Dương Thu Trì khom người nói: "Thái tử là người kế vị quốc gia, thiên tử tương lai, đương nhiên có bách thần phù hộ, nhất định gặp hung hóa cát, ngộ nạn vẫn an lành."
"Hừ! Với cái thân lao bệnh của hắn, an lành cái ** gì ... a...! Bổn vương biết rồi, ngươi là lo bổn vương một khi làm thái tử, những ngày tháng của ngươi sẽ chẳng tươi đẹp gì, ha ha ha, ngươi yên tâm, bổn vương tuy đã nói là muốn diệt cửu tộc của ngươi, nhưng mà hai mỹ thiếp của ngươi bổn vương vẫn lưu lại. Bổn vương sẽ tự thân chiếu cố chúng thay cho ngươi, chiếu cố chúng cho thật tốt đó..." Chu Cao Hú và Kỷ Cương đưa mắt nhìn nhau, đều lớn tiếng cười cợt.
Dương Thu Trì cảm giác lửa giận trong tâm sắp sửa bốc lên đỉnh đầu, có một thứ xung động cứ muốn rút súng ra tặng cho hai con rùa đen này mỗi tên một viên, bắn nát cái sọ chứa đầy thứ xấu xa của chúng.
Đúng lúc này, người hầu vào trong trình báo đã quay trở ra, nói với Dương Thu Trì: "Hầu gia, thái tử điện hạ thỉnh ngài vào trong."
Dương Thu Trì chuyển thân rời khỏi phòng khách, sau lưng vẫn vang vọng tiếng cười dâm đãng đầy đắc ý của hai người.
Tống Vân Nhi vừa rồi cùng với bọn Nam Cung Hùng ở ngoài, không biết tình huống trong phòng khách, lúc này thấy Dương Thu Trì tức giận phừng phừng đi ra, vội hỏi: "Ca, thế nào rồi? Đã xảy ra chuyện gì?"
Dương Thu Trì nghiến răng nghiên lợi đáp: "Hai tên cẩu tặc đó khi người thái quá, thật là nhịn không thấu mà!"
Tống Vân Nhi còn muốn hỏi tiếp, Dương Thu Trì khoa tay, kéo nàng vào trong nội phủ của thái tử.
Thái tử phủ không nhỏ hơn bao nhiêu so với nội viện của hoàng cung. Bọn người họ dưới sự dẫn đường của bọn hộ vệ, xuyên qua các đền đài lầu các, hành lang khúc khủyu, đi cả nửa ngài mới tới tẩm cung của thái tử.
Thái tử đang nằm dựa trên giường, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, tay phải vịn ở ngực, gian nan hô hấp.
Một đứa bé khoảng mười tuổi ngồi bên giường, kéo tay trái của thái tử, lo lắng nhìn vào mặt y. Hai vị thái y ngồi ở ghế bên giường, một người đang bắt mạch cho thái tử, Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi không dám quấy nhiễu, tĩnh lặng đứng kế bên.
Thị nữ bước tới nhỏ giọng thưa: "Điện hạ, Dương hầu gia đến thăm ngài."
Nghe được lời này, thái tử hơi nhướn mắt, nhìn ra Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi, gật gật đầu, tiếp theo đó thống khổ nhắm hai mắt lại, bóp chặt áo bào phía ngoài tim.
Dương Thu Trì thấy y thống khổ như vậy, không dám gợi cho y nói, chỉ tĩnh lặng đứng hầu.
Vị thái y này bắt mạch xong, vị khác lại lên bắt mạch, lại phải chờ một hồi. Hai vị thái y sau đó thì thảo trao đổi gì đó, sau đó đưa ra hai phương thuốc, cho dược đồng mang thuốc trên vai đi theo đó bốc theo hai phương này.
Trong lúc đó, thái tử nhất mực thở phì phì, nhắm chặt hai mắt, tay dằn nơi ngực, thần tình vô cùng thống khổ.
Nhìn thấy tình cảnh này, Dương Thu Trì đoán là thái tử bị bệnh về hệ thống tim mạch, nhưng cụ thể là loại bệnh gì thì chưa kinh qua chẩn đoán, hắn không thể nói rõ.
Chính vào lúc này, bên ngoài có một thị nữ tiến nhanh vào: "Thái tử điện hạ, hoàng thượng đến thăm ngài rồi."
Tiếp theo đó, một loạt tiếng bước chân truyền tới, vài thái giám và cung nữ tiến vào cửa, đứng ra hai bên, một thái giám lớn tiếng xướng giọng: "Thánh giá đến....! Quỳ nghênh!"
Dương Thu Trì cùng mọi người vội quỳ xuống, cậu bé ngồi bên giường cũng quỳ theo. Lát sau, Minh Thành Tổ sắc mặt âm trầm tiến vào phòng.
Minh Thành Tổ xua xua tay, cho bọn họ bình thân, bước tới trước mắt cậu bé, tự thân đỡ cậu bé dậy. Cậu bé khóc như mưa: "Hoàng gia gia, cha cháu... hu hu hu."
Minh Thành Tổ yêu thương vuốt ve đầu của cậu bé: "Cơ nhi, đừng có lo, có hoàng gia gia ở đây, cha cháu không có chuyện gì đâu."
Dương Thu Trì bấy giờ mới minh bạch cậu bé này chính là con trai lớn Chu Chiêm Cơ của thái tử điện hạ. Xem ra thì Minh Thành Tổ vô cùng yêu thích đứa cháu này.
Minh Thành Tổ gật gật đầu với Dương Thu Trì, coi như là chào hỏi, tiếp theo đó đến bên giường. Chu Cao Sí đã biết phụ hoàng tới, cố gượng ngồi dậy, nhưng Minh Thành Tổ án tay lên vai y, ra ý cho nằm xuống, nhỏ nhẹ hỏi: "Cao Sí, cảm giác thế nào?"
Chu Cao Sí ôm ngực, gian nan đáp: "Đa tạ phụ hoàng quan tâm, thần nhi cảm thấy tim đau nhói, rất khó chịu."
Minh Thành Tổ gật đầu, ngoắc tay gọi hai thái y đó đến bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Bệnh tình thái tử thế nào?"
Hai thái y đưa mắt nhìn nhau, một vị khom người: "Hồi bẩm hoàng thượng, thái tử bị bệnh 'Tâm Tý', giống y như những lần phát bệnh trước, đều là tâm tì khí huyết suy hư, chính khí không đủ, các tà thuộc phong, hàn, thấp, nhiệt từ ngoài da xâm phạm huyết mạch, tì vị thấp khốn không thể vận chuyển thủy khí khiến cho tim dần bị phế, cho nên ngực buồn buồn, tâm hoảng, khí suyễn, chân dưới phù thủng..."
Một thái y khác cũng khom người thưa: 'Không sai, bệnh của thái tử cần phải tu bổ tim và tì, hóa khí hành thủy, khu phong hoạt huyết thông kinh lạc. Thần cũng đã dùng đương quy, bạch thược, quế chi, đơn sâm, khương hoạt, độc hoạt, phục thần...."
"Đơợc rồi được rồi, không cần nói kỹ như vậy, các ngươi cứ nói bệnh của thái tử của khẩn cấp hay không là được."
"Phục dược xong tính mệnh xem ra vô phương, chỉ có điều bệnh này của thái tử sẽ thường phát đột nhiên giống như những lần trước, bệnh tình sẽ ngày càng nghiêm trọng, bọn thần tuy đã hạ dược đối với bệnh chứng, làm giảm bệnh tình, chỉ có điều..."
Minh Thành Tổ nhíu mày: "Chỉ có điều gì?"
"Vi thần không dám nói!" Hai vị thái y sợ hãi quỳ xuống dập đầu.
"Thứ cho các ngươi vô tội, đứng dậy nói đi."
"Tạ hoàng thượng." Hai vị thái y đứng dậy, vị thái y nói bệnh chứng đầu tiên nhìn người còn lại, thấy
người kia gật đầu, bấy giờ mới thưa: "Hồi bẩm hoàng thượng, nhưng năm này bệnh tim của thái tử đã phát mười mấy lần, lần sau nghiêm trọng hơn lần trước, trước khi phát bệnh không có triệu chứng gì, đột nhiên mà phát, khiến người không thể đề phòng, cũng không có cách gì đoán trước. Những năm nay, để chẩn trị cho bệnh của thái tử, mọi thái y trong thái y viện đã nhiều lần hội chân, đều không tìm được biện pháp hữu hiệu nào có thể trị dứt căn. Do đó, bọn vi thần đều e rằng, một ngày nào đó trong tương lai, bệnh tình của thái tử cuối cùng sẽ ác hóa, đến lúc đó..."
Minh Thành Tổ trầm trọng hỏi: "Theo như các ngươi chuẩn đoán, thì thái tử còn bao nhiêu thời gian nữa?"
"Cái này không dễ phán đoán, nhiều thì ba đến năm năm, ít thì ba tháng, tất cả đều có khả nang. Đương nhiên, không bài trừ có kỳ tích phát sinh, thái tử tặng thêm tuổi thọ..."
Minh Thành Tổ cũng hi vọng vào kỳ tích, nhưng đấu tranh chính trị tàn khốc cho ông ta biết, không thể đem hi vọng ký thác vào kỳ tích từ trên trời rơi xuống, cần phải có mọi chuẩn bị mới được. Ông ta gật gật đầu, khẽ suy tư quay trở lại giường.
Lời nói chuyện giữa Minh Thành Tổ và thái y tuy nhỏ, cách thái tử tuy xa, nhưng cự li khá gần Dương Thu Trì. Hơn nữa, đoạn thời gian này hắn theo Liễu Nhược Băng khổ luyện võ công, tai từ từ thính hơn hẳn, cho nên âm thanh tuy nhỏ, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng nghe ra. Sau khi nghe xong lời hai vị thái y, hắn không khỏi cả kinh.
Thái tử bệnh tình nghiêm trọng, chỉ sợ phải thay vị thái tử này rồi. Minh Thành Tổ yêu thích nhị hoàng tử Chu Cao Hú như vậy, chín phần mười ngôi vị thái tử này sẽ truyền lại cho nhị hoàng tử, và như thế thì Dương Thu Trì hắn xui xẻo gặp đại họa tới nơi rồi. Xem ra, chức quan của hắn đã đến lúc phải treo, suốt ngày phải lo ngay ngái, cũng nên treo ấn từ quan cho xong. Thậm chí hắn còn phải sớm nghĩ đường lui, nhân lúc nhị hoàng tử chưa kế vị, đối với hắnvà gia đình còn chưa làm được chuyện gì, nhanh chóng tìm biện pháp bỏ trốn.
Rời khỏi thái tử phủ về nha, Dương Thu Trì triệu tập chúng nữ, nói về chuyện này, và đem nỗi lo trong lòng nói ra luôn.
Chúng nữ đều mang tâm tình trầm trọng, trước mắt cuộc tranh đấu giữa Dương Thu Trì và Kỷ Cương bắt đầu nghiêng về phần hắn, thì lại xảy ra sự tình thái tử bệnh nặng. Nếu như thật sự phải đổi thái tử, đổi thành nhị hoàng tử Chu Cao Hú, thì trừ khi Dương gia họ tạo phản, nếu không thì phải rời khỏi đây sớm, mới còn có một con đường sống.
Chúng nữ thương lượng một hồi, cuối cùng đề ra chủ ý: xem tình thế như vậy, hoàng thượng nhất định sẽ sớm có bước đi kế tiếp trong thời gian rất gần, và ra quyết định mới về vị trí thái tử này. Một khi hoàng thượng quyết định đem vị trí thái tử truyền cho nhị hoàng tử Chu Cao Hú, thì không cần phải đấu tranh với Kỷ Cương nữa, lập tức chuẩn bị bán hết gia sản, bí mật chạy ra hải ngoại, sống tiêu diêu những ngày tháng êm đềm.
Có được chủ ý này, mọi người cũng an tâm hơn.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, Dương Thu Trì án theo trống canh mà đến phòng cửu khanh ở hoàng cung, chờ lên chầu sớm. Người cổ đại có hoạt động vui chơi ban đêm rất ít, cho nên quen với việc ngủ sớm dậy sớm, thường là canh 1 đã lên giường, canh 3 (tức 12 giờ khuya) thì người cổ đã ngủ được một giấc rồi, trong khi đó người hiện đại còn tiêu sái thong dong đi lại ngoài đường.
Tiết Lộc nhìn thấy Dương Thu Trì, nồng nhiệt vô cùng, kéo tay hắn ngồi xuống trò chuyện. Dương Thu Trì mấy ngày nay đại náo Bắc Trấn Phủ Ti, pháp trường và ngọ môn, ở trước mặt hoàng thượng tiến hành nghiệm thây lật ngược án oan của Vân Lăng... Những chuyện này đã lan truyền khắp kinh thành. Lúc đó không có quá nhiều tin tức đáng quan tâm như thời hiện đại , do đó, mọi sự kiện đều được rất nhiều người để ý, gây chấn động khắp nơi. Rất nhiều quan viên cũng biết về việc này, người có cốt khí thì bội phục Dương Thu Trì, đua nhau đến bái kiến. Người không dám chọc giận Kỷ Cương nhưng bội phục trong lòng thì đứng xa xa mỉm cười với hắn. Còn bè đảng của Kỷ Cương thì âm trầm mặt mũi, nhìn xem tên nào không sợ chết dám chọc giận Kỷ Cương.
Tiết đô đốc đã nói rõ là cùng tiến thối với Dương Thu Trì, hai ngày nay biết Dương Thu Trì giao phong quyết liệt với Kỷ Cương, đã dần chiếm thế thượng phong, cho nên từ đó cũng tràn đầy lòng tin, cười nói vui vẻ với hắn.
Vào lúc này, Kỷ Cương chống quài trượng bước tới, các quan đua nhau tránh. Kỷ Cương thấy Tiết đô đốc đang ngồi cười nói với Dương Thu Trì, mặt sầm xuống, mũi hừ mạnh. Tiết đô đốc có phần bối rối, đứng dậy cung tay chào y: "Kỷ đại nhân, tới sớm a!"
Tiết đô đốc tính tình cẩn thận, bận tâm nhiều chuyện, không dám đấu với Kỷ Cương. Kỳ thật ông ta thân là ngũ quân đô đốc, cũng siêu phẩm hầu gia, trong tay nắm trọng binh, là trọng thần của Minh Thành Tổ, nếu đấu với Kỷ Cương thật thì chưa biết hươu chết về tay ai. Nhưng mà, ông ta tuy có chủ ý cùng tiến thối với Dương Thu Trì, vẫn không dám đắc tội thẳng với Kỷ Cương, cho nên mới khách sáo làm lễ chào với Kỷ Cương.
Kỷ Cương dường như không thấy ông ta vậy, bước tới trước mặt Dương Thu Trì, mặt âm trầm, chấp tay xá xa: "Dương đại nhân, dậy sớm a?"
Dương Thu Trì đáp lễ: "Kỷ đại nhân dậy sớm!" Rồi không nói gì nữa.
Kỷ Cương liếc xéo Tiết đô đốc bên cạnh một cái, nói tiếp: "Dương đại nhân, bổn quan nguyên có hộ vệ là Lâm Viễn gian sát ái thiếp của Tiết đô đốc và hai nha hoàn, hoàng thượng mệnh lệnh ngài xử tử hắn, vậy định khi nào hành hình vậy a? Bổn quan còn chờ thu thây cho hắn đây."
Tiết đô đốc vừa kinh vừa mừng, hỏi: "Dương đại nhân, thì ra là án này đã phá rồi, quá tốt a, ta vừa rồi sao không nghe ngài nói vậy?"
Dương Thu Trì nhất thời không biết nói sao cho phải, bản thân đã thả Lâm Viễn vô tội đi rồi, nhưng chuyện đó không thể nói ra, tránh đánh cỏ động rắn, không những khiến cho Kỷ Cương truy sát Lâm Viễn còn chưa chạy xa, mà còn khiến y đề cao cảnh giác, sẽ gây hỏng việc.
Dương Thu Trì đáp: "Hoàng thượng đích xác là có thánh mệnh, nhưng mà, không hề hạn định bổn quan hành hình vào lúc nào. Hơn nữa, đây là sự tình của bổn quan, không cần phiền Kỷ đại nhân phải phí tâm."
Kỷ Cương nhíu mày: "Dương đại nhân, hoàng thượng tuy không hạn định thời gian hành hình, nhưng dù sao Tiết đại nhân vẫn còn chờ báo thù rửa hận cho ái thiếp của ông ấy làm chi." Y quay sang Tiết đô đốc: "Bổn quan nói có phải không, Tiết đại nhân?"
Tiết đô đốc cười cầu tài: "Phải. Nếu như tra ra chân hung, bổn quan đương nhiên hi vọng sớm đưa hung thủ ra thực hiện chính pháp, để an ủi cho vong linh của ái thiếp của bổn quan ở chín suối."
Dương Thu Trì bất đác dĩ phải nói với Tiết Lộc: "Tiết đại nhân, án này còn một số chi tiết còn chưa tra rõ, do đó ta chưa báo cho ông biết, chờ khi tra ra rõ ràng, nhất định sẽ bẩm báo với Tiết đại nhân."
Kỷ Cương cười lạnh: "Dương đại nhân đừng có ở đó mà giả bộ ngớ ngẩn để lừa chúng ta nữa. Ngươi đã tự thả Lâm Viễn rồi, bổn quan nói không sai chứ?"
Lòng Dương Thu Trì trầm xuống, tên Kỷ Cương này quả là tin tức có phần linh thông. Lúc thả Lâm Viễn, chỉ có Tống Vân Nhi, Nam CUng Hùng, Từ Thạch Lăng và Thạch Thu Giản ở đó. Bốn người này hắn đều tin tưởng, không thể tiết lộ tin tức. Khẳng định là Lâm Viễn bị đưa khỏi đại lao, nhưng lại không bị đưa trở về, cho nên tai mắt của Kỷ Cương báo cáo điều này, Kỷ Cương lập tức đoán là hắn đã thả Lâm Viễn.
Xem ra, trong đại ngục của Nam Trấn Phủ ti hay những chỗ khác còn có tai mắt của Kỷ Cương. Cái này cũng khó trách, vì Kỷ Cương thống lĩnh cẩm y vệ nhiều năm, tuy hắn đã nỗ lực cải tạo Nam trấn phủ ti, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tiêu trừ tai mắt của Kỷ Cương. Những tên mật thám này nhiều như lông trâu, lại ẩn tàng rất sâu, muốn thanh trừ triệt để chỉ còn có một biện pháp, đó là trừ luôn Kỷ Cương, hắn lên làm chỉ huy sứ!
Kỷ Cương cười lạnh, không nói gì nữa.
Dương Thu Trì lập tức biết, lát nữa đây trong buổi triều sớm, Kỷ Cương ắt sẽ gây phiền phức cho hắn, hắn bắt đầu tính toán làm sao để đối phó.
Tiết đô đốc không hiểu nhìn Dương Thu Trì hỏi: "Dương đại nhân, ngài vì sao thả chân hung đi?"
Kỷ Cương quả là thập phần giảo hoạt, toan tính dùng chuyện này phân hóa liên minh của hắn và Tiết đô đốc. Chuyện đến thế này, Dương Thu Trì chỉ có thể lời thật nói với Tiết Lộc, nếu không sẽ mất đi minh hữu trọng yếu này. Hơn nữa, hiện giờ có ẩn giấu cũng không được, bỡi vì lát nữa đây khi thượng triều, Kỷ Cương khẳng định sẽ đem chuyện này trình tấu, lúc đó hắn buộc phải nói rõ nguyên do, chi bằng nói luôn ngay bây giờ.
Nghĩ thế, Dương Thu Trì kéo Tiết Lộ ra xa, nhỏ giọng nói: "Tiết đại nhân, Lâm Viễn không phải là chân hung, chân hung là một kẻ khác, ta đang tiếp tục điều tra. Kỷ Cương tính dùng chuyện này phân hóa chúng ta, chúng ta đừng mắc mưu của hắn.
Tiết Lộc nghe thế chợt tỉnh người hiểu ra: "Thì ra là thế, ta nói rồi mà, nếu như Dương đại nhân ngài tìm ra được chân hung, không cần phải giấu diếm với ta làm gì."
Dương Thu Trì cười cười: "Hoàng thượng lệnh cho ta giết Lâm Viễn, để cấp cho ngài một lời giải đáp. Nhưng Lâm Viễn không phải là chân hung, ta không thể sát hại vô cớ. Chờ một lát thượng triều, Kỷ Cương khẳng định sẽ dùng chuyện này làm khó ta."
Tiết Lộc cả kinh: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Yên tâm, ta đã nghĩ kỹ sách lược đối ứng, chỉ là một lát nữa chỉ sợ phải cần Tiết đô đốc nói giúp ta vài tiếng mới được."
Tiết Lộc khom người chấp tay: "Dương đại nhân vì sự tình của Tiết mỗ mà bị tên khốn Kỷ Cương đó kiếm cớ hãm hại, Tiết mỗ cảm thấy rất áy náy. Dương đại nhân yên tâm, chờ một lúc thượng triều, Tiết mỗ nhất định cố sức tranh lý, không để cho tên khốn đó đạt mục đích."
Vừa lúc đó, thời gian lên chầu sớm đã đến. Các quan án chiếu theo phẩm trật lớn nhỏ mà xếp hàng tiến vào Cẩn Thân điện, y theo bài hiệu mà quỳ nghênh hoàng thượng ra chầu. Sau khi hoàng thượng lên ngự ở long tọa, ba lần hô vạn tuế xong, họ bới bình thân, nhỏm người đứng hai bên.
Tư lễ thái giám lớn tiếng hô: "Có việt hãy tấu, không việc thối triều...!"
Kỷ Cương chậm bước tiến lên, khom người thừa: "Vạn tuế, nguyên thuộc hạ của vi thần là Lâm Viễn mắc tội gian sát ái thiếp của Tiết đô đốc và hai nha hoàn, thánh mệnh cho chém đầu. Lâm Viễn tuy là bề dưới của vi thần, nhưng với vi thần tình như huynh đệ, nghe tin dữ đau xót vô cùng. Vi thần niệm chút tình huynh đệ, muốn thu thi hậu táng cho hắn, chỉ có điều không biết xử trảm khi nào, đặc biệt khởi tấu hoàng thượng, khẩn thỉnh long ân định ra ngày cho chết, để vi thần tiện đến thu thây."
Minh Thành Tổ gật gật đầu: "Kỷ ái khanh đối với thuộc hạ khoan hậu nhân ai, đáng tiếc và đáng khen thay." Ông ta quay sang Dương Thu Trì: "Dương ai khanh, đem tên Lâm Viễn đó ra xử trảm hôm nay vậy, trước khi xử trảm thông tri cho Kỷ ái khanh, để hắn phái người thu thây."
Tim Dương Thu Trì bắt đầu đập rộn, cố làm gan chậm bước ra, chấp tay khom người thưa: "Vạn tuế, không thể chém Lâm Viễn."
Minh Thành Tổ nhíu mày: "Vậy là thế nào?"
"Vi thần đã tra rõ ràng là Lâm Viễn không phải là chân hung gian sát ái thiếp của Tiết đô đốc, là người vô can, cho nên không thể chém được."
"Vậy hung thủ thật sự là ai?"
"Vi thần đang tiến hành điều tra thêm bước nữa, trước mắt chưa thể phá an."
Minh Thành Tổ hừ một tiếng lạnh lùng: "Ngươi trước đó nói Lâm Viễn là chân hung, hiện giờ lại nói là không phải, đạo lý ở đâu ra thế?"
"Vi thần trước đó chỉ nói Lâm Viễn có hiềm nghi phạm tội trọng đại. Nhưng phàm là tội án hình danh, có ba bốn kẻ hiềm nghi là chuyện thường, công tác của bọn vi thần là từ số hiềm nghi phạm tội này bài trừ người vô can oan uổng, lôi chân hung ra ánh sáng."
"Nếu như Lâm Viễn đã không phải là chân hung, và hiện giờ ngươi có manh mối gì về chân hung hay không, án này dự định phán xử và kết thúc thế nào?"
Dương Thu Trì cung tay làm lễ thật sâu: "Tuy chân hung chưa lộ tung tích, nhưng lưới trời lồng lộng mà một mãi lông cũng không lọt, tất có một ngày sẽ đền tội mà thôi. Vi thần sẽ tận tâm kiệt lực, trinh phá án này."
"Nếu không tìm ra được chân hung thì sao?"
"Vi thần cho rằng, cho dù không tìm được chân hung, cũng không thể giết uổng người vô tội để làm cho xong án!"
"To gan!" Kỷ Cương nạt ngang: "Dương đại nhân, ngươi không ngờ dám ở trong triều chỉ trích hoàng thượng giết oan người vô tội, nên khép vào tội gì?"
"Bổn quan thân là Ứng Thiên phủ phủ doãn, chuyên hỏi về hình danh, chính là y theo khâm định của thái tổ trong "Đại minh luật", rằng khi hỏi án nếu có tội phải trừng, nếu biết rõ là vô tội thì tuyệt không phán bừa, nếu không, đó là tội trạng cố ý khép tội cho người. Bổn quan đương không nổi đâu!"
Kỷ Cương chỉ vào Dương Thu Trì cười nói: "Ha ha, ngươi không chịu nổi tội cố ý khép tội bừa cho người, thì phải chịu tội kháng chỉ khi quân!"
"Kỷ đại nhân nói lời này sai rồi!" Tiết đô đốc bước ra khỏi hàng, khom người thưa với Minh Thành Tổ: "Ái thiếp của vi thần bị giết, tất nhiên hy vọng bắt được chân hung quy án, báo cừu cho ái thiếp. Nhưng mà, nếu như lạm dụng người khác định tội thế cho xong, kết luôn án này, thì không phải là điều vi thần mong mỏi."
Kỷ Cương quát: "Ngươi... ngươi sao biết hoàng thượng lạm dụng người khác định tội thay? Án này là hoàng thượng khâm định, ngươi nói như vậy, rõ ràng là coi thường thánh thượng! Thật đúng là đại nghịch bất đạo!"
Dương Thu Trì cười lạnh: "Chúng ta đại nghịch bất đạo? Có ngươi rõ ràng biết là Lâm Viễn không phải là chân hung của án, thật chất là vô tội, thế mà muốn đưa cho bổn quan chém đầu, đó có thể coi là có đạo hay không?"
Sắc mặt Kỷ Cương biết hẳn: "Ngươi nói cái gì? Ngươi dám phỉ bán bổn quan?"
"Ta đâu có chỉ mặt nói tên, ngươi sao lại biết là ta nói ngươi? Ngươi rõ ràng là làm giặc nên giật mình thon thót, giấu đầu lòi đuôi."
Sắc mặt của Kỷ Cương vô cùng khó coi, giơ tay chỉ Dương Thu Trì: "Ngươi... ngươi kháng chỉ bất tuân, tự tiện thả khâm phạm, còn dám cứng miệng..."
"Được rồi!" Minh Thành Tổ ngồi trên ngai rồng quát lên một tiếng, "Trẫm đã cảnh cáo hai ngươi không được người nhà đấu nhau nữa, nếu không sẽ lấy tội kháng chỉ mà luận, sao lại nói qua nói lại là cãi vã đụng độ nhau rồi? Chẳng lẽ muốn bức trẫm dùng đình trượng đối đãi với hai ngươi thật?"
Kỷ Cương và Dương Thu Trì vội quỳ xuống dập đầu, luôn miệng nói không dám.
Minh Thành Tổ hừ lạnh một tiếng, dừng lại một lúc, hỏi Dương Thu Trì: "Dương ái khanh, ngươi thật sự thả Lâm Viễn rồi?"
Dương Thu Trì thưa: "Vi thần đã bài trừ hiềm nghi y là chân hung gian sát ái thiếp của Tiết đô đốc, hiện giờ không có chứng cứ chứng minh y có tội, cho nên đã thả ra."
Dương Thu Trì hơi e ngại là Minh Thành Tổ sẽ hỏi hắn căn cứ vào đâu mà chứng minh Lâm Viễn vô tội. Những chứng cứ này liên quan đến giám định nhóm máu thuộc thời hiện đại, cho nên sẽ thật là phiền phức nếu phải nói ra. Rất may lần trước Dương Thu Trì ở ngọ môn nghiêm thây hai lần, đã chứng tỏ bản lĩnh thật sâu, và cũng khiến cho Minh Thành Tổ như đi trong mây mù, biết là hỏi cũng như không, lời đáp không nằm ngoài một loạt tự ngữ mà ông ta không thông, cho nên chẳng hỏi cho xong.
Minh Thành Tổ nhìn chằm chằm Dương Thu Trì, lòng nghĩ, trên đời này quả thật là còn có người ngu si như vậy. Án này rõ ràng là vô cùng phức tạp, ông ta đã cấp cho hắn một cơ hội hạ đài, hắn thế mà không chịu xuống, còn kháng chỉ thả nhân phạm, quả thật là không có chút quyền biến linh hoạt gì. Nếu cứ khăng khăng công bình chấp pháp như vậy, thì làm sao có thể len lỏi chốn quan trường a?
Minh Thành Tổ thở dài bất lực, nói: "Dương ái khanh, cái đạo làm quan này, ngươi... ngươi là thật không biết hay giả vờ không biết a?"
Dương Thu Trì dập đầu thưa: "Thứ mà vạn tuế gia xem trọng chính là khả năng phá án của vi thần, là bản lãnh tìm ra hung thủ chủ mưu của vi thần, chứ không phải là chỉ biết ù ù cạc cạc từ không nói có hãm hại người vô tội. Vi thần nhờ có thánh ân, chấp chưởng chức phủ doãn của Ứng Thiên phủ, tự nhiên phải chí công vô tư, không được tha một tội phạm nào, cũng không oan uổng người vô tội nào. Vi thần hiểu thánh ý như vậy, cho nên mới làm như thế."
Minh Thành Tổ gật gật đầu, lại thở dài một hơi, nói với Tiết đô đốc: "Tiết ái khanh nói rất có lý, báo thù thì phải tìm thấy chân hung, không thể kéo loạn một người vào cho đủ số, như vậy không thể gọi là báo thù được nữa."
Ông ta quay sang nói với Dương Thu Trì: "Được rồi, Dương ai khanh, án này là do ngươi điều tra, nếu như ngươi cho rằng Lâm Viễn không phải là chân hung, đích xác là không thể chém đầu, trẫm chuẩn cho ngươi tiếp tục tra, sớm ngày bắt chân hung quy án."
Dương Thu Trì dập đầu thưa: "Vi thần lĩnh chỉ, tạ chủ long ân!" Xong đưa mắt nhìn Kỷ Cương, thấy thần tình của y ủ rũ, lòng vô cùng đắc ý, vì trận này lại thắng rồi. Tiếp theo sự thấu hiếu ngày càng sâu của hoàng thượng đối với hắn, Dương Thu Trì càng lúc càng có tự tin là bản thân sẽ thắng trong trường tranh đấu này.
Minh Thành Tổ nói: "Dương ái khanh, Kỷ ái khanh, Tiết ai khanh và các đô đốc ngũ quân, thượng thư lục bộ, Đại lý tự, Thông chánh ti, cửu khanh của Đốc sát viện, cùng Nội các thủ phụ học sĩ Hồ Quảng, nội các học sĩ Dương Vinh, Dương Sĩ Kỳ, theo trẫm đến Văn Uyên các nghị sự. Thối triều đi!" Nói xong ông ta đứng dậy bỏ đi.
Sau khi thái tổ hoàng đế Chu Nguyên Chương cử tử thừa tướng Hồ Duy Dung xong, triệt tiêu luôn chức thừa tướng tồn tại từ nghìn năm nay, đồng thời cũng phế trừ luôn các chức Trung thư tỉnh và các tỉnh khác, chỉ giữ lại Thượng thư tỉnh, nhưng lại không thiết lập quan đứng đầu là thượng thư lệnh, thậm chí ngay cả tả hữu phó xa đều không thiết lập. Như vậy, dưới hoàng đế chỉ có thượng thư sáu bộ. Đồng thời, hoàng đế đặt thêm Đốc sát viện, Thông chính ti, Đại lý tự, cả thảy chín bộ môn, cộng xưng là "Cửu khanh", quyền lực ngang nhau.
Trong cơ cấu chính vụ của Minh triều, Chu Nguyên Chương từng đặt các chức thái sư, thái phó, thái bảo (Tam công) và thiếu sư, thiếu phó, thiếu bảo (Tam cô) làm quan phụ tá cho hoàng đế, phụ trách quản lý chính sách. Sau khi Minh Thành Tổ lên ngôi, phế trừ tam công tam cô, cải thành nội các, đặt các chức nội các học sĩ, quan giai ngũ phẩm, trợ giúp hoàng đế xử lý triều chính. Trong lúc này, nội các vẫn còn là cơ cấu tư vấn về quốc sự. Đến trung và hậu kỳ của Minh triều, nội các dần dần biến thành lực lượng trong yếu đề ra quyết sách quốc gia.
Minh Thành Tổ thành lập nội các xong, đêm quyền quyết định chính sách vốn của tể tướng nắm chắc vào trong tay, phân cấp quyền nghị chính cho nội các, quyền hành chính cho sáu bộ (Trong đó Hình bộ thực hiện quyền tư pháp, Binh hộ thực hiện một phần quyền quân sự), một phần quyền tư pháp được phân cho Đốc sát viện và Đại lí tự. Trong khi đó, binh quyền được Minh Thành Tổ nắm chắc trong tay. Đốc Sát viên tuy quản lý các vệ sở trong quân đội, nhưng không có quyền điều động binh lực. Trong khi đó Binh bộ chỉ phụ trách huấn luyện quân đội và trang bị vũ khí cũng như các sự vụ hành chánh. Tuy nhiên, ngũ quân đô đốc phủ có thể coi là những công thần theo Minh Thành Tổ tranh đoạt giang sơn trong chiến dịch Tĩnh Nạn, cho nên tất cả đều có chức quốc công hoặc hầu gia.
Vừa rồi Minh Thành Tổ điểm danh những người đó, có thể nói là các quyền thần có quyền lực tối cao thời kỳ của ông ta. Tối hôm qua thái tử Chu Cao Sí bệnh nặng, thái y nói y nhiều lắm có thể sống thêm ba đến năm năm, còn sớm thì chỉ vài tháng. Trong buổi triều sớm hôm nay, Minh Thành Tổ cho dời các quan phụ tá có quyền lực cao nhất tụ tập Văn Uyên các nghị sự, chỉ sợ là có liên quan đến sự tình của thái tử.
Không ngờ, tiến vào Văn Uyên các xong, chuyện đầu tiên Minh Thành Tổ nói không phải là chuyện trên, mà là sầm hẳn nét mặt quát hỏi Kỷ Cương: "Kỷ ái khanh, ở trên triều có những lời trẫm không tiện nói ra, hiện giờ trẫm hỏi ngươi, có phải là ngươi biết Lâm Viễn bị Dương ái khanh phán vô tội thả ra, mới cố ý mượn ý thu thây, muốn trẫm chú ý chuyện này, để trị cho hắn tội kháng chỉ, đúng không?"
Kỷ Cương sợ hãi ú ớ quỳ sụp xuống, dập đầu lia lịa.
Minh Thành Tổ hừ lạnh, tiếp: "Trẫm nhiều lần đã nói quá là không cho phép hai ngươi chó mèo đấu nhau, ngươi coi lời nói của trẫm là gió thoảng mây trôi hay sap? Tâm địa gian giảo của ngươi thế nào bộ trẫm không biết hay sao? Bàng vào điểm ngươi quanh co toan tính chỉnh Dương ái khanh lần này nữa, chính là khánh chỉ bất tuân, đáng phải chém đầu!"
Kỷ Cương chưa bao giờ nghe Minh Thành Tổ dùng những lời nghiêm khắc như vậy đối với y, sợ đến tái hẳn mặt, ngoại trừ dập đầu, không dám nói gì khác.
Đối với những chuyện vu cáo hãm hại của Kỷ Cương đối với các đại thần khác, Minh Thành Tổ đều nhất nhất nghe lời, thuận buồm xuôi gió, nhưng từ khi Dương Thu Trì tiến vào kinh thành xong, Kỷ Cương phát giác bản thân chỗ nào cũng bị khống chế, và hoàng thượng không còn nghe gì y mấy nữa. Hiện giờ, hoàng thượng còn nói rõ chủ ý quỷ quyệt của y, thậm chí còn trực tiếp định tội là kháng chỉ bất tuân, là trọng tội chém đầu, không khỏi kinh tâm đảm phách.
Minh Thành Tổ lại nói: "Kỷ ái khanh. Ngươi nến nhớ rằng, hạ bất vi lệ (không có lần sau)! Từ giờ trở đi, hai người chẳng cần biết là trực tiếp đấu nhau hay là đi đường vòng nhờ người khác giúp các ngươi chỉnh nhau, trẫm chỉ cần tra ra, nhất định sẽ trị tội kháng chỉ. Nghe rõ hay chưa?"
Kỷ Cương dập đầu thưa: "Vi thần... vi thần khắc cốt ghi tâm! Sau này không dám nữa."
Dương Thu Trì cũng khom người thưa: "Vi thần minh bạch."
--------------
Tuy Minh Thành Tổ vạch chiêu mượn đao giết người của Kỳ Cương, mắng át một hồi, Dương Thu Trì chẳng có điểm gì cao hứng, bỡi vì đây chẳng khác nào chặn con đường hắn thông qua Đốc sát viện vạch trần chuyện Kỷ Cương ăn chặn tú nữ của hoàng thượng, và còn sự tình nhị hoàng tử khoách xung binh mã, do bản thân không có chứng cứ đầy đủ chứng minh y chiêu binh mãi mã là vì mưu phản, cho nên càng không thể nói ra.
Minh Thành Tổ tuy chặn ngang đường Kỷ Cương chỉnh xử Dương Thu Trì, nhưng cũng chặn luôn con đường Dương Thu Trì cáo giác tội hạnh của Kỷ Cương. Từ đó cho thấy, hiển nhiên Minh Thành Tổ đang bảo vệ cho Kỷ Cương. Ông ta biết Kỷ Cương làm không ít chuyện xấu, thật muốn tra ra, thì chỉ vài chuyện đã đủ chém đầu. Nhưng đây không phải là kết quả mà Minh Thành Tổ mong muốn.
Minh Thành Tổ cho Kỷ Cương bình thân xong, bảo: "Thiết nghĩ các vị ái khanh đều đã biết hết rồi, thái tử thân thể cứ mãi không khỏe, thường bị đau tim, hôm qua lại phát tác lần nữa, thập phần nguy cấp, rất may là điều trị kịp thời nên không đáng ngại. Nhưng mà, với tình trạng thân thể trước mắt của thái tử, chỉ sợ khó có thể đảm nhiệm chức thái tử này. Trẫm muốn nghe chư vị có lương sách gì?"
Dương Thu Trì nghe lời Minh Thành Tổ, lòng liền rúng động: Tuy Minh Thành Tổ không nói thẳng rằng muốn thay thái tử, nhưng ý tứ đã gần như thế rồi, người thông minh vừa nghe đều hiểu. Quả nhiên, trung quân đô đốc, tả đô đốc, Kỳ quốc công Khâu Phúc đều bước ra trước thưa: "Vạn tuế, nếu như thái tử thân thể đã không thể đảm nhiêm chức trách, thì nên sớm cải lập thái tử. Vi thần cho rằng, nhị hoàng tử anh dũng thiện chiến, lĩnh binh có sách, trong chiến dịch Tĩnh Nạn đã theo vạn tuế chinh chiến sa trường, lao khổ công cao, lập được uy vọng rất cao trong lòng chiến sĩ. Vì thế, vi thần to gan đề nghị cải lập nhị hoàng tử thành thái tử, để bảo toàn giang sơn Đại Minh vạn vạn năm."
Khâu Phúc vừa mở lời, các đô đốc của ngũ quân đô đốc phủ (Chú: gồm trung ương, tiền quân, hậu quân, tả quân, hữu quân) đều đua nhau biểu hiện thái độ, đồng ý với lời đề nghị của Khâu Phúc, ngay Tiết Lộc cũng tán thành. Bọn họ đều cùng nhị hoàng tử kết tình chiến hữu với Chu Cao Hú trong chiến dịch Tĩnh Nạn, do đó đương nhiên ủng hộ Chu Cao Hú. Tiết Lộc có thù với Kỷ Cương, nhưng đối với nhị hoàng tử thì ủng hộ vô cùng.
Minh Thành Tổ mỉm cười gật đầu, quay sang hỏi bọn quan văn: "Các ngươi cũng nói thử xem."
Kỷ Cương bước ra khỏi hàng: "Vi thần cho rằng lời của các vị tướng quân rất đúng. Chúng ta hiện nay bắc có Thát Đát, Ngõa Thích, đông có Uy khấu (Chú: giặc lùn, chỉ cứơp biển Nhật Bản thời đó), những cường địch này dòm ngó giang sơn Đại Minh của chúng ta đã lâu, nhiều lần quấy nhiễu biên cảnh của chúng ta, giết dân biên giới, cướp tài sản của dân ta. Vạn tuế nhiều lần ngự giá thân chinh, địch quân sợ vạn tuế văn công vũ lược, không dám kinh dịch gây chiến. Còn nhị vương tử anh minh thần võ, nhiều lần lập chiến công, nếu lập thành thái tử, thì có thể bảo vệ giang sơn Đại Minh ta ổn như bàn thạch."
Nội cá thủ phụ Hồ Quảng bước ra khỏi hàng; "Chuyện này ngàn vạn lần không thể! Thái tử tuy thân thể có bệnh, nhưng trưởng tử kế thừa đại thống, các triều đại trước đều theo quy củ này. Thái tử lại không có gì sai, chỉ bằng thân thể có bệnh mà phế đi thái tử, chỉ sợ khó phục chúng. Còn về bảo vệ giang sơn Đại Minh, hoàng thượng ngự giá thân chinh, thật ra đó là vạn bất đắc dĩ, không thể cứ làm theo như vậy, nếu không, lỡ khi thất lợi, thì làm sao đối với triều dã. Nếu hễ có chiến sự là hoàng thượng phải tự thân ra tay, thì võ tướng khắp triều có mặt để làm chi?"
Lời này của Hồ Quảng tuy nhiên khắc bạc và đanh nhọn, nhưng vào khéo kích trúng trọng tâm của vấn đề đổi thay thái tử, khiến người ta khó có thể bài xích.
Nội các học sĩ Dương Sĩ Kỳ bước ra thưa: "Vạn tuế, thái tử nhân và hiếu, phàm có chuyện liên quan tông miếu, tế vật, tế khí đều tự thân thực hiện. Năm rồi dâng lễ, mồ hôi chảy ra trán, nghề y gọi là hãn (mồ hôi). Điện hạ viết: 'Mồ hôi tức là triệu chứng của bệnh cảm.' Tả hữu xin thay, thái tử quát mắng: 'Bề trên đã mệnh cho ta, ta sao lại sai người thế chứ?' Nói rồi vẫn tự thân cúng. Tế xong, mồ hôi chảy khắp người, không uống thuốc mà bệnh hết. Vì thế, vi thần cho rằng, thái tử điện hạ thiên tư cao, tất có sự hiểu biết, hiểu biết tất sẽ cải, hơn nữa lại có lòng thương người, quyết không phụ ủy thác của bệ hạ. Khoan hậu nhân ái như vậy chính là cái đạo làm vua. Theo thiển ý của vi thần, vị trí thái tử này không nên cải."
Nội các học sĩ Dương Vinh cũng bước ra hàng thưa: "Vạn tuế, vi thần tán thành lời của hai vị học sĩ, thái tử không thể cải hoán. Giặc Ngõa Thích, Uy Khấu tuy nhăm nhe như hổ rình mồi, nhưng không đủ để động đến giang sơn Đại Minh chúng ta. Hiện giờ thiên hạ thái bình, từ cổ quân vương của thời thái bình thịnh thế đều là bậc nhân hậu như thái tử đây. Sau này thái tử kế thừa chính thống, tất có thể bảo đảm giang sơn Đại Minh đời đời."
Kỷ Cương cười hắc lạnh lùng, phảng phất như tự nói với chính mình: "Thái tử bênh đã nhập tới cao... cái gì đó rồi (Chú: Ý nói Cao hoang chi tật, là bệnh rất nặng rồi. Cao là chỗ dưới quả tim, bệnh mà vào tới tim thì hết cứu. ND), sao có thể vạn vạn niên được?"
Dương Thu Trì cười: "Kỷ đại nhân, thái tử điện hạ chẳng qua là bị 'Tâm Tý' (liệt tim, hẹp van tim. ND), là tâm tì khí huyết hư nhược, tà phạm vào huyết mạch. Đó là tật nhỏ, chỉ cần tĩnh tâm điều dưỡng sẽ có thể bình phục an khang, sao lại là bệnh nhập cao... cái gì đó được?"
Kỷ Cương hỏi lại: "Vậy à? Nghe lời này dường như Dương đại nhân cũng tinh thông y thuật?"
"Tinh thông thì không dám, chỉ biết sơ qua mà thôi."
Minh Thành Tổ kỳ quái hỏi: "Dương ái khanh, ngươi có thể trị bệnh?"
Dương Thu Trì tốt nghiệp đại học y khoa, trước khi vào chuyên ngành pháp y, đã tiếp thụ qua hệ thốn giáo ục đại cương cả về tây y và thực tập lâm sáng, chỉ có đều chỉ là phớt phớt bề ngoài, hơn nữa không có thuốc tây không có thiết bị kiểm nghiệm, hắn chẳng có cách nào trị. Về thường thức trung y thì hắn cũng biết, cái gọi là chứng "tâm tý" chính là chứng bệnh về tim mang tính phong thấp. Là chứng bệnh mang tính miễn dịch, nghiệm trọng có thể dẫn tới mô quanh van tim tăng kích cỡ dày lên, khiến cho van tim hẹp lại hoặc là không thể nào đóng kín được (Chú: Tim có 4 ngăn, tâm thất và tâm nhĩ, đóng mở các van để bơm và tiếp nhận và tống máu đỏ bầm (chứa CO2) và đỏ tươi đi các cơ quan. Khi van tim hẹp, độ phình ra không đủ -> tống máu đi không kịp hoặc không đủ -> hại. Khi van đóng không kín, máu chứa CO2 và chất cặn bã hòa vào máu chứa O2 và dưỡng chất tới các cơ quan -> gây hại. ND) Thủ đoạn trị liệu chủ yếu đối với bệnh này thường là thông qua thủ thuật mổ nới rộng van tim hoặc là thay van tim
Trung y đối với bệnh tim mang tính phong thấp thời kỳ sớm này có một số tác dụng trị liệu nhất định. Nhưng khi đến lúc nghiêm trọng, hiệu quả không lớn lắm, chỉ có cách làm thuyên giảm, không thể trị dứt chứng được. Dương Thu Trì tuy biết điểm này, nhưng một là không có thiết bị phẫu thuật cũng như kinh nghiệm chuyên sâu về điều trị bệnh tim mạch, hai là hắn cũng không rành lắm thủ thuật ngoài khoa. Đối với trung y, hắn chẳng qua là biết chút ít bề ngoài, hai vị thái y của thái y viện tinh thông trung y như vậy mà không có biện pháp trị liệu nào, hắn sao có thể chứ? Hắn cố ý làm giảm tình trạng bệnh tật của thái tử, chẳng qua là ngăn trở chuyện thay đổi ngôi vị thái tử này mà thôi.
Hiện giờ hoàng thượng hỏi đến, Dương Thu Trì không dám nói nhăng nói càng, chuyện coi bệnh khác nghề như khác núi, làm không khéo người chết thì cả nhà hắn tiêu đời theo. Hắn chỉ còn biết bối rối cười cười: "Vi thần... vi thần chỉ biết phá án, chuyện xem bệnh không rành lắm!"
Nội các học sĩ Dương Sĩ Kỳ lại nói: "Nếu như hoàng thượng lo cho thân thể của thái tử có bề gì, thì có thể lập thêm hoàng thái tôn Chu Chiếm Cơ làm trữ quân, để đề phòng bất trắc."
Kiến nghị này của Dương Sĩ Kỳ lập tức được những quan văn khác ủng hộ. Dù sao thì thái tử Chu Cao Sí thân thể bất an đó là sự thật, không thể nào chối cãi. Minh Thành Tổ hôm nay triệu tập mọi người thương nghị, mục đích chủ yếu là giải quyết vấn đề này. Nếu chỉ có kiên trì nói rằng không thể phế thái tử Chu Cao Sí, vấn đề vẫn chưa thể giải quyết, nhưng nếu như lập thêm con trai Chu Cao Sí là hoàng thái tôn Chu Chiêm Cơ là trữ quân (vua kế nhiệm), thì vấn đề này coi như giải quyết ổn thõa rồi.
Dương Thu Tri than thầm, cảm ơn đám quan văn đầu óc linh lợi, nghĩ ra biện pháp kế thừa thêm một đời nữa thế này. Tuyệt! Quả là tuyệt vời!
Lòng Minh Thành Tổ chợt động, chủ ý này trước đây ông ta có nghĩ qua, chỉ có điều lúc đó bệnh tình thái tử không nặng như bây giờ, cho nên tạm thời bỏ qua. Bây giờ chợt nghe nhắc lại, mắt ông ta không khỏi sáng lên.
Minh Thành Tổ tuy không mấy thích thái tử Chu Cao Sí, nhưng đối với con trai lớn Chu Chiêm Cơ của thái tử, ông ta vô cùng yêu thương, có ý truyền ngôi cách một đời.
Tương truyền lúc Minh Thành Tổ còn là Yến vương, đêm Chu Chiêm Cơ sinh ra, ông ta nằm mộng thấy cha mình là Chu Nguyên Chương cấp cho một cái khuê (Chú: Cái khuê, một thứ đồ để đong ngày xưa, đựng được 64 hạt thóc gọi là một khuê, cũng là một thứ cân, cân nặng được mười hạt thóc gọi là một khuê. ND) bằng ngọc, trên đó có ghi "Truyền chi tử tôn, vĩnh thế kỳ xương" (truyền cho con cháu, tiếp nối đời đời). Minh Thành Tổ cho rằng cha già của mình thác mộng truyền vị cho ông ta. Sau khi mộng tỉnh, đang vui vẻ với cảnh tượng trong mộng, thì truyền đến tin cháu trai lớn đã được sinh ra đời. Điều này khiến Minh Thành Tổ tin, tình cảnh trong mộng sau này ấn chứng lên người đứa cháu.
Khi Chu Chiêm Cơ được trăm ngày tuổi, Minh Thành Tổ biết được thái tổ hoàng đế Chu Nguyên Chương giá băng. Minh Thành Tổ cho rằng anh linh của cha mình là Chu Nguyên Chương đã tiến nhập vào người của đứa cháu nội Chu Chiêm Cơ này, đại loại giống như chuyển thế linh đồng, cho nên đối với đứa bé này lại tăng thêm một phần thân thiết. Hơn nữa, Chu Chiêm Cơ từ nhỏ thông tuệ, thích đọc sách, càng khiến Minh Thành Tổ yêu thích.
Trong vấn đề lập ai làm thái tử, Minh Thành Tổ nhất mực do dự không quyết, thủy chung không thể hạ quyết tâm lập con trai lớn mà ông ta không thích là Chu Cao Sí lên làm thái tử. Đương thời, nội các thủ phụ Giải Tấn đã từng chủ trương lập Chu Cao Sí làm thái tử, đã từng nói: "Hoàng trưởng tử người hiếu, thiên hạ quy tâm." Thành tổ không nói gì. Giải Tấn lại nói: "Thánh tôn giỏi!" Ý chỉ Chu Chiêm Cơ. Thành tổ bấy giờ mới gật đầu, hạ quyết tâm lập Chu Cao Sí làm thái tử. Vì thế, Chu Cao Sí có thể làm thái tử, phần lớn là được lợi ích từ đứa con Chu Chiêm Cơ được Minh Thành Tổ yêu thích này.
Hiện giờ Dương Sĩ Kỳ đề cập đến chuyện này, khiến cho Minh Thành Tổ động tâm. Tuy ông ta không thích thái tử Chu Cao Sí, thương yêu nhị hoàng tử Chu Cao Hú đã từng cứu giá và có phần giống ông ta hơn, nhưng Minh Thành Tổ thương cháu nội trai còn hơn cả Chu Cao Hú, nếu như cải lập Chu Cao Hú làm thái tử, có nghĩa là hoàng thái tôn Chu Chiếm Cơ yêu quý của ông ta sau này không thể làm hoàng đế được nữa. Nói cách khác, Minh Thành Tổ cần phải tuyển một trong hai người này.
Minh Thành Tổ rất do dự, ngước mắt nhìn các văn quan võ tướng đứng hai bên, vũ tướng thì ủng hộ nhị hoàng tử Chu Cao Hú, còn bên văn thì ủng hộ cháu trai trưởng Chu Chiêm Cơ. Trong khi đó hai người này đều được ông ta sủng ái. Thế nào mới phải đây? Trong lúc đang do dự không quyết, ông ta ngước nhìn Dương Thu Trì, thấy hắn còn chưa đưa ra thái độ, liền tiện hỏi: "Dương ái khanh, ý kiến của ngươi sao?"
Lúc này, lòng Dương Thu Trì đang giống như 15 cái gào treo cùng múc nước - nghĩ trên lo dưới, rối tung cả lên. Hắn biết, hiện giờ đã đến bến bờ nguy cấp nhất, đã đến thời khắc quyết định sinh tử tồn vong của hắn rồi. Minh Thành Tổ ở ngã ba đường, tuyện chọn đi hướng nào cũng quyết định tiền đồ và vận mệnh của hắn.
Nếu như Minh Thành Tổ chọn cách duy trì vị trí thái tử của Chu Cao Sí, đồng thời bổ sung thêm Chu Chiêm Cơ làm hoàng thái tôn, thì cái gông đang lơ lững trên đầu của hắn sẽ biến mất, tiền đồ của hắn sẽ là một khoảng trời trong sáng; Nếu như Minh Thành Tổ phế thái tử, cải lập nhị hoàng tử Chu Cao Hú đã từng tuyên bố rõ sau khi kế vị sẽ tru diệt chín tộc của hắn thành thái tử, thì cả nhà già trẻ lớn bé của hắn coi như chờ cảnh máu chảy rụng đầu rơi không xa nữa.
Quyết không để tình huống thứ hai phát sinh! Không tiếc bất kỳ giá nào!
Lúc này, nghe Minh Thành Tổ hỏi cách nhìn của hắn, Dương Thu Trì đã không còn lựa chọn nào nữa, nhất định phải đánh cược một ván, không thành công thì thành nhân.
Dương Thu Trì chậm bước tiến ra khỏi hàng, khom người thưa: "Vạn tuế, vi thần có một chuyện cần bẩm báo, chuyện này so với lập ai làm trữ quân có quan hệ rất trọng đại. Vi thần cần đơn độc bẩm báo với vạn tuế gia."
Kỷ Cương nghi hoặc nhìn Dương Thu Trì, không biết hắn đang làm trò quỷ gì, và cũng không đoán được hắn bẩm báo điều chi.
Minh Thành Tổ hơi bất ngờ. Nhưng mà ông ta biết, Dương Thu Trì đảm nhiệm cẩm y vệ phó chỉ huy sứ đã gần nửa năm rồi, tại kinh thành đã lập được mạng lưới tình báo của riêng mình, có thể đã phát hiện được tình huống trọng yếu gì đó. Ông ta hơi gật đầu, bảo: "Chuyện lập trữ quân hôm nay tạm thời không định vội, Dương ái khanh lưu lại, các ái khanh còn lại giải tán đi."
Chúng quan quỳ xuống dập đầu lạy chào, lùi ra cửa Văn Uyên các, rồi chuyển thân bỏ đi.
Minh Thành Tổ nói: "Được rồi, Dương ái khanh, có chuyện gì khanh nói đi."
Dương Thu Trì nhìn các thái giám cung nữ hầu hạ bên cạnh Minh Thành Tổ, khe khẽ ho một tiếng.
Minh Thành Tổ thấy Dương Thu Trì cẩn thận như vậy, càng bất ngờ hơn, xua xua tay, cho thái giám và cung nữ sau lưng đều lui ra hết, chỉ lưu lại Lý công công.
Dương Thu Trì khom người thưa: "Vi thần cho rằng, để bảo vệ sự ổn định cho giang sơn xã tắc của Đại Minh, nên cải lập nhị hoàng tử làm thái tử."
Minh Thành Tổ có vẻ khóc không được cười cũng không xong: "Ngươi... ngươi vừa rồi cứ nói thẳng chẳng phải là được hay sao? Làm cái gì mà thần bí như vậy, ta còn tưởng thực có chuyện lớn gì đó nữa chứ."
Dương Thu Trì lắc đầu: "Nguyên nhân vi thần chủ trương lập nhị hoàng tử làm thái tử khác xa với bọn họ."
"Vậy à?" Minh Thành Tổ hơi hiếu kỳ, "Ngươi có thể nghĩ ra nguyên nhân gì mới hay sao?"
Dương Thu Trì bước lên một bước, vén bào quỳ xuống: "Lý do của vi thần thái quá kinh hãi, kiêm luôn cái hiềm kháng chỉ, cho nên vi thần không dám nói bừa."
Minh Thành Tổ nhíu mày, nhìn Dương Thu Trì chằm chằm: "Chuyện này có liên quan đến Kỷ ái khanh?"
"Dạ!"
"Như vậy không cần nói nữa. Trẫm đã nói qua..."
"Vạn tuế! Chuyện này nếu không kịp phòng bị sớm, chỉ sợ có cái lo lập lại Huyền Vũ môn chính biến thời tiền Đường! Thậm chí chiến dịch Tĩnh Nạn của hoàng thượng có thể sẽ diễn lại trút lên đầu hoàng tử hoàng tôn!"
Minh Thành Tổ nhíu tít đôi mày, trừng mắt nhìn Dương Thu Trì thật lâu: "Ngươi nói chuyện này có liên quan đến Cao Hú?" Chuyện ba đứa con trai tranh đoạt địa vị thái tử, Minh Thành Tổ rõ hơn ai hết. Tam hoàng tử Chu Cao Toại bị Vân Lộ đánh ngốc rồi, đã lui khỏi cuộc cạnh tranh. Muốn nói Huyền Vũ môn chi biến, thì chỉ còn nhị hoàng tử Chu Cao Hú là đủ tự cách.
"Hoàng thượng anh minh!" Dương Thu Trì dập đầu thưa.
Nếu như liên quan đến vấn đề này, quả nhiên là có liên quan đến lập ai làm trữ quân. Minh Thành Tổ trầm tư một hồi, bấy giờ mới bảo: "Được, ngươi nói đi."
"Thần không dám." Dương Thu Trì thấy miệng và kiểu nói của Minh Thành Tổ như bị xếch ngược lên, rõ ràng là nguy hiểm vô cùng, hắn quyết định bảo vệ thân trước, còn núi còn non, không sợ hết củi đốt.
Quả nhiên, Minh Thành Tổ hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: "Được rồi, nếu như chuyện này liên quan đến việc lập trữ quân, trong đó có thể có liên quan đến Kỷ ái khanh. Như vầy vậy, ngươi chỉ nói chuyện liên quan đến Cao Hú, Trẫm sẽ thứ cho ngươi vô tội." Minh Thành Tổ khi chưa làm rõ chuyện, không muốn cấp cho Dương Thu Trì chỗ trống để bấu víu.
"Tạ chủ long ân!" Dương Thu Trì lại dập đầu.
"Đứng dậy nói chuyện."
"Dạ, tạ hoàng thượng." Dương Thu Trì đứng dậy, khom người nói tiếp: "Vi thần sở dị chủ trương bảo vệ cho sự ổn định của giang sơn xã tắc Đại Minh, nên lập nhị hoàng tử Chu Cao Hú, nhân vì nếu không như thế, Chu Cao Hú sẽ phát động chính biến, uy hiếp sự an toàn của thái tử, thậm chí của hoàng thượng. Đến lúc đó chính biến đao binh giống như Huyền Vũ môn còn nhẹ, nếu nghiêm trọng hơn, chỉ sợ giang sơn Đại Minh sẽ rơi vào nạn đao binh vô tận."
"Lời này của ngươi có chứng cớ gì?"
"Có!" Dương Thu Trì thưa, "Vi thần đã thám thính tra ra rõ, nhị hoàng tử tự chiêu mộ binh mã hơn vạn người, tiến hành huấn luyện tại doanh trại bí mật ở Hạnh Tử ao phía đông ngoài thành, và cùng với Kỷ... cùng với nhân vật trọng yếu nào đó trong thành trong ứng ngoại hợp, toan tính mưu phản!"
Minh Thành Tổ cả kinh. Ông ta đương nhiên hiểu rõ bên cạnh kinh thành mai phục một cánh quân hơn vạn người như vậy là sự uy hiếp như thế nào, trầm giọng hỏi: "Ngươi làm sao biết được?"
"Vi thần khi tra án ái thiếp của Tiết đô đốc bị giết, đã thả Lâm Viễn - thiếp thân hộ vệ của Kỷ Cương - vì hắn vô tội. Lâm Viễn cảm kích có dư, nói đêm đó hơn trăm người thần bí tập kích Vân Lăng chính là binh mã do nhị hoàng tử tự chiêu binh, và khai luôn căn cứ của chúng. Vi thần phái mật thám đến đó thám thính điều tra, quả nhiên là thế. Nếu như hoàng thượng không tin, có thể phái người đến đó thám tra, vừa tra là rõ."
Minh Thành Tổ nhíu mày: "Chuyện trọng đại như vậy, sao cẩm y vệ của Kỷ Cương không biết chút tin tức gì?"
Dương Thu Trì cười cười, không đáp lời.
Minh Thành Tổ nhìn Dương Thu Trì chằm chằm: "Trẫm hỏi ngươi đó, sao chỉ có ngươi là biết tin, cẩm y vệ của Kỷ Cương lại không thám thính được chút gì đến báo cáo cho trẫm?"
Dương Thu Trì khom người thưa: "Hoàng thượng vừa rồi nói không cho vi thần đề cập tới chuyện của Kỷ chỉ huy sứ, do đó vi thần không dám nói bừa."
Minh Thành Tổ thầm nghĩ, chuyện này vô cùng quan trọng, xét tình huống, Dương Thu Trì có vẻ không nói dối. Hơn nữa, hắn không có vẻ cố ý biên tạo sự thật để hãm hại Kỷ Cương. Đây là trọng tội mưu phản diệt môn, Dương Thu Trì không dám dùng cái này ra để nói chơi, nhân vì hắn nhất định là biết, sự tình này ông ta sẽ tra ra cho rõ ràng mới thôi.
Nếu như Kỷ Cương liên quan đến mưu phản, vậy Minh Thành Tổ không cần phải khách khí nữa rồi. Vô luận là Kỷ Cương là ai, cho dù y có nhiều tài cán hơn nữa, dám mưu phản thì giết không tha!
Minh Thành Tổ âm trầm mặt mũi: "Dương ái khanh, ngươi có biết hậu quả của chuyện ngươi nói nghiêm trọng đến mức độ nào không? Nếu như tra chứng không có chuyện này, thì đó là tội khi quân, trẫm không nhân nhượng ngươi nữa đâu."
"Vi thần minh bạch." Dương Thu Trì khom người thưa, "Đã là giả thì không thể là thật, còn nếu là thật thì chẳng thể nào là giả được! Hoàng thượng chỉ cần tra là biết, nếu quả tra ra chứng minh vi thần vu cáo hãm hại, thần cam nguyện chịu chết!"
Dương Thu Trì thầm nghĩ, dù gì lần này nếu không đánh đổ được nhị hoàng tử và Kỷ Cương, thì hắn coi như chỉ còn con đường chết, cho nên trước mắt chỉ còn liều đánh cược một trận này thôi.
Minh Thành Tổ gật gật đầu: "Được! Ngươi nói đi, cẩm y vệ của Kỷ Cương sao lại không biết tin này? Chẳng lẽ hắn là cùng một bọn với Cao Hú?"
"Hoàng thượng anh minh!" Dương Thu Trì đối với sự phản ứng nhanh nhẹn của Minh Thành Tổ mà cả kinh. Dù gì thì Minh Thành Tổ cùng lấy mưu phản mà xây dựng cơ ngơi, cho nên đối với chuyện mưu phản được nhiên mẫn cảm vô cùng.
Minh Thành Tổ âm trầm bảo: "Được, ngươi đem những gì tra ra được về chuyện Cao Hú và Kỷ Cương mưu phản kể kỹ ra hết đi."
Minh Thành Tổ gọi thẳng Kỷ Cương, cho thấy trong tiềm y thức của ông ta đã tin lời nói của Dương Thu Trì. Điều này khiến cho Dương Thu Trì mừng thầm.