Trầm Lỗi nhìn Trầm Tuyết Phỉ một cái, ho khan, bảo: "Dương huynh đệ, nghe xá muội nói ngươi và biểu đệ chạy nạn đói đến Vũ Xương này, sinh hoạt xem ra không khấm khá gì. Ta là người chịu ân mưa móc của người, và cũng nhất định báo đền đến nơi đến chốn. Hiện giờ Đại Tây vương gia đang chiêu hiền nạp sĩ, ta đã mưu cầu cho ngươi một chức vị - Đức an phủ hiếu cảm huyền chủ bộ. Hắc hắc, làm chủ bộ rồi, sinh hoạt của Dương huynh đệ chắc không khó khăn gì nữa, lại còn ra sức cho Đại Tây vương gia, không biết Dương huynh đệ có hứng thú hay không?"
Chủ bộ là quan lại chánh cửu phẩm, tuy không cách gì sánh với Trấn quốc công Cẩm y vệ chỉ huy sứ mà Dương Thu Trì làm trước đây, nhưng lớn nhỏ gì cũng tính là quan. Chỉ có điều, Dương Thu Trì khi xuyên việt đến đây tận mắt chứng kiến mọi thứ, đối với quân đội của Trương Hiến Trung chẳng có hảo cảm gì, do đó không muốn làm quan của y. Hắn vốn muốn từ chối, nhưng chuyển niệm nghĩ lại, cự tuyệt thẳng như vậy không những làm mất mặt Trầm Tuyết Phỉ, mà còn làm mất mặt Trầm Lỗi. Và tên Trầm Lỗi này là người âm độc như vậy, không gây phiền phức gì hay hơn. Hiện giờ Băng nhi có thương trên người, không thể động thủ, nên đảm bảo sự bình an cho Băng nhi là vị trí hàng đầu. Hắn quyết định lấy đại cuộc làm trọng, hơn nữa đáp ứng làm quan khi đi nhận nhiệm sở có thể mang Băng nhi đi theo, rời khỏi chốn này. Đó chẳng phải là hi vọng của hắn hay sao? Chỉ cần rời khỏi thành, không đi nhận nhiệm sở mà đi luôn thì đâu có sao? Nghĩ đến đây, Dương Thu Trì tức thời lộ vẻ vui mừng, ôm quyền xá tay nói: "Cái này..., hắc hắc, đa tạ Trầm huynh! Tiểu đệ không biết báo đáp thế nào a!"
"Người một nhà mà không cần nói nhiều!" Trầm Lỗi cười ha hả, lại nhìn Trầm Tuyết Phỉ. Thấy thần tình của nàng âu sầu, liền hỏi: "Muội muội, ân nhân cứu mạng của muội làm chủ bộ, chẳng lẽ muội không cao hứng hay sao?"
Trầm Tuyết Phỉ miễn cưỡng cười, đúng dậy nhún mình làm lễ: 'Đa tạ huynh trưởng mưu quan chức này cho Dương huynh đệ, tiểu muội... tiểu muội rất cao hứng."
Trầm Lỗi ngữa cổ cười, thần tình vô cùng đắc ý.
Dương Thu Trì xem mặt mà bắt hình dong, lập tức hiểu là tên Trầm Lỗi này biết Trầm Tuyết Phỉ thích hắn, nhưng trong mắt y hắn căn bản chẳng xứng với muội muội, không môn đăng hộ đối. Nhưng y cũng không thể thẳng thừng hạ lệnh cho muội muội không được phép thích hắn, cho nên nghĩ ra chủ ý này, cho hắn đi làm quan, như vậy nhất cử lưỡng tiện, vừa được tiếng là người tri ân đồ báo, vừa có thể cách li hắn và Trầm Tuyết Phỉ. Rất may hắn đối với Trầm Tuyết Phỉ chỉ có tình thương hại, hiện giờ tìm được Liễu Nhược Băng rồi, càng không thể có chuyện dính líu gì đến các nữ nhân khác nữa. Đây chính là một cơ hội, hai người chia tay rồi, đối với hai bên đều có cái lợi.
Trầm Lỗi nói: "Nếu là như thế, Dương huynh đệ, chờ một lúc ngu huynh sẽ tự thân cùng huynh đệ đến chỗ Lại bộ để báo, sau đó huynh đệ có thể đến nơi nhận nhiệm vụ rồi."
"Vâng! Đa tạ Trầm huynh!"
"Hắc hắc hắc hắc, Dương huynh đệ cô thân đi phó nhậm chẳng thể được, dù sao cũng phải có tùy tòng và trợ lý gì đó. Có câu làm chuyện gì phải làm cho trót, tống phật phải tống đến tây thiên, nếu như đã tiến cử huynh đệ đi làm chủ bộ, thì những chuyện này phải nghĩ ra. Chỉ có điều, ngu huynh tiến cử người sợ Dương huynh đệ không vừa ý, cho nên, nghĩ đi nghĩ lại, coi như xong vậy."
"Hắc hắc, đa tạ Trầm huynh phí tâm, nhưng chuyện này để tiểu đệ tự tính toán vậy."
"Ừ, cũng đành vậy thôi, chỉ có điều, nghe xá muội nói, huynh đệ tới giờ chưa có hôn phối, cho nên ngu huynh định tặng cho Dương huynh đệ một thị nữ hầu hạ, không biết Dương huynh đệ nghĩ thế nào?"
Dương Thu Trì cả kinh, lòng nghĩ thật tiêu rồi, chẳng lẽ ở thời Minh mạt này hễ hứng lên là tặng nữ nhân cho người hay sao? Trước đó tiểu quận chúa Chu Phượng Đức đem nha hoàn Tiểu Nhị của Trầm Tuyết Phỉ cho hắn làm thiếp, hiện giờ tên Trầm Lỗi này lại tặng cho hắn một cô nữa. Vì sự an toàn của Băng nhi, không thể chọc giận tên Trầm Lỗi này, nhưng nếu đáp ứng y, một khi Băng nhi biết được thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của hắn, muốn Băng nhi vui lòng thích hắn nữa thì chẳng phải là si tâm vọng tưởng hay sao?
Xem ra chỉ còn khéo léo chối từ rồi tính sau, hắn liền cung tay nói: 'Đa tạ Trầm huynh hậu ái, chỉ có điều tiểu đệ tuổi còn trẻ, muốn làm một phen sự nghiệp rồi mới thành gia, tạm thời còn chưa muốn vướng bận chuyện gia đình."
Trầm Lỗi gật gật đầu: "Ừ...! Lời này có lý, nam tử hán đại trượng phu da ngựa bọc thây, chuyện cưới vợ này sơ sài không được, nên làm xong sự nghiệp rồi mới từ từ tìm phối ngẫu. Nhưng mà, hắc hắc, nhân bất phong lưu uổng thiếu niên mà, Dương huynh đệ mệt mỏi cả ngày, trở về nhà ở bên cạnh không có người chiếu liệu, ngủ đến nửa đêm mền gối có thể bị lạnh, cảm giác đó thật là khó chịu. Dương huynh đệ là ân nhân cứu mạng của xá muội, ta chỉ có một muội muội thôi, Dương huynh đệ cứu muội ấy cũng như cứu ta, ta cảm kích khó biểu đạt thành lời. Cho nên, ngu huynh đã quyết định rồi, tặng một phòng thiếp cho Dương huynh đệ, không biết ý đệ thế nào?"
Dương Thu Trì cười khổ, thật đúng là sợ cái gì thì gặp cái ấy, vừa lo xong chuyện của Tiểu Nhị, hiện giờ lại thêm một tiểu thiếp, rốt cuộc là chuyện quái gì thế này. Hắn vội cười ruồi: "Cái này..., Trầm huynh, tiểu đệ đích xác là muốn làm nên sự nghiệp trước, không muốn quá sớm..."
Trầm Lỗi xua tay: "Cái này không đúng rồi, tiểu thiếp của nam nhân đó hả, hắc hắc, nói trắng ra là nô tì để phục vụ ngủ nghê mà thôi, chứ không phải là vợ nguyên phối. Tùy tiện nạp mấy người thiếp đâu có chuyện gì lớn đâu. Không thích thì cho hoặc bán đi chứ gì, đổi người mới thôi."
"Cái này..."
"Được rồi!" Trầm Lỗi sầm mặt, "Dương huynh đệ, mấy ngày trước ngươi giết nhiều huynh đệ của ta như thế, ta thấy lúc xuất thủ ngươi là con người rất dứt khoát, sao bây giờ lại như đàn bà thế? Muốn hay không cho một câu! Trầm Lỗi ta tính cách thẳng thắng, trước giờ không miễn cưỡng người khác bao giờ!"
Dương Thu Trì nghe y đề cập đến chuyện này, rõ ràng là trong lời có ý khác, nếu như hắn cự tuyệt nữ nhân do y tặng, không những cái chức chủ bộ lập tức tiêu tùng, mà còn muốn tính sổ nợ cũ với hắn. Lời tuy nói là không ép buộc người khác, nhưng cái này so với ép buộc còn ép buộc mạnh hơn. Hiện giờ hắn không thể đắc tội Trầm Lỗi này, mọi chuyện vì sự an toàn của Băng nhi, trước hết thu lấy, trở về giải thích rõ cho Băng nhi, chờ rời khỏi Vũ Xương rồi hủy ước trả tự do cho tiểu thiếp này là xong.
Nghĩ kỹ, hắn khom người thưa: 'Nếu như đã vậy, tiểu đệ cung kính không bằng tòng mệnh, đa tạ Trầm huynh."
Sắc mặt Trầm Lỗi tức thời chuyển sang tươi tĩnh, cười ha ha nói: 'Như vậy mới được chứ. Kỳ thật, tiểu thiếp mà ta tặng huynh đệ tuy hiện giờ là nô tì, nhưng thân phận lúc đầu không tệ đâu. Lấy một hộ vệ nho nhỏ, à không, hiện giờ là chủ bộ rồi, cũng đáng lắm." Trầm Lỗi vỗ tay, hai bà vú hung hãn từ ngoài đẩy một cô gái nhỏ tóc xòa kính mặt đi vào. Hai mụ đá vào sau gối của nữ tử này, khiến nàng lập tức quỳ xuống đất.
Dương Thu Trì cúi đầu nhìn, thấy nữ tử này mặc áo xanh vải bố, đầu tóc lòa xòa, nhìn thảm hại không nhận rõ vóc dáng.
Đang lúc nghi hoặc, Trầm Lỗi lạnh lùng bảo: 'Ngẩn đầu lên!"
Nữ tử đó im lìm chẳng biết gì, hai bà mụ dữ lớn tiếng quát: 'Con đĩ nhỏ này, ngước đầu! Lời tướng quân nói không nghe hả?" Xong một người nắm đầu của nàng ta giật lên, người còn lại tát mạnh hai cái, máu ứa ra từ khóe miệng của nữ tử.
Trầm Lỗi xua tay: "Bỏ ả ra, hiện giờ ả là thiếp của Dương huynh đệ của ta rồi."
Hai lão phụ đó dạ nhỏ đáp ứng, đẩy mạnh đầu nữ tử, rồi lùi qua một bên.
Trầm Lỗi cười âm âm, nói với Dương Thu Trì: "Dương huynh đệ, thị thiếp mà ngu huynh tặng đệ ắt là người mà đệ nhận ra chứ?"
Dương Thu Trì tập trung nhìn kỹ, nhưng tóc tai phủ lòa xòa mặt nàng ta khiến hắn không nhìn rõ dung mạo, liền nghi hoặc nhìn sang Trầm Lỗi.
Trầm Lỗi bước tới chụp tóc của nàng, kéo lên cho Dương Thu Trì xem, cười hắc hắc nói: "Huynh đệ, thế này thì nhận rõ chưa?"
Dương Thu Trì định thần nhìn, nhịn không được cả kinh: "A! Tiểu quận chúa?"
"Hắc hắc, chẳng sai chút nào, chính là tiểu quân chúa Chu Phượng Đức của Sở vương! Tuy ta không bắt được bạch y nữ sát mà Đại Tây vương gia thống hận nhất, nhưng cũng khiến ả thân trúng kịch độc, mà độc này không có giải dược, ả tất chết chẳng sai. Đại Tây vương đối với chuyện này vô cùng vừa ý, cộng thêm ta hiến kế lấy được Vũ Xương, lập ra chiến công hiển hách, cho nên Đại tây vương gia đề thăng ta lên làm đô ti. Lão nhân gia người biết cả nhà Trầm Lỗi ta bị Sở vương khi nhục, để ta báo thù không những cho ta làm quan hành hình, tận tay lấy mạng chó của Sở vương, mà còn đem hết phi tử trẻ tuổi, quận chúa, con dâu, cháu dâu vâng vâng thưởng cho ta hết. Hắc hắc, những ngày tháng này Dương huynh đệ không biết là ta sướng khoái thế nào đâu, ha ha ha."
Trầm Lỗi ngữa mặt lên trời cười, tiếng cười này đầy sự sung sướng và khoan khoái. Đột nhiên, y thu lại nụ cười, chụp lấy đầu tóc Chu Phượng Đức lắc lắc, quát cuồng: "Sở vương lão tặc chó đó làm nhà ta phá người chết, còn bức phụ thân ta đem muội muội gả cho lão làm phi tử. Lão còn làm nhục khi dễ muội muội ta đủ điều. Lão tử muốn lấy răng trả răng, lấy máu trả máu. Hai ngày trước, lão tử đem tên vương gia heo chó đó, còn có con trai, cháu trai, con rễ của chúng nguyên cả đám cột thành một đám, đeo vào đá quẳng xuống sông cho hà bá ăn. Trước khi lão tử dìm Sở vương xuống sông, đã thiến lão trước, sau đó ngoại trừ tiểu quận chúa này, đem mọi quận chúa khác, và tần phi, con dâu cháu dâu của lão chơi qua hết một lượt ngay trước mặt lão, rồi lưu lại mấy đứa đem nhất ôn thuận nhất hầu hạ cho ta, số còn lại ta đưa đến đại doanh làm quân kỹ hết, cho huynh đệ của ta đều thưởng thức coi vợ con của Sở vương có tư vị thế nào, khiến lão gia hỏa đó tức đến ói máu ngay đương trường, xong mới quẳng lão xuống sống nuôi hà bá! Sướng thật! ha ha ha."
Trầm Lỗi ức chế không được nỗi sự đắc ý, ngước mặt cười dài.
NẠP THIẾP KÝ II