hội ngộ con! Đứa con ngốc này!]

Trữ mẫu lại khuyên: [Bạc Ngôn, chúng ta đi Mĩ, chờ lúc thái bình chúng ta lại có thể trở về, khi đó con có thể đi tìm Quân Võ.]

Trữ Bạc Ngôn ôm lấy mẫu thân: [Chúng ta thật sự còn trở về chứ?]

[Nhất định rồi, cả nhà chúng ta ở đây, chúng ta sẽ cùng trở về.]

Cuối cùng Trữ Bạc Ngôn vẫn theo cha mẹ lên thuyền lớn đi tới Mĩ.

.

Thời gian sau đó, Trữ Bạc Ngôn rất muốn trở về, hơn nữa cũng hết sức nỗ lực, nhưng gặp thật nhiều khó khăn, có lần cơ hồ đã có thể trở về, rồi lại vì xảy ra đủ loại biến cố, cuối cùng chuyến đi không thành.

Ở tại quốc gia xa lạ, Trữ Bạc Ngôn thường thường ngước nhìn trời xanh.

Quân Võ ca cũng đang sống dưới cùng một khoảng trời, nhưng là ca rốt cuộc ở nơi nào? Hay là còn tại bên kia đại dương, đau khổ tìm kiếm mình?

Thân thể Trữ Bạc Ngôn vẫn không có khôi phục, nhiều năm qua triền miên giường bệnh, mặc kệ là thế nào, vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.

Kéo theo thân thể ốm yếu, cậu hy vọng một ngày nào đó có thể trở về, hoặc là Đổng Quân Võ sẽ tìm được mình.

Trữ Bạc Ngôn không nói về cảm xúc nữa.

Cha mẹ cơ hồ thể hiện hy vọng đứa con có thể kết hôn, vì Trữ gia lưu lại hương khói, nhưng là Bạc Ngôn không có cảm tình muốn kết hôn.

Kiếp này, toàn bộ xúc cảm, toàn bộ tình yêu đã dành hết cho người kia, không còn khả năng lại yêu một ai khác.

Một mình ngồi trên giường bệnh, nhìn ra khoảng không bên ngoài cửa sổ, Trữ Bạc Ngôn sẽ lại thầm nguyện cầu trong lòng, hy vọng Đổng Quân Võ có thể tìm dược mình.

Cậu biết chắc chắn ngay lúc này đây anh đang cùng mình ở dưới một bầu trời xanh.

Tư vị sinh ly, thì ra lại chua xót đến thế.

Rõ ràng là biết anh, biết anh còn sống, biết anh còn ở trên thế gian này, chính là lại không biết anh ở nơi nào, không thể gặp được anh.

Không thể gặp lại anh một lần nữa.

Mang theo vô hạn thương âm, tưởng niệm, Trữ Bạc Ngôn nhắm lại hai mắt.

Cho đến cùng, vẫn là không thể thấy mặt anh lần cuối……

Lúc Ninh Viễn mở to hai mắt, cảm nhận dưới gối đã là một mảng ướt đẫm. Bao nhiêu thương tâm cùng tưởng niệm không thể đong đếm…… có phải hay không còn muốn dù thế nào cũng phải làm cho chính mình trải qua một lần nữa?

Không, Trữ Bạc Ngôn là bởi bất đắc dĩ, so với mình hoàn toàn khác biệt.

Vì cái gì tình yêu vất vả mới tìm được lại phải buông tay? Sẽ không thể nào lại có được một tình yêu chân thật mà thuần túy như tình cảm Đổng Thế Quân dành cho mình.

Ninh Viễn lặng lẽ đứng dậy, muốn cùng cha mẹ bàn lại chuyện.

.

Vừa đến ngoài cửa phòng cha mẹ, phát hiện bên trong có thanh âm nói chuyện, quả nhiên cha mẹ còn chưa ngủ.

[Em xem, phải làm sao bây giờ đây?]

[Quan trọng nhất bây giờ là không kích động bọn nhỏ nữa, nếu không, chờ một thời gian nữa nói sau?]

Ninh Văn Sinh phủ định: [Không thể chờ.]

[Anh có ý gì?]

[Trường đau không bằng đoản đau.]

Lưu Thục Trinh chưa rõ ý chồng: [Tiểu Xa cùng Thế Quân yêu nhau như vậy, anh không phải định….]

[Nhất định phải tách ra!]

Ninh Viễn ở ngoài cửa đã cảm thấy toàn thân đều lạnh run, cậu tựa vào bên tường.

[Tại sao?] Là thanh âm của mẫu thân.

Ninh Viễn cũng muốn hỏi: tại sao?

[Anh không tin là Thế Quân yêu Tiểu Xa sao?]

[Chuyện tình cảm không phải do người bên ngoài định đoạt là được, Thế Quân yêu Tiểu Xa hay không, này hãy để Thế Quân chứng minh. Chuyện anh nghĩ đến chính là, Thục Trinh, chúng ta không thể ích kỷ như vậy được.]

[Em chưa rõ……]

[Hữu An cùng Tương Cầm chỉ có một đứa con!]

Lưu Thục Trinh nửa giương miệng, suy tư về lời chồng nói.

[Anh tin nếu em đi hỏi Tương Cầm, nàng nhất định cũng sẽ nói giống anh, cũng không phải Tương Cầm không muốn tin tưởng con trai nàng, mà là Tương Cầm cũng hiểu được chúng ta chỉ có một đứa con, bọn họ cũng không thể như vậy ích kỷ.]

[Văn Sinh, anh……]

Ninh Văn Sinh tiếp tục: [Thục Trinh, đối với chúng ta mà nói, có người yêu thương Tiểu Xa đương nhiên tốt nhất, Tiểu Xa thoạt nhìn thực hạnh phúc không sai, nhưng là con chúng ta chỉ nên là bằng hữu với bọn họ a! Hữu An chỉ có một đứa con, nếu cùng với Tiểu Xa, bọn họ chẳng phải là…… Em hiểu được ý của anh không? Anh nghĩ Hữu An bọn họ nhất định cũng nghĩ như vậy.]

Lưu Thục Trinh còn do dự nói thêm: [Vậy nếu Hữu An bọn họ cũng không để ý này?]

[Cho dù là như thế, chúng ta cũng không thể không giả thiết như vậy. Thế Quân trở thành con rể của chúng ta, anh không có ý kiến, chính là nếu tương lai một ngày kia, Thế Quân cùng Tiểu Xa bọn nhỏ không yêu nhau nữa, như vậy phải làm sao đây? Căn cứ vào đạo nghĩa hoặc đủ loại lý do khác, có lẽ Thế Quân sẽ không rời bỏ Tiểu Xa, nhưng mà như vậy đối với Đổng gia là không công bằng, Thế Quân có quyền theo đuổi hạnh phúc của nó. Còn nữa, nếu tình cảm của Thế Quân dành cho Tiểu Xa vẫn không thay đổi, kia đương nhiên hảo, chính là nếu Tiểu Xa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Thế Quân đứa nhỏ ấy phải tính thế nào đây?]

Lưu Thục Trinh khóc lên, nức nở nói: [……… chẳng lẽ thật sự giống như lời nó nói, mang theo thân thể như vậy, nó không thể lấy vợ? Tiểu Xa……….]

[Anh đương nhiên cũng không muốn nghĩ như vậy, chính là chúng ta không thể không lo lắng nhiều một chút. Còn nữa, anh còn hy vọng Tiểu Xa có thể kết hôn, sinh dưỡng mấy tiểu hài tử, như vậy sinh mệnh của Tiểu Xa có thể kéo dài một chút, nhìn thấy mấy đứa nhỏ kia, chúng ta cũng sẽ cảm thấy vui mừng.]

[Thật sự phải như vậy sao? Thật sự là như vậy sao?]

Ninh Văn Sinh thở dài: [Anh không biết, anh cùng lão Đổng cũng chỉ mong chuyện tốt.]

.

Ngoài cửa, Ninh Viễn dựa vào tưởng, chậm rãi trượt xuống ngồi trên mặt đất.

Có lẽ phụ thân mình nói đúng, chính mình không thể ích kỷ như vậy được, khiến cho Thế Quân phải gánh vác thêm thống khổ của mình, bên trong lại vô hình đón nhận áp lực.

Có thể gặp được anh ấy là tốt rồi, yêu nhau như vậy là tốt rồi, chỉ cần đã yêu là tốt rồi.

Ninh Viễn một lần lại một lần nói với chính mình như vậy, chính là tưởng tưởng đến đôi môi đã từng hôn lên môi mình, một ngày nào đó có lẽ sẽ đối người khác nói những lời ngọt ngào, cánh tay từng ôm mình có thể sẽ ôm ấp những người khác…… Ninh Viễn lại cảm thấy rất đau lòng.

Tâm thật sự rất đau, nhưng là con đường tương lai còn dài như vậy, không thể như vậy trói buộc Thế Quân.