Chương 446: Dấu vết nạy tủ

Bộ khoái răng thỏ nghe thế cho rằng cũng đúng, đáp: "Được a, ngươi giúp chúng ta phá án, chúng ta..."

Bộ khoái mặt khỉ giơ tay ngăn bộ khoái răng thỏ lại, tiếp theo đó làm ra vẻ bất cần nói: "Tiểu huynh đệ, án này nha môn chúng ta còn chưa lập án, do đó ngươi giúp phá thì tốt, không phá thì anh em chúng ta cũng không quan tâm."

Bộ khoái răng thỏ lập tức hội ý, cũng làm ra vẻ không đáng quan tâm: "đúng a, ngươi thích phá thì phá, chúng ta không quản, hà hà, chúng ta chỉ xem náo nhiệt mà thôi."

Hai người họ biết dù gì Dương Đạp Sơn đã nói rõ là sẽ giúp chưởng quỹ tìm trở lại bạc bị mất, hai người họ không cần dùng tiền thì Dương Đạp Sơn sẽ vẫn phá án này. Bọn họ chỉ cần ngồi hưởng kết quả mà thôi.

Dương Đạp Sơn thầm mắng một câu: "Thật là giảo hoạt! Thôi được, dù gì thoắt cái kiếm được hơn hai ngàn văn cũng đủ rồi, cứ để cho chúng chiếm chút tiện nghi đi."

Dương Đạp Sơn nói: "Như vậy cũng tốt, chờ ta tra xét hiện trường lại một chút, sau đó nói cho ngươi biết ai là đạo tặc."

"Đa tạ đa tạ!" Chưởng quỹ mập khom người xá xá lia lịa.

Dương Đạp Sơn tiến vào phòng, tử tế quan sát các tủ đứng và học tủ bị lục tung, đặc biệt là dấu nạy ở các tủ , sau đó lại quan sát kỹ vết nạy ở tủ tiền, gật đầu mỉm cười. Tiếp theo đó, hắn lại đến bên cửa sổ, cúi đầu nhìn dấu vết trên đó, vẻ cười cợt càng đậm hơn.

Hắn tiếp tục ra khỏi phòng, ra phía sau cửa sổ, trước hết cúi người xuống tra xét lớp cỏ bên dưới, rồi cẩn thận tránh cánh cửa, quan sát kỹ bục cửa, nhịn không được phá lên cười.

Chưởng quỹ mập và hai bộ khoái nhất mực theo hắn chuyển một vòng, nghe hắn cười ha hả mười phần đắc ý như vậy, biết là có hy vọng phá án. Chưởng quỹ mập vội hỏi: "Thế nào? Tên trộm đó là ai?"

Dương Đạp Sơn không trả lời, quay trở lại phòng, quan sát chung quanh, bước lại trước lò lửa đầy bụi ở góc phòng, dán sát người xuống quan sát một lúc, lại gật gật đầu, bấy giờ mới đứng dậy, đến giữa phòng hỏi: "Trướng phòng này bình thường có ai ngụ không?"

Chưởng quỹ mập vội đáp: "Có a, là đường đệ của ta."

Thủ quỹ mập kế bên tái mặt, hơi đắn đo một chút, nói: "Đúng, phòng này là chỗ ta ngụ, sao hả?"

Dương Đạp Sơn nói với chưởng quỹ mập: "Chưởng quỹ à, đường đệ của ngươi đáng tin không?"

"Đương nhiên đáng tin, hắn là em họ của ta, là người do ta thỉnh từ quê nhà lên giúp ta quản lý sổ sách tiền bạc. Thế nào? Ngươi không phải là hoài nghi...?"

"Không phải hoài nghi!" Dương Đạp Sơn lắc lắc đầu: "Mà là khẳng định, đạo tặc là trướng phòng tiên sinh đường đệ của ngươi! Là y vừa ăn cắp mà vừa la làng!"

Lời này khiến mọi người sửng sờ, cùng nghi hoặc nhìn về thủ quỹ mập.

Thủ quỹ mập kinh hãi thất sắc: "Không! Không phải ta!" Y chuyển thân trừng mắt nhìn Dương Đạp Sơn: "Ngươi... ngươi ngậm máu phun người!"

Dương Đạp Sơn cười lạnh: "Giấu đầu hở đuôi, không ngờ lộng xảo thành chuyết! Ngươi để lộ quá nhiều sơ hở!"

Thủ quỹ mập thấy Dương Đạp Sơn chắc như định đóng cột, tức thời kinh hoảng, vội hỏi: "Ta lộ sơ hở gì?" Câu hỏi này rõ ràng là không đánh mà khai, thủ quỹ mập phát giác ra vội hoảng loạn bổ sung: "Ngươi nói bậy cái gì đó! Ta hôm nay suốt ngoài ở quầy tính tiền ở ngoài, căn bản không về trướng phòng, sao có thể trộm tiền? Ngươi bằng cái gì mà nói ta trộm?"

"Vừa ăn cắp vừa la làng đương nhiên phải nghĩ kỹ cách làm sao ngụy tạo chứng cứ mình không có ở hiện trường cùng với dấu vết người ngoài tiềm nhập vào trộm chứ? Nhưng mà, kỹ thuật ngụy tạo của ngươi quá kém, khiến cho người ta dễ dàng phát giác."

Bộ khoái mặt khỉ nghi hoặc nhìn thủ quỹ mập đang tái nhợt mặt mày, tiếp theo ra dấu cho bộ khoái răng thỏ: "Coi chừng hắn!"

Bộ khoái răng thỏ vâng dạ đáp ứng, rút yêu đao ra nhìn lườm lườm thủ quỹ mập.

Thủ quỹ mập càng kinh hoảng hơn, kêu lên: "Quan lão gia, tôi oan uổng a! Tôi thật là bị oan mà! Tôi không có ăn trộm đâu. Tôi cùng chưởng quỹ là đường huynh đường đệ thân thích, sao lại trộm tiền của người nhà chứ! Tôi oan uổng a!"

Bộ khoái mặt khỉ nhìn về phía Dương Đạp Sơn: "Được rồi, ngươi bằng vào cái gì mà nói hắn vừa ăn cắp vừa la làng?"

Dương Đạp Sơn khoanh tay, cười điềm đạm: "Quan gia, dường như là người bỏ tiền ra để tôi phá án là chưởng quỹ a."

Bộ khoái mặt khỉ ngẩn người, định phát hỏa nhưng mà không dám, thần tình có phần bối rối. Y tuy là bộ khoái, nhưng lúc này không thể hung hăng với Dương Đạp Sơn, vì võ công Dương Đạp Sơn quá cao cường, hơn nữa lại hi vọng hắn còn tiếp tục phá án, vì phá xong án này thì cũng coi như công lao của hai bộ khoái chúng.

Chưởng quỹ mập vội hỏi: "Đúng a, vì sao lại nói hắn là đạo tặc?"

Dương Đạp Sơn ngoắc ngoắc tay gọi chưởng quỹ mập, kéo ông ta tới góc tường, chỉ vào chiếc kìm gắp lửa cạnh lò, nói: "Chưởng quỹ, kìm gắp bằng sắt này có gì đặc biệt nào?"

Chưởng quỹ mập cúi xuống nhìn cả buổi mà không phát hiện được gì đặc biệt.

Bộ khoái mặt khỉ cũng bước tới, chen đầu vào nhìn nhìn, không phát hiện được gì đặc biệt.

Dương Đạp Sơn thở dài: "Các người cùng vây lại một chỗ che hết ánh sáng, sao mà thấy được!" Nói xong dùng hai ngón tay nhón phần giữa của kìm gáp, mang ra cạnh cửa, hơi nghiên đi một chút để cho hai người nhìn.

Bộ khoái răng thỏ ở bên cạnh thấy chuyện hấp dẫn, lòng ngứa như có kiến bò, tay cầm đơn đao chém gió về phía thủ quỹ mập, bảo: "Tiểu tử ngươi thật thà ở đó, nếu không đao của lão tử không có mắt đâu!" Tiếp theo đó, y đút đao vào vỏ, cũng bước tới đứng sau lưng bộ khoái mặt khỉ nhóng cổ nhìn.

Nhưng ba người quan sát một lúc mà vẫn không ra manh mối gì, nghi hoặc nhìn lại Dương Đạp Sơn.

Dương Đạp Sơn chỉ vào kìm sắt: "Nhìn ở đây, chú ý vào bụi ở bề mặt, đối chiếu trước sau ở mỗi bộ vị, xem coi có gì bất đồng hay không."

Hắn nhắc nhở điều này, ba người bấy giờ mới định thần quan sát, đều ồ lên một tiếng. Chưởng quỹ mập nói: "Dường như... dường như ở giữa chổ tay cầm có chỗ có bụi, có chỗ không."

"Đáp đúng rồi!" Dương Đạp Sơn khen, lại chỉ vào chỗ đầu cứng nhọn của chiếc kìm sắt, nói: "Mọi người chú ý, nơi này có cái gì?"

Ba người ghé sát đầu vào xem, bộ khoái mặt khỉ nói: "Dường như.... dường như dính phải phấn hồng gì đó, lại có điểm như sơn, lại có cái gì trắng trăng nữa...., không biết đó là cái gì...."

"Rất đúng! Chính là mảnh vụn mạt sơn đỏ! Còn có sơn trắng và sơn màu nâu nữa, chỉ có điều ít hơn một chút." Dương Đạp Sơn chỉ quanh phòng, "Mọi người nhìn kỹ thôi, phòng này có sơn đỏ ở chỗ nào?"

Ba người chuyển đầu nhìn khắp phòng, bộ khoái mặt khỉ nhanh mắt nhất, giành đáp: "Giường! Còn có kệ và tủ đứng!"

Dương Đạp Sơn gật gật đầu: "Vậy cái gì được sơn màu trắng và màu xám?"

Ba người vội tìm kiếm khắp phòng, lần này bộ khoái mặt khỉ vẫn nhanh nhất, nói: "Tủ tiền sơn trắng, cử sổ sơn dầu xám!" Hai người còn lại cũng gật đầu tán đồng.

Dương Đạp Sơn mỉm cười: "Được! Kìm sắt gắp lửa này chỉ dùng vào mùa đông để gấp lửa vào lò sưởi tay. Hiện giờ là mùa hè, kìm sắt này xem ra phải đặt cạnh lò lửa sát tường đó rất lâu rồi, cho nên trên bề mặt mới bám đầy bụi. Trướng phòng tiên sinh đã dùng nó để bẻ khóa và ngụy tạo hiện trường..."

"Ngươi nói bậy! Ta không có..." Thủ quỹ mập gào lớn.

Bộ khoái mặt khỉ ra dấu, bộ khoái răng thỏ xông tới tát cho thủ quỹ mập một cái thật mạnh, quát: "Con mẹ ngươi la lối cái gì! Không kêu ngươi nói thì im mồm cho lão tử, nếu không lão tử đánh ngươi rụng không còn cái răng ăn cháo!"

Thủ quỹ mập che hai má sưng vều, không dám nói gì nữa.

Bộ khoái mặt khỉ cười lạnh một tiếng, tiếp đó quay sang bảo Dương Đạp Sơn: "Ngươi nói tiếp đi!"

Chưởng quỹ mập lại sợ Dương Đạp Sơn đem chuyện bỏ tiền ra nói, vội cười cầu tài giục: "Đúng a, cậu nói tiếp đi."

Dương Đạp Sơn bấy giờ mới tiếp tục: "Được, ta không nói hắn trước, cứ nói đạo tặc đi cho tiện. Đạo tặc lấy cái gấp để bên lò lửa nửa năm chưa động đến để ngụy tạo hiện trường, do đó khiến cho nó bị mất đi rất nhiều bụi, cũng lưu lại dấu tay. Nếu như cần, ta có thể tra ra chủ nhân của dấu tay này. Nhưng mà hiện giờ không cần thiết nữa, nhân vì quá nhiều chứng cứ đủ chứng minh đạo tặc là ai rồi."

Dương Đạp Sơn chỉ vào tủ tiền lớn bị nạy ra, ngắn kéo tủ lớn và các kệ cùng cửa sổ, hỏi ba người: "Mọi người đoán coi chỗ nào bị nạy trước, chỗ nào bị nạy sau?"

Ba người nhìn ngắm, đưa mắt nhìn quanh, sau đó cùng lắc đầu.

Dương Đạp Sơn mỉm cười, giơ tay nâng kìm gấp, nói một cách chắc nịch: "Đạo tặc nạy tủ tiền trước, sau đó nạy hộc kệ, rồi cửa sổ, rồi hộc tủ" Dương Đạp Sơn quay sang thủ quỹ mập cười nói: "Ta nói có sai không? Trướng phòng tiên sinh."

Nghe Dương Đạp Sơn hỏi vậy, vị thủ quỹ mập này tái mặt hơn, thân người đã bắt đầu run run.

Ba người nghe Dương Đạp Sơn nói một cách khẳng định như thế, đều hơi nghi hoặc. Bộ khoái răng thỏ vò đầu bức tay hỏi: "Ngươi làm sao biết được?"

"Kìm gấp lửa này cho ta biết!" Dương Đạp Sơn nâng cao cái kìm, mỉm cười nói, sau đó nhớ ra một chuyện, bổ sung: "Đúng rồi, dấu vết trên tủ tiền, kệ, cửa sổ và tủ đứng đều cho ta biết thế."

Ba người nghe càng rối tung đầu óc hơn, thậm chí cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Bộ khoái răng thỏ gượng hỏi: "Bọn chúng... bọn chúng sao lại cho ngươi biết được?"

"Bất kỳ vụ phạm tội nào cũng để lại dấu vết, chỉ xem là ngươi có thể phát hiện ra hay không mà thôi!" Dương Đạp Sơn cười đáp. Lời này vừa nói xong, hắn chợt nhíu tít đôi mày, cố gắng nhớ ra gì đó, dường như câu nói này là ai đã từng nói qua, nhưng không thể nào nhớ được.

Ba người thấy Dương Đạp Sơn ngẩn người suy nghĩ, đều không dám giục.

Chờ một lúc, Dương Đạp Sơn cuối cùng không nghĩ ra ai đã nói qua câu này, liền lắc đầu quay trở lại với án hiện tại, chỉ vào dấu nạy tủ tiền nói: "Mọi người chú ý nhìn kỹ đi, dấu nạy này có độ to rộng vừa khớp với kìm sắt này."

Ba người bước lên quan sát kỹ, đều gật đầu.

Dương Đạp Sơn lại nói: "Điều này cho thấy tủ tiền bị cái kềm gấp lửa này nạy ra. Nếu như mọi người không tin, chờ một chút chúng ta thử tìm một cái rương có khóa dùng kìm này nạy thử xem dấu vết tạo thành có giống trên tủ này hay không là biết liền. Nhưng mà, hiện giờ còn chưa thể làm trắc nghiệm như vậy, nhân vì ta còn cần dùng dấu vết trên kìm này nói rõ một vấn đề khác."