"Quay trở ra lộ, tôi gặp vài vị bằng hữu, nên cùng đến tửu quán uống rượu. Uống rượu xong tôi liền trở về Ân gia. Trong người có chút rượu, khi đi ngang qua chỗ ở của Bạch Tiểu Muội, tôi biết lúc bình thường nàng ấy hay ngủ trưa, liền muốn lén nhìn trộm một chút."
Nói đến đây, Hồ Tam có chút bẻn lẻn, len lén nhìn Dương Thu Trì, thấy hắn tịnh không thể hiện biểu tình trào phúng gì, liền thở nhẹ một hơi, nói tiếp: "Tôi dùng ngón tay chọc lổ hổng nhìn vào trong, thấy Bạch Tiểu Muội mặc một cái quần lót ngủ trên giường, mền bị rớt ra một bên, lộ ra..."
Dừng một chút, thấy không nên kể rõ, hắn bỏ qua chỗ đó rồi tiếp tục kể: "Tôi... tôi như bị quỷ làm cho mê tâm đưa đường dẫn lối hay sao ấy, mở cửa sổ tiến vào trong phòng, cởi đồ ra, sau đó thì... cưỡng gian nàng."
"Nàng không phản kháng sao?"
"Phảng kháng chứ, tôi bịt miệng của nàng, bóp cổ nàng, tôi vừa khẩn trương vừa sợ, nàng phản kháng rất dữ dội, do đó... do đó tôi... không chưa có kịp cho vào trong là đã xuất khí rồi..."
Dương Thu Trì muốn cười, nhưng cảm thấy không thỏa đáng, bèn cố gắng nhẫn nhịn, ho khan một tiếng, hỏi tiếp: "Sau đó thì thế nào?"
"Khi tiết khí xong, tôi thanh tỉnh trở lại, biết là chuyện này tiêu rồi, tôi lập tức chỉ muốn trốn chạy, căn bản không muốn giết nàng. Đúng thế! Đại lão gia, thỉnh ngài tin tôi! Tôi có thể thề độc!"
Dương Thu Trì gật đầu: "Ngươi kể tiếp đi."
"Tôi nhanh chóng mặt quần áo lại, rồi từ cửa sau trốn khỏi đại viện của Ân gia, chạy đến trốn trong nhà Tạ quả phụ. Tính ra tôi định chạy ra khỏi thành, nhưng nghĩ là Bạch Tiểu Muội nhất định sẽ tố cáo tôi, chỉ cần lộ diện thế nào cũng bị bắt. Bèn định chờ lúc tối trời, thành môn chưa kịp đóng cửa sẽ cải trang rồi đào tẩu, không ngờ các người đã nhanh chóng tìm ra tôi."
"Khi ngươi mặc y phục xong, Bạch Tiểu Muội còn la hét không?"
"Nàng chỉ nằm trên giường nhỏ giọng khóc lóc, không hề kêu thét."
"À, vậy ngươi làm sao mà giết chết tỷ tỷ Bạch Tố Mai của nàng?"
"Tôi oan uổng mà, đại lão gia!" Hồ Tam cố sức dập đầu, "Tôi thật không hề giết Bạch Tố Mai, lúc đó cô ấy không ở hiện trường. Chuyện cô ta chết, tôi chỉ biết từ khi nghe Tri huyện lão thái gia hỏi a."
"Vậy Bạch Tiểu Muội không phải là do ngươi giết?" Dương Thu Trì nhìn sâu vào hai mắt Hồ Tam, hỏi.
Hồ Tam đưa hai tay ra trước ngực, miệng run cầm cập: "Đại gia, tôi xin thề, tôi không hề giết hai chị em họ. Tôi lúc đó chỉ muốn đào tẩu, cản bản không muốn giết người a. Khi tôi đào tẩu, Bạch Tiểu Muội còn nằm khóc trên giường, làm sao mà chết được..."
Dương Thu Trì quan sát thần tình của hắn, xem không có vẻ nói dối, bèn hỏi tiếp: "Bạch Tiểu Muội phản kháng có cào cấu bấu vào người ngươi không?"
Hồ Tam nhớ lại cẩn thận một hồi, khẳng định: "Không hề bấu véo, lúc đó tôi đem hai tay của nàng ép lên đầu, dùng một tay giữ chặt, do đó, nàng không có cách gì làm tôi bị thương."
"Ngươi cởi áo ra cho ta xem."
Hồ Tam cố sức cởi vai áo ra, Dương Thu Trì quan sát tử tế một lúc, toàn bộ thân trên của Hồ tả quả nhiên không có vết cào.
Dương Thu Trì hỏi tiếp: "Ngươi nói ngươi không hề giết Bạch thị tỷ muội, có chứng cứ gì không?"
Hồ Tam suy nghĩ thật lâu, cuối cùng bần thần lắc đầu: "Tôi không nghĩ ra chứng cứ nào, nhưng tôi thật không giết hai người họ. Đại gia, thỉnh ngài tin tôi a."
Dương Thu Trì trầm ngâm, nỗ lực hồi ức lại tình huống nhìn thấy lúc kiểm nghiệm thi thể.
Đột nhiên, Dương Thu Trì nhớ tới một chuyện. Lúc bản thân hắn kiểm nghiệm, Bạch Tiểu Muội ở trên giường đã xuất hiện hiện tượng thi cương và thi ban rất rõ ràng, nhưng Bạch Tố Mai nằm trên đất vẫn chưa hề xuất hiện. Như thế cho thấy, thời gian Bạch Tố Mai chết nhất định là diễn ra sau Bạch Tiểu Muội, sai biệt ít nhất là hai tiếng đồng hồ. Nếu như Hồ Tam cưỡng gian xong Bạch Tiểu Muội rồi bóp chết nàng, không có lý gì ở đó suốt hai tiếng đồng hồ để chờ giết Bạch Tố Mai. Nếu như đổi thành hắn, hắn cũng phải nhanh chóng thoát ly hiện trường.
Từ điểm này mà xét, có thể khẳng định rằng, Bạch Tố Mai không phải do Hồ Tam giết. Như vậy có thể là ai?
Trong móng tay của Bạch Tiểu Muội còn lưu lại lớp da, nhất định là của hung thủ lưu lại, nhất định phải nhanh chóng tiến hành kiểm nghiệm DNA, nhất định sẽ phát hiện ra vấn đề thôi. Đồ đạc kiểm nghiệm còn để lại ở sau chiếc xe đa dụng giấu trong sơn cốc. Tuy sơn cốc đó ít người lai vãn, nhưng cũng cần phải nhanh chóng đến lấy thiết bị trở về. Không có mấy thứ đó, coi như cái nghề pháp y của hắn không còn miếng bột để gột nên chút hồ nào nữa.
Trong lúc suy nghĩ, bên ngoài chợt truyền vào tiếng nói như chuông ngân: "Ca, ca! Cha muội kêu huynh đến kìa!" Vừa nghe hắn biết ngay đó là đại tiểu thư Tống Vân Nhi của Tống Tri huyện. Thoắt một cái nàng đã gọi hắn là ca ca, Dương Thu trì quả là có điểm không quen.
Tống Vân Nhi giống như một trận cuồng phong phóng đến bên cạnh Dương Thu Trì: "Ca ca, mau đi nhanh lên, cha muội gọi huynh kìa."
"Có chuyện gì mà gấp vậy?" Dương Thu Trì đứng lên.
"Cha mẹ của Bạch thị tỷ muội chết trưa hôm qua đã đến rồi, muốn nhìn thi thể của họ, chìa khóa liệm phòng chẳng phải là do huynh quản sao? Cha muội bảo huynh mau đến đó. Bọn họ đang ở đó uống trà chờ huynh."
Dương Thu Trì nghe thế, liền vội vả cùng Tống Vân Nhi rời khỏi lao phòng.
Đại Bản Nha cùng cấm tốt đang chờ đợi trước cửa lao phòng, Dương Thu Trì bảo: "Ta đi có chuyện, các ngươi cần phải coi giữ Hồ Tam cẩn thận."
Đại Bản Nha cùng mọi người vội vã đáp ứng.
Dương Thu Trì cùng Tống Vấn Nhi dẫn theo Tiểu Hắc Cầu nhanh chóng chạy đến hoa phòng.
Vừa tiến vào trong, họ đã thấy một đôi phu phụ, nam khoảng bốn năm mươi tuổi, gương mặt nghiêm lạnh tua tủa râu đen, thân hình tráng kiện, người mặc một bộ y phục võ quan, đang nhíu mày sầu tư. Bên cạnh vị võ quan này là một phu nhân trung niên đang gạt lệ. Ghế dưới có Ân gia đại công tử Ân Đức ngồi. Tống trị huyện ngồi ở ghế dài kế bên, người nào người nấy thở dài than vắn, cùng ngồi tiếp với vẻ rất thương tâm.
Thấy Dương Thu Trì cùng mọi người tiến vào, Tống tri huyện đứng lên, nói với Dương Thu Trì: "Lại lại đây, ta dẫn kiến ngươi một chút. Hai vị này là song thân của Bạch thị tỷ muội bất hạnh vong thân ngày hôm qua, Bạch Thiên Tổng và phu nhân của ngài." Rồi lão chuyển sang Bạch Thiên Tổng nói, "Vị này là cháu của hạ quan, tính danh Dương Thu Trì, là quản giam của lao phòng trong nha môn."
Ân Đức đang ngồi nghe Tống tri huyện giới thiệu thế liền có chút kỳ quái, tên tiểu tử này ngày hôm qua khi khám sát hiện trường còn là một tên ngỗ tác tiểu học đồ, sao hôm nay lại trở thành quản giam của lao phòng rồi. Dù sao thì hắn cũng đứng lên chấp tay xá Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì hoàn lễ xong, trong lòng lại lấy làm thắc mắc: Bạch Thiên Tổng, thiên tổng? Nghe tên của y dường như là võ quan, không biết là phẩm quan như thế nào, nhưng nghe Tống tri huyện tự xưng là hạ quan, thì quan phẩm của lão nhất định phải lớn hơn Tống tri huyện.
Dương Thu trì không đoán sai, vị thiên tổng này chính là võ quan địa phương của Minh triều, bậc quan đứng hàng lục phẩm.
Dương Thu Trì cung thân thi lễ. Hắn không ngờ Bạch Thiên Tổng chỉ nhướn mắt nhìn, khẽ gật đầu mà không hề đáp lại, chuyển sang nói với Tống tri huyện: "Tri huyện đại nhân, chúng ta nên đi xem tiểu nữ trước đi."
Tống tri huyện vội vã đáp ứng, đi trước dẫn đầu, một hàng người liền đến phòng liệm.
Phòng liệm nằm ở hạ thất dưới đất ở mé đông. Dương Thu Trì dùng chìa khóa mở cửa phòng, một không khí ẩm thấp tạt vào mặt, Tống Vân Nhi không tự chủ phát rùng mình.
Giữa liệm phòng là có một cái bàn lớn dùng hai khối gỗ kết lại bằng hai cái đòn dài. Trên bàn hiện đặt hai thi thể, gương mặt được dùng vải bố phủ lại. Trên đất phía trước bàn có hai cái đèn chong (thứ đèn thắp suốt ngày đêm trước tượng Phật), trong liệm phòng hôn ám phát xuất ra ánh sáng lạnh lùng.