Chương 1: Câu chuyện thứ 1 - Mở Đầu

Trong Ngự Hoa Viên thuộc Hoàng Cung Nguyên Quốc. Một tiểu hài tử tầm 12 tuổi đang ngồi kết vòng hoa. Hắn môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sáng, khi nhíu mày lơ đãng lộ ra một cỗ anh khí bức người. Tuy còn nhỏ nhưng chắc chắn khi trưởng thành, hắn sẽ là chàng trai làm si mê trái tim của hàng ngàn thiếu nữ. Bên cạnh hắn, tiểu thái giám An Phúc đang vô cùng lo lắng :

“ Thái Tử Điện Hạ hay là đừng làm nữa. Lỡ ngài bị gai hoa đâm trúng thì Hoàng Thượng chém đầu thần mất “

Thái Tử Nguyên Quốc - Nguyên Thừa cau mày, đầy hậm hực đáp :

“ Tiểu Phúc Tử sao ngươi lải nhãi nhiều như vậy ? Còn dám nói nữa thì ta phái người dẫn ngươi đi Vũ An Cục giặt quần áo. Không cần ở bên cạnh làm ồn bản Thái Tử nữa “

An Phúc nghe tới Vũ An Cục là đã sợ mất hồn. Đó là nơi lo việc giặt giũ quần áo cho cả Hoàng Cung. Có người một ngày giặt đồ đến nỗi tay sưng đỏ, rộp nước hết cả. Đã vậy còn không được ăn no, các ma ma ở đó cũng vô cùng khắc nghiệt. Hắn thường nghe bọn cung nữ nói vào đó thì sống không bằng chết. Nên vừa nghe Thái Tử muốn đưa hắn đến đó, An Phúc vô cùng thức thời ngậm miệng.

Nguyên Thừa thấy hắn im lặng thì vô cùng hài lòng. Tiếp tục sự nghiệp làm vòng hoa của mình. Có điều, hắn còn từ nhỏ ăn sung mặc sướng. Chưa từng làm qua công việc tỉ mỉ như này bao giờ. Từ lúc bắt đầu làm, đến bây giờ đã 2 canh giờ còn chưa hoàn thành. Khiến hắn vô cùng bực bội và chán nản :

“ Tiểu Phúc Tử, ngươi xem chỗ này xong rồi phải làm như thế nào nữa ? “

An Phúc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói :

“ Hồi Thái Tử Điện Hạ, việc kết vòng hoa này nô tài thật sự không biết. Hay nô tài đi gọi bọn cung nữ tới. Bọn họ rất thạo những việc này. Chỉ một lát là sẽ xong ngay “

Nguyên Thừa lập tức xụ mặt không vui :

“ Mẫu Hậu nói vòng hoa tặng cho người khác là phải chính tay mình làm mới có thành ý “

An Phúc hiểu ý, khoé môi gợi lên nụ cười trêu ghẹo :

“ Hoàng Hậu nói rất đúng. Hoài Ngọc tiểu thư mà biết Điện Hạ vì nàng nhọc lòng như vậy. Chắc chắn sẽ rất vui a “

Tiểu hài tử da mặt mỏng, nghe An Phúc nói xong lỗ tai đã hồng thấu. Nguyên bản hai tay đang kết vòng hoa vô cùng nghiêm túc lập tức trở nên rối rắm không biết làm sao. Nguyên Thừa túng quẫn, sỉ diện mà cãi lại :

“ Ai nói là ta làm tặng cho muội ấy “

“ Huynh không tặng cho ta ? Vậy huynh tính tặng nó cho ai ? “

Giọng nói trong trẻo nhưng lại lộ ra vài phần cường ngạnh từ ngoài truyền đến. Một thân hình nhỏ bé, đáng yêu đang chậm rãi theo cung nữ tiến vào. Người đang bước đến là một cô bé tầm 8 9 tuổi, phấn điêu mày ngọc, vô cùng xinh đẹp. Nàng mặc bộ xiêm y màu hồng nhạt có thêu hoa lan rất thanh nhã. Gương mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt to tròn trong veo như nước hồ thu. Khi cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh vô cùng đáng yêu.

Khúc Hoài Ngọc từ ngoài đi vào đã nghe được hết câu chuyện. Tiếng của hai người này thật sự không nhỏ a.

Khi Nguyên Thừa thấy được nàng, trái tim nhỏ đập liên hồi, giọng nói cũng trở nên lắp bắp :

“ Ta...ta...không có ai hết. Cho muội...ta chỉ tặng cho muội “

Khúc Hoài Ngọc vui vẻ, đôi mắt cong thành hình nguyệt nha. Nhưng nàng nhanh chóng ỉu xìu, hai tay vân vê góc áo, chậm rì rì nói :

“ Mà thôi muội không nhận đâu. Mẹ muội nói không được tuỳ tiện nhận quà của nam hài tử. Nếu không, mọi người sẽ nghĩ muội là cô bé hư, không có gia giáo, lễ nghĩa. Sau này lớn lên, sẽ không ai thích muội. Muội sẽ không gả đi được, sẽ cô độc cả đời. Nên xin lỗi Thái Tử ca ca, muội không nhận vòng hoa của huynh được rồi “

Nói xong, Khúc Hoài Ngọc còn vô cùng buồn bã mà thở dài. Đôi mắt to long lanh ngập nước nhìn thẳng vào Nguyên Thừa. Hắn thấy nàng trông vô cùng đáng thương, uỷ khuất sắp khóc đến nơi rồi. Hai tay hắn siết chặt như để có thêm can đảm. Mặt hắn đỏ lên, giọng nói non nớt nhưng đầy nghiêm túc :

“ Ta cưới muội “

Khúc Hoài Ngọc nở nụ cười tươi đầy giảo hoạt như tiểu hồ ly :

“ Một lời đã định “

_ 10 năm sau _

“ Giờ hoàng đạo đã đến, thỉnh Công Chúa lên kiệu “

Giọng nói vang dội của Từ ma ma vang lên. Đánh tan bầu không khí âm u đang bao trùm Phủ Thừa Tướng.

Khúc Hoài Ngọc nhìn nô tỳ Tiểu Thuý giúp nàng trùm lên khăn hỉ. Sau đó, nàng được dìu ra khỏi phòng. Ngoài cửa, cha mẹ nàng đều đã chờ sẵn. Mẹ nàng - Triệu Thanh vừa thấy nhi nữ ra đến đã tiến đến, ôm lấy nàng mà khóc :

“ Ngọc Nhi của ta, sao số con khổ thế này. Thân nữ nhi yếu đuối lại phải gả đi Tần Quốc xa xôi hoà thân. Từ nay, hai phương cách biệt. Không có ta và cha con bên cạnh. Con phải tự chiếu cố bản thân mình thật tốt. Đất khách quê người, một điều nhịn chín điều lành. Không nên cùng người khác tranh chấp rồi hại đến bản thân. Biết chưa ? “

Khúc Thành An - Cha nàng mắt hổ đỏ ngầu. Nhìn nhi nữ mình cưng chiều bao năm sắp gả đi xa, không bao giờ trở về. Tâm tình ông nặng nề. Nguyên bản giọng nói luôn trầm ổn, bình tĩnh giờ lại run lên nhè nhẹ :

“ Ngọc Nhi, đến Tần Quốc hảo hảo chăm sóc bản thân. Không được tuỳ hứng làm bậy như trước nữa. Hậu cung nước sâu, tốt nhất là đừng dính vào. Nhớ kĩ, không cần hoàng ân sủng ái, chỉ cầu an an ổn ổn sống qua ngày “

Khúc Hoài Ngọc nghe thấy cha mẹ dặn dò mà đáy lòng chua xót. Dưới khăn đỏ, từng giọt nước mắt rơi trên gương mặt tuyệt mỹ. Nàng quỳ xuống, hướng song thân dập đầu ba lạy. Nghẹn ngào đáp :

“ Cha, mẹ Ngọc Nhi đã biết. Nhi nữ bất hiếu, không thể ở bên cạnh chăm sóc hai người lúc tuổi già. Ơn dưỡng dục chỉ đành kiếp sau báo đáp. Mong cha, mẹ bảo trọng thân thể. Nơi này từ biệt, cả đời vĩnh biệt. Xin đừng nhớ mong “

Nói xong, Khúc Hoài Ngọc đứng lên. Dứt khoác leo lên lưng Từ ma ma. Nàng mím chặt môi, không dám phát ra tiếng khóc sợ cha mẹ đau lòng, lo lắng. Một đường được cõng ra khỏi cửa Tướng Phủ.

khúc Thành An và Triệu Thanh nhìn theo bóng lưng nhi nữ đang dần biến mất khỏi tầm mắt. Lòng như bị ai khoét một miếng thịt, tâm can đều đau đớn không thôi.

Triệu Thị vì đau lòng quá độ, ngất ngay trong vòng tay của phu quân. Khúc Thành An nhanh chóng sai người đỡ phu nhân vào trong nghỉ.

Hắn vẫn đứng tại chỗ nhìn theo hướng Khúc Hoài Ngọc được cõng đi. Hai tay nắm chặt thành quyền nổi hết gân xanh. Giọt lệ nơi khoé mắt cuối cùng cũng không kiềm được mà rơi xuống.

Khúc Thành An hận, hận bản thân mình bất lực vô năng. Không làm tròn trách nhiệm của một người phụ thân. Hơn nửa đời người, hắn đem tài trí phò vua, giúp nước. Tận trung, tận chức dù gian nan một tiếng cũng chưa từng than. Khúc Thành An không cần quan cao, lộc hậu. Cũng không cầu sử sách lưu danh. Chỉ mong Đại Nguyên quốc thái dân an, thiên hạ thái bình là hắn đã mãn nguyện lắm rồi.

Ai ngờ Đế Vương vô tình, Bệ Hạ chẳng nghĩ đến bao công lao trước kia. Khi Tần Quốc tiến binh xâm lấn, Nguyên Bang đại bại liền thảo thư quy hàng. Ban lệnh sắc phong con hắn thành “ Minh Nguyệt Công Chúa “ rồi truyền chỉ mang theo cống phẩm vì Nguyên Quốc sang Tần hoà thân. Nhằm kết chặt tình ban giao giữ hai nước

Khúc Thành An tâm lạnh, nản lòng thoái chí. Hắn đưa mắt, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm rồi ngẫm nghĩ điều gì đó. Chỉ một buổi sáng, mà giờ trông hắn như già đi 10 tuổi. Bóng lưng lưu trên mặt đất lộ ra một cỗ tiêu điều, bi thương.

Khúc Thành An - đương kim Thừa Tướng, dưới một người trên vạn người. Hôm nay lại phải đem nhi nữ của mình như một món hàng gả đi. Nhìn con mình từng bước đi vào miệng cọp. Địa vị hơn người thì sao ? Quyền khuynh thiên hạ thì thế nào ? Đến cuối cùng, thân nhân của mình còn không bảo hộ được...

Ngoài cửa, xe ngựa xa hoa đã đợi sẵn. Hai hàng binh mã nghiêm trang, cầm đầu là Uy Vũ Tướng Quân - Đỗ Khánh Châu. Từ ma ma cõng Khúc Hoài Ngọc ra đến. Tiểu Thuý nhanh nhẹn tiến lên vén màn xe ngựa. Vịn tay dìu nàng bước lên xe. Sau khi Khúc Hoài Ngọc an vị, nàng nghe tiếng Đỗ Tướng Quân hô :

“ Khởi hành, tiến về Nam Môn “

Tiếng xe ngựa lăn bánh, tiếng kèn, tiếng chiêng vang lên rộn rã. Từng âm thanh như gõ vào tim Khúc Hoài Ngọc. Khiến lòng nàng rỉ máu...

“ Hoà thân “ nghe thật đẹp đẽ làm sao - Khúc Hoài Ngọc nở nụ cười bi thương tự giễu.

Có ai mà không biết, Tần Cẩn Du - Hoàng Đế Tần Quốc được mệnh danh là “ kẻ điên “ ?

Tần Cẩn Du vốn là con của một quý phi thất sủng. Từ nhỏ, chịu đủ ghẻ lạnh và âm mưu chốn hậu cung. Hắn nhẫn nhịn, khom lưng, ti tiện mà sinh tồn rồi dần trưởng thành. Dẫn tới khi lớn lên tâm tính bạo ngược, hỉ nộ bất thường và vô cùng giảo hoạt. Bằng tài năng và thủ đoạn của chính mình. Hắn âm thầm lôi kéo quần thần, tự tạo thế lực. Ẩn nhẫn, giấu mình trong bóng tối chờ đợi cơ hội soán Đế đoạt ngôi. Năm đó, Ninh Thuận Đế - Cha Tần Cẩn Du trong đại hội săn bắn bị hành thích trọng thương. Biết thời cơ đã đến, hắn liền dùng thế sét đánh không kịp bưng tai sát phụ, phế huynh, lưu đày ấu đệ. Giả truyền thánh chỉ, rồi chính thức lên ngôi lấy hiệu Thiên Hoà.

Tần Cẩn Du nhỏ yếu, chịu mọi khi dễ năm nào nay đã tự mình mở ra một con đường máu. Cuối cùng, giành thắng lợi trong cuộc chiến sinh tồn tàn khốc của nhà Vương Đế. Chỉ 22 tuổi đã bước lên ngai vàng, trở thành Quân Chủ của nước Tần hùng mạnh. Nhưng sách lược, khí phách của vị Tân Vương này khiến cho tất cả mọi người không ai dám xem thường chỉ vì hắn nhỏ tuổi. Từ khi hắn lên ngôi, trong chăm dân trị nước. Bên ngoài Đông bình Nguỵ , Nam đánh Nguyên Quốc, Tây chinh Lỗ Hạng. Vì Tần Quốc mở rộng bờ cõi. Thủ đoạn lôi đình, chiến thuật như thần khiến người kinh sợ không thôi.

Toàn dân Tần Quốc vừa kính trọng Tần Cẩn Du hùng tài đại lược. Có một quân chủ như vậy trị vì còn sợ gì Đại Tần không hưng ? Vừa khiếp sợ thủ đoạn tàn nhẫn, cực đoan của hắn. Những nơi binh Tần đi qua, nếu không chịu quy hàng đều sẽ bị đồ sát toàn thành để răn đe những người cứng cổ. Trên triều, Nguyên Lão Tam Triều chỉ một câu nói hắn máu lạnh vô tình. Ngày hôm sau, toàn gia đều bị xử trảm. Người như vậy có ai không sợ ?

Gả cho “ kẻ điên “ đó, Khúc Hoài Ngọc sẽ hạnh phúc sao ?

Nếu nàng có thể may mắn sống sót đã là tổ tiên tích đức rồi, chứ đừng mơ tưởng đến hạnh phúc. Nàng chỉ là một món hàng dùng để trao đổi trong cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi này. Là một quân cờ sau khi dùng xong, hết tác dụng liền sẽ bị vứt đi. Nhưng nàng có thể làm gì khác sao ? Có cách nào để thay đổi kết cục này sao ?

Câu trả lời là : không !!!

Khúc Hoài Ngọc buông xuôi. Nàng đầu hàng trước vận mệnh khắc nghiệt. Có lẽ vì thế nên cảm xúc chậm rãi bình ổn lại. Nàng ngừng khóc lóc nhưng tâm tình ê ẩm, đau đớn trong tim. Nàng dựa lưng vào đệm mềm phía sau. Chậm rãi nhắm mắt để xua tan sự mệt mỏi vì khóc quá nhiều. Bỗng nhiên, nàng nhớ về những chuyện khi còn nhỏ. Những kỉ niệm cứ ngỡ đã lãng quên nhưng thật ra vẫn hằng sâu trong kí ức. Khoé môi Khúc Hoài Ngọc hơi giương lên. Nàng dần hồi tưởng lại 18 năm qua. 18 năm tươi đẹp, hạnh phúc nhất cuộc đời nàng.

Nàng vốn có một gia đình hạnh phúc. Cha là Thừa Tướng, mẹ là con gái của Vĩnh Hạng Tướng Quân - Triệu Kính. Gia đình quyền thế, cha mẹ yêu thương. Hưởng thụ vô vàng sủng ái lớn lên. Có thể nói nàng muốn gió có gió, muốn mưa được mưa cũng không sai. Hơn nữa, nàng và Thái Tử Nguyên Thừa là thanh mai trúc mã. Tình bạn thời thơ ấu theo thời gian phát triển trở thành tình yêu nam nữ. Nàng vốn tưởng sau này sẽ gả cho Nguyên Thừa. Cùng hắn mãi mãi không xa, vì hắn sinh nhi dục nữ. Cả đời cứ thế vui vẻ, an ổn mà trôi qua. Nhưng đáng tiếc, ông trời trêu người...

Nhớ đến Nguyên Thừa, tâm tình vừa ổn định của Khúc Hoài Ngọc lập tức tan vỡ. Nàng siết chặt nắm tay, móng tay bấu sâu vào da thịt làm bàn tay ứa máu mà nàng cũng không biết. Nước mắt Khúc Hoài Ngọc tuôn rơi. Sâu trong đôi mắt xinh đẹp là đau lòng, tức giận, bi thương và nhiều hơn là hận ý...