Chương 1: Ta...coi như là mẫu thân của hắn đi!

Tsunade có chút bất đắc dĩ nhìn hài nhi trong ngực. Vốn là nghĩ thuận tay một chút cứu giúp nó từ trong bầy sói, lại không biết thế nào đến bây giờ lại ôm theo một đường đến nhà trọ như vậy.

Shizune ngập ngừng đề nghị:

“Tsunade đại nhân, hay là, bỏ đứa trẻ lại đây?”

Bỏ lại đứa trẻ sao?

Tsunade trầm mặc. Quả thật trong thời buổi hậu chiến tranh ninja này, mặc dù bề ngoài thế giới có vẻ yên bình, kì thực cảnh đói khổ vẫn diễn ra khắp nơi. Nàng cùng Shizune một đường du lịch thiên hạ, những cảnh như vậy càng không hiếm lạ gì. Như tao ngộ của tiểu hài này, giống hắn không biết có bao nhiêu. Trước giờ, gặp hoàn cảnh như vậy, mà nói. Hai người cùng lắm cũng chỉ để lại chút thức ăn hoặc tiền, không nghĩ đền lần này…

Thường Nhạc chợt căng thẳng. Nữ nhân trước mắt dường như có ý định bỏ rơi hắn. Nếm trải sự đáng sợ của thế giới này trong hai ngày nay, bằng thân xác của một đứa trẻ mà nói, đối với thiếu niên đến từ Địa Cầu như hắn, quả thực so với chết còn đau khổ hơn. Đáng tiếc, hắn không tự sát được. Dù không biết bằng cách nào lại xuyên qua như vậy, càng không nói đến việc cơ thể trở thành một hài nhi, có lẽ chỉ chừng một tuổi? Nhưng có một điều, Thường Nhạc chắc chắn:

Không có người nuôi nấng, che chở với hắn, đúng là một hồi tai họa!

Để cho ta suy nghĩ một chút!

Tsunade ngập ngừng nói với Shizune. Hài nhi này nàng càng nhìn, càng bị thu hút bởi đôi mắt kia, nhìn nàng như không nỡ rời xa, giống như… ánh mắt của Dan cùng Nawaki, khi họ nhìn cô lần cuối. Chiến tranh đã cướp đi của Tsunade hai người cô yêu quí nhất. Và cũng bởi nó, để cho lần này cô gặp lại hình ảnh của họ trên đứa trẻ đang ở trong lòng.

So với những đứa trẻ khác, hài nhi trong ngực nàng quả thực có chút khác biệt. Đôi mắt đen láy to tròn, với một mái tóc thật mềm mại. Mà khuôn mặt, thật xinh đẹp! Dùng cho một đứa trẻ mà nói, chính là siêu cấp đáng yêu. Nhìn liền không nỡ rời mắt, lẽ nào lại có chuyện bỏ mặc?

Vào lúc ấy, trong lúc Tsunade đã đưa ra quyết định. Một quyết định, để sáng tạo nên truyền thuyết.

Thường Nhạc cũng không biết dung mạo thời thơ ấu đã cứu hắn một mạng, hay chính ánh mắt kia… Chỉ biết, hắn đã thở dài một hơi nhẹ nhõm gối đầu vào bộ ngực mềm mại của Tsunade, khi mà nàng nhìn Shizune nói: Không!

“Ừm!”

Mặt Tsunade hơi phiếm hồng. Không thể phủ nhận rằng, Thường Nhạc tuy mang tâm trí thiếu niên, bất quá lại còn trong cơ thể một tiểu hài, khó tranh khỏi một vài thói quen ở độ tuổi này, tỉ như...cắn mút. Dù cách một lớp vải, hắn vẫn cảm nhận được sự mềm mại, cùng hương thơm khó cưỡng tỏa ra từ bên trong.

Shizune liền có cảm giác buồn cười. Theo Tsunade lâu như vậy, đến bây giờ nàng mới thấy đại nhân có biểu cảm như thể này.

Nếu kẻ khác dám làm vậy mà nói, hậu quả liền không thể tưởng tượng. Chỉ là nhìn nam hài đáng yêu trong lòng, Tsunade cô ta một tia tức giận cũng không thể nổi lên, đành bực mình véo nhẹ lên má hắn một cái:

“Tiểu sắc lang, tiện nghi cho ngươi!”

Thường Nhạc quả thực rất vô tội. Dù hung bộ nữ nhân này rất hấp dẫn, nhưng nhịn đói hai ngày nay khiến hắn theo bản năng đứa nhỏ chỉ muốn ăn chút gì đó, nào có tâm tình gì thưởng thức cảnh đẹp. Tsunade dường như cũng biết điều đó, quay qua Shizune phân phó:

“Đi mua cho đứa trẻ này ít sữa!”

Shizune nghe vậy, hơi chút khó xử nhìn Tsunade, một bộ muốn nói lại thôi, khiến Tsunade cau mày:

“Chuyện gì vậy?”

Cái kia, đại nhân có điều không biết...tiền của chúng ta tạm thời đang “gửi” tại sòng bạc.

“Thì chúng ta đến lấy, ngươi nói, tiền của chúng ta, lúc cần đi rút ra một ít cũng là đương nhiên phải không?”

Tsunade một bộ dạng không sao cả, bâng quơ đáp khiến Shizune khóe miệng giật giật, thầm nghĩ:

Đại nhân của ta ơi, nếu ta không quen ngài mà nói, có lẽ cũng bị biểu tình này cho là ngài thực gửi tiền tại sòng bạc đi!

Dù sao theo Tsunade đã lâu như vậy, chút ý tứ này Shizune liền hiểu được, khẽ gật đầu đáp “Vâng”, liền xoay người đi.

Được rồi, được rồi!

Ngay khi Shizune đi, Tsunade đã lập tức không chịu nổi nhìn đứa trẻ:

“Ngứa, tiểu sắc lang mau nhả ra. Chờ một lát Shizune liền mang sữa về cho ngươi.”

“Ta lại không biết đến khi nào nàng ta mới về”

Thường Nhạc nằm trong lòng Tsunade đói đến hoa mắt, thầm nghĩ. Dù một bên ngực bị hắn ngậm nút không ra được một giọt sữa, ít nhất cũng giảm đi phầm nào cơn đói, càng không thể buông. Tsunade thấy tư thế tất gặm không thể cản kia, cũng đành đầu hàng, thầm oán Shizune sao đi lâu, một tay bèn vén áo:

“Đừng cắn ướt áo ta, nhả ra một lúc lại cho ngươi ngậm!”

Theo hai tay kết ấn, một dòng Chakra hội tụ trong ngực. Tsunade có chút bất đắc dĩ thầm nghĩ: Loại ấn pháp giúp cho phụ nữ sản sinh thêm sữa này, không nghĩ có ngày ta lại áp dụng lên bản thân.

Ngay sau đó, một màn khiến toàn bộ nam nhân ghen tỵ đã diễn ra. Mà Thường Nhạc chính là kẻ hưởng phúc, khi mà nụ anh đào đỏ hồng mặc sức cho hắn ngậm trong miệng mà nút, mà cắn nhè nhẹ. Tsunade hơi thở có phần gấp gáp xoa đầu hắn…

Lúc Shizune mang theo bình sữa trở về, đã thấy một cảnh tượng khiến nàng trợn mắt. Tsunade đại nhân, vậy mà lại… cho hài nhi bú! Đây tuyệt đối là...Shizune cũng không còn từ để diễn tả được cảm giác lúc này của mình nữa rồi.

Khi Thường Nhạc no bụng ngủ say, Tsunade còn nói một câu gây sốc hơn đối với Shizune :

Hài nhi này...ta coi như là mẫu thân của hắn đi.

Shizune không có ý kiến gì thêm. Những hành động ngay hôm nay của Tsunade đại nhân đã đánh vỡ giây thần kinh ngạc nhiên của nàng mất rồi, chỉ khẽ đáp:

Vâng!

Kể từ lúc đó, đi theo một trong tam nhẫn huyền thoại- Tsunade mà nói, không chỉ có Shizune, còn có cả...nhi tử.

...

Thường Nhạc hơi thở có chút dồn dập bất đắc dĩ nhìn về phía Tsunade. Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu nàng ta xách theo Shizune cùng hắn bỏ chạy:

-Đường đường là Tsunade, một trong tam nhẫn huyền thoại, tùy tiện làm một cái S cấp nhiệm vụ liền đủ tiền cho người thường tiêu dùng cả năm. Như vậy mà đi đánh bạc thua sạch xong liền chạy. Này mẫu thân không khỏi thấy quá dọa người sao?

-Cắt! Tiểu tử ngươi có ý kiến? Lão nương chính là thích vậy!

Tsunade bộ dạng hùng hổ nhìn hắn. Tên này cũng không giống Shizune luôn phối hợp với nàng, còn thường lấy tay che mặt ra vẻ bất đắc dĩ mỗi khi gặp người khiến cho Tsunade vừa bực mình vừa buồn cười. Mới năm tuổi mà làm như già dặn lắm!

Chính xác, Thường Nhạc so với Tsunade tưởng tượng tâm trí thành thục hơn rất nhiều. Dù ảnh hưởng bởi cơ thể trẻ con, hành động cùng thói quen của hắn đôi khi trông có vẻ ngây ngô, nhưng chính xác, hắn vẫn là thiếu niên mười bảy tuổi a. Còn định nói thêm gì đó, nội tâm Thường Nhạc thầm oán hận:

“Lại là một chiêu này.”

Nếu để nam giới khác biết hắn đang buồn bực, chắc chắn sẽ có cảm giác tức chết người. Má nó! Cặp kia...hùng vĩ như thế, mà được vùi đầu vào trong, nhân gian tiên cảnh cũng chỉ đến vậy thôi!

Ôm đầu hắn vào trong ngực, Tsunade thầm đắc ý, quả nhiên vẫn còn rất hữu hiệu. Cái này là lúc trước nàng vô tình phát hiện ra, nhi tử vốn hay cằn nhằn của mình, bị ôm như vậy liền mặt đỏ bừng, một lời cũng không thể thốt ra.

Đỏ mặt a! Thường Nhạc cũng đâu phải cậu nhóc, dù bề ngoài thì trông có vẻ vậy. Hơn nữa, bởi giới hạn cơ thể trẻ con, hung bộ hùng vĩ kia cũng làm hắn thấy khó thở. Một, hai phút vùi đầu vào trong cũng không phải là hưởng thụ như người ta vẫn tưởng. Cho nên là, mỗi lần bị ôm như vậy, hắn rất thức thời ngậm miệng lại, bảo tồn một chút dưỡng khí. Không thể phản kháng, vậy thì nhắm mắt hưởng thụ đi!

Tiểu tử, làm gì đó, nhanh lên!

Tsunade giục. Đối việc tắm chung này, từ đầu Thường Nhạc còn hơi ngượng ngùng. Có điều, tại xuất phát từ một tiểu hài như hắn, trong mắt Tsunade chỉ thấy buồn cười, cho nên rất bưu hãn nói một câu trấn an tinh thần ai đó như thế này:

-Lão nương xinh đẹp như vậy còn không ngại, ngươi tiểu nam nhân ngại cái gì?

Đều nói đến như vậy, quả thực hắn sao phải ngại? Từ một tuổi liền tắm chung, bốn năm rồi chung qui thành một thói quen. Tsunade rất thích ngâm mình trong ôn tuyền, và mỗi khi đó tất nhiên không thể thiếu Thường Nhạc.

Thoải mái ở trong lòng Tsunade, gối đầu vào bộ ngực mềm mại, hơi chút ngập ngừng, hắn vẫn đề nghị:

-Ta...muốn học nhẫn thuật.

Thường Nhạc có thể cảm giác, thân thể mềm mại đang ôm lấy bản thân thoáng có chút căng cứng. Một lúc, giọng Tsunade như thì thầm vào tai hắn

-Đừng học nhẫn thuật, ở bên ta được không?

“Thật vô lý!”

Thường Nhạc thầm nghĩ. Hắn lắc đầu:

-Không đáp ứng!

Tsunade nhìn nam hài trong lòng. Chuyện nàng luôn tránh đi rồi một ngày cũng vẫn đến. Lý trí nói cho nàng biết đối với hắn điều đó là tốt. Chỉ là, nàng thực sự sợ, sợ hắn học tập nhẫn thuật, để rồi một ngày tựa như em trai nàng Nawaki, hay Dan, lần lượt ra đi. Cho dù mạnh hơn, như ông nội nàng Hashirama thì sao chứ? Rồi cũng bởi bị vây công mà ngã xuống.

Thường Nhạc chờ một lúc vẫn không thấy câu trả lời, quay mặt lại, đã thấy một đôi mắt đầy phức tạp nhìn hắn. Tsunade thở dài, vẫn không tránh khỏi sao?

-Ngày mai, theo ta học tập!

Nàng nói xong câu đó, không khí liền trở nên trầm mặc.

Thường Nhạc không biết rốt cuộc mình sai ở điểm nào. Không phải là học nhẫn thuật sao? Hắn tưởng lẽ ra nàng phải vui mới phải. Không khí này, so với một Tsunade hoạt bát hằng ngày, để cho hắn rất không quen, định giãy khỏi lòng nàng, đứng lên. Chợt cảm thấy vòng tay kia ôm lấy bản thân chặt hơn. Tsunade thở dài, khẽ khẽ nói:

-Thế giới này rất tàn nhẫn, ngươi có biết không?

-Bởi vậy ta cần cường đại hơn, để có thể tự bảo vệ bản thân.

Thường Nhạc không kiên nhẫn cắt lời. Tsunade im lặng, lát sau dựa vào vai hắn:

-Cũng đúng! Tiểu tử…

-Ta cũng cần có tên!

Thường Nhạc vẫn còn hơi giận Tsunade, cách xưng hô thông thường của nàng cũng bị hắn lấy để làm khó dễ dù quả thực đã mấy năm nay, hắn không hề có tên. Là một cái tên trong Nhẫn giới này, mà không phải tên gọi khi ở Địa Cầu. Tsunade vẫn thường quen miệng gọi là “tiểu tử”, hơn nữa hắn cũng còn nhỏ, thành ra vấn đề này cũng không quá quan trọng. Chỉ là bây giờ hắn cần!

-Được rồi!

Giọng Tsunade vui vẻ hơn. Hiếm khi mà thấy bộ dạng giận dỗi như thế này của nhi tử, khóe môi hơi cong lên, Tsunade nét mặt mang một tí gian xảo:

-Tên ngươi là...Chờ ngày mai hẵng nói. Ha ha ha!

Nói rồi bỏ mặc hắn đứng phắt dậy chạy vào trong, để lại Thường Nhạc đang ngơ ngác ở đó.

Shizune còn đang chuẩn bị bữa tối, thấy một màn này chỉ thầm than thở về thế gới quan sao thay đổi một cách chóng mặt. Tsunade đại nhân từ khi gặp hắn càng trở nên vui vẻ hơn.