"Cái gì mà gài bẫy để ngươi giết nó, ý gì vậy?"
"Mới đầu chúng con đã thỏa thuận rồi, hắn giúp con thi vượt qua huyện thí thì thù lao là 5 lượng bạc trắng, qua thi phủ thì thù lao 20 lương bạc trắng, qua viện thú 50 lượng. Nếu như được cống sanh, được thêm 50 lượng nữa. Con đã trả cho hắn không thiếu một văn nào."
"Vì sao trong rương của hắn chỉ 50 lượng bạc trắng?"
"hắc! Đây là 50 lượng lần cuối cùng con đưa cho hắn sau khi được tuyển thành cống sinh. Con rễ của người còn có mẹ già a, lại là một hiếu tử, số bạc trước đó ắt là gửi về cho mẹ già của hắn rồi!"
"Nếu là như thế, thì sao ngươi lại giết hắn? Chẳng lẽ ngươi muốn giết người diệt khẩu?"
"Nếu hắn không bức con, tự nhiên không không sao con giết hắn làm gì? Thi huyện thi phủ thì thôi đi, hai chúng con thẳng thắng tiền trao cháo múc. Nhưng mà, sau khi thi viện xong rồi, hắn lại yêu cầu con trả gấp bội, nếu không sẽ tố cáo chuyện này. Hắn nói dù gì hắn cũng là người sắp chết, lộ cũng chẳng sao. Con tức quá, nhưng không dám chọc hắn, liền theo lời hắn mà đưa tiền. Không ngờ là hắn trở mặt làm tới, một hai ngày là đi tìm con đòi tiền, đòi con phải đưa thêm một số bạc cho hắn, nếu không thì tố cáo!"
"Nói bậy! Nó là người sắp chết, cần nhiều bạc như vậy để làm gì?"
"Hắn không cần nhưng mẹ hắn cần. Hắn một mặt dùng biện pháp này chọc giận con, khiến con cuối cùng phải nổi lòng giết hắn, mặt khác lại lưu lại một khoản tài sản cho mẹ già của hắn!"
"Chọc giận ngươi để ngươi giết hắn? Lời gì thế!"
"Giáo dụ đại nhân, chuyện đến mức này rồi thì những lời con nói đều là lời thật. Mới đầu con chỉ tưởng là hắn chỉ vì tiền, nhưng gia cảnh của con không giàu có gì, số bạc mà phụ thân làm đương sai ở công tượng phủ tại triều đình gần như là chui hết vào con rễ của người! Trước sau gì có tới mấy trăm lượng! Sau khi hắn năm lần bảy lượt vơ vét con, con không còn tiền bạc để điền đầy cái túi không đáy của hắn nữa, nên mới có lòng giết hắn. Ngày đó trong tiệc mừng cống sinh, hắn bảo con chuẩn bị 50 lượng vốn quá ít, đòi con phải chuẩn bị đủ 500 lượng cấp cho hắn, nếu không sẽ tố cáo con. Con tức giận vô cùng, lấy số bạc 50 lượng cuối cùng mà phụ thân phải chạy đông chạy tây vay mượn, bỏ thêm vào người con dao mổ trâu, hẹn hắn nửa chừng trở về. Hai người tiếp xúc ở túc xá của hắn, con nghĩ nếu hắn chỉ cần 50 lượng đó thôi, sau này không tìm đến làm phiền con nữa thì chuyện này coi như xong, còn nếu không, thì chỉ còn quyết chết đến cùng!"
"Liều mạng với một người bệnh nhập xương tủy rồi, ngươi quả là dũng cảm quá a!"
Tiêu An Nhiên hậm hực nói: "Thân thể hắn bệnh nhập xương tủy, nhưng đầu óc cũng bị bệnh nhập luôn rồi! Con cho hắn biết là toàn bộ tiền con có đã đưa hết rồi, cực khổ khẩn cầu hắn tha cho con, nhưng hắn lấy tiền khóa chặt rương lại, nói số này chỉ là mở đầu, sau này khi không có tiền sẽ đi tìm con nữa, bảo con hãy sớm chuẩn bị đi. Con trong lúc nóng giận đã đâm một đao vào tim hắn. Không ngờ, hắn quỳ trên đất mà lại cười, nói là đa tạ con đã thành toàn cho hắn, nói hắn không thể tự sát vì như vậy là chuyện làm bất hiếu, hắn không muốn làm trái lời dạy thánh hiền. Cho nên, hắn chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này bức con giết hắn. Con cả kinh ngẩn người, hắn móc từ trong lòng ra một mảnh giấy đưa cho con, nói là trước đó hắn đã viết di thư sẳn rồi, bảo con hãy nói với mọi người là hắn tự sát, không liên quan gì đến con. Sau đó hắn chết luôn."
"Hừ hừ, ngươi bịa ra chuyện thật là có sách a!"
"Những gì con nói là thật! Nếu như không tin, thầy có thể đi điều tra nhà mẹ hắn, hãy xem vì sao mà nhà mẹ hắn lại tự nhiên có nhiều bạc như vậy! Lại mua ruộng mua vườn, tiền từ đâu mà ra? Đều là từ việc vơ vét của con!" Tiêu An Nhiên rống lên.
Lý giáo dụ ơ hờ, nhân vì mẫu thân của Triệu Thiên Châu gần đây mua ruộng đất ở quê ông ta đã nghe, khi hỏi Triệu Thiên Châu thì y nói là không biết, cho nên không hỏi nữa.
Tiêu An Nhiên thở phì phì mấy hơi, nói tiếp: "Tuy hắn đã thiết kế bẫy bức con giết hắn, nhưng hắn cuối cùng là chết trong tay con. Nếu như con nợ hắn một mạng, số tiền đó coi như xong, coi như là bổ thường cho người nhà của hắn. Hắn chết xong, con lấy di thư hắn đưa cho con quẳng xuống đất, đóng cửa trở về tửu yến, cho đến đêm mới về. Nhưng con ngủ trên giường, không làm sao mà ngủ được. Tuy hắn bảo con nói với mọi người là hắn tự sát, nhưng cảm cảm thấy hiện trường chẳng có điểm nào giống với tự sát, người khác nhất định sẽ không tin. Cho nên con trở về phòng hắn, bố trí một hiện trường giống như người khác không thể tiến vào phòng giết hắn. Không ngờ cuối cùng vẫn bị Dương điển sứ nhìn ra. Ông ta là người thật ghê ghớm, suy đoán mọi việc giống như tận mắt chứng kiến vậy."
Lý giáo dụ đứng dậy, cố nén sự tức giận trong lòng, hậm hực hỏi: "Nếu như ngươi đã giết Thiên Châu, hiện giờ không đi tự thú, còn chờ đến bao giờ?"
"Con vì sao phải đi tự thú? Không có ai biết là con giết hắn mà! Trừ giáo dụ đại nhân người, những người khác đều không biết gia gia con là ngỗ tác, là người giúp con cải hộ tịch. Chỉ cần người không nói, trong học cung nhiều tú tài như vậy, Dương điển sứ dù có bản lĩnh lớn đến đâu đi nữa cũng không thể tra ra con."
"Ngươi giết con rễ của ta, ta vì sao lại không đi tố cáo ngươi?"
"Người không đâu!"
Lý giáo dụ lùi một bước, lạnh giọng nói: "Sao hả? Ngươi muốn giết người diệt khẩu? Đừng quên là bọn Tư hạo ở tiền sảnh, ta hô một tiến glà được. Hơn nữa, ngươi chưa chắc đã giết được ta! Cho dù ngươi có giết được ta, bọn họ đều nhìn thấy ta gọi ngươi vào hậu hoa viên, ngươi vẫn chạy không thoát đâu!"
Tiêu An Nhiên không nóng vội gì, ngồi xuống ghế: "Tôi vì sao lại muốn giết ông? Vì sao lại phải đào tẩu?"
"Ngươi không sợ ta tố cáo ngươi?"
"Ông sẽ không đâu!" Tiêu An Nhiên chỉnh lí lại trường bảo, "Nhân vì tôi biết, ông cũng giết người, ông tố cáo tôi chẳng khác nào tố cáo chính mình!"
Lý giáo dụ giật mình cả kinh: "Ngươi nói cái gì?"
"Tôi nói cái gì ông tự biết rõ! Lôi tri huyện bọn họ đi rồi, ông gọi Đông Vân ra vườn sau nói chuyện, tôi vừa khéo đi nhà xí, từ xa thấy ông tát cô ấy, cô ấy khóc chạy lên lầu. Tôi lúc đó rất kỳ quái, lúc này mà ông còn đánh cô ta, là vì chuyện gì cơ chứ? Tôi vội chạy về linh đường trước, lát sau ông trở vào, nói là Đông Vân mệt rồi, ông cho cô ta về phòng nghỉ ngơi. Tôi không biết vì sao ông lại nói dối, ông cũng biết kỳ thật tôi và Tư hạo đều rất thích Đông Vân, thế mà ông lại đem Đông Vân gả cho tên tiểu tử ngào Thiên Châu đó. Nhưng mà trong lòng tôi vẫn còn yêu thương và lo lắng cho Đông Vân, sợ nàng ấy sẽ xảy ra chuyện gì, nên nhân lúc ông ngẩn ngẩn ngơ ngơ nghĩ tâm sự gì đó, tôi đã lén đi lên lầu."
"Ngươi không ngờ ban đêm lẻn vào khuê phòng, quả là uổng đọc sách thánh hiền!"
"Có gì đâu chứ, dù sao cũng tốt hơn kẻ chỉ lo danh lo lợi, vì một cái miếu thờ trinh tiết, vì hư vinh dạy con gái đúng đường đúng lối mà đành đoạn ra tay giết chết chính con gái của mình!"
"A? Ngươi nói cái gì?"
"Tôi tận mắt chứng kiến Đông Vân bị chính tay ông bóp chết! Khôgn sai chứ?"
Lý giáo dụ ứ hự một tiếng, ngồi phịch xuống ghế đá.
"Hắc hắc, tôi lẻn lên lầu rồi, phòng của Đông Vân đã gài chốt, tôi gọi mấy tiếng nàng ấy không mở, định khuyên mấy câu thì nghe có tiếng bước chân lên lầu. Tôi sợ có người phát hiện rồi hiểu lầm, nên nhanh chóng ẩn vào hắc ám ở một hành lang. Người lên chính là ông, ông gọi mở cửa phòng, nói chuyện với Đông Vân. Tôi to gan mò đến ngoài cửa, nghe lén hai người, mới biết là ông đang khuyên Đông Vân tự vẫn, để thành toàn lời hứa cùng sống chết với Thiên Châu năm xưa. Nhưng Đông Vân khóc lóc không đáp ứng, tiếp đó không có tiếng nói gì, tôi chờ một chút không nghe thấy gì cả, cũng không thấy ông, liền mò tới cửa ghét mắt nhìn vào, thấy ông đang đè Đông Vân dưới mền, một tay bị miệng bịt mũi nàng ta. Đông Vân đã không động đậy rồi, ông vẫn còn bịt chặt. Tôi sợ quá vội bỏ lẻn xuống lầu."
Lý giáo dụ dùng giọng trầm thấp vô lực hỏi: "Nếu như ngươi đã phát hiện rồi, vì sao không báo quan?"
"Tôi cũng có chút do dự có nên báo quan hay không. Ông vì lập miếu thờ trinh tiết mà giết con gái, cho dù tôi có báo quan thì có ai sẽ tin chứ? Huống chi, ông giúp tôi cải hộ tịch, thoát li khỏi tiện dân, cho nên mới được tham gia thi cử. Nếu như tôi báo quan bắt ông, ông nhất định sẽ đem chuyện của tôi nói ra, đối với tôi có lợi ích gì? CHo nên tôi ngồi trong linh đường không động đậy. ông xuống rồi, qua một chút thì thi thể Đông Vân đột nhiên rơi từ trên lầu xuống, khiến tôi giật nãy mình, nhân vì tôi nhìn thấy ông đã bịt chết cô ta rồi, sao thi thể còn có thể nhảy lầu chứ? Nhưng tôi thấy ông khóc ồ ồ mà không có nửa điểm kinh ngạc gì, liền biết là ông đã làm cơ quan gì đó, để Đông Vân từ từ rơi xuống dưới này. Nếu như ông cũng giống như tôi vậy, đã an bài một bố cục tự sát, thì như vậy là quá tốt rồi."
Lý giáo dụ cúi thấp đầu, khe khẽ khóc nấc.
Tiêu An Nhiên cười hắc hắc, đứng dậy sửa lại áo quần, bước tới trước hạ giọng nói: "Giáo dụ đại nhân, hiện giờ hai chúng ta là người ngồi chung một xuồng, chỉ còn biết ôm nhau thành một đoàn mới có thể đảm bảo ông và tôi được bình an!"
NẠP THIẾP KÝ II