Nàng Không Là Góa Phụ - Chương 12 - Part 01
Chương 12Hôm ấy có thêm hai người nữa đến gõ cửa nhà Catherine . Nàng quá bàng hoàng, quá đờ đẫn, quá mụ người không còn ngại ngùng khi ra xem ai đến nhà nữa . Vả lại, nàng đã thấm thía mùi nhục nhã rồi, đã bị mọi người xua đuổi, còn ngì nữa mà giữ gìn .Tuy nhiên, khi nàng thấy cô Downes đứng ngoài cửa nàng thụt người lại . Nàng thích cô Downes nhất trong số tất cả những người nàng quen biết ở trong làng và các vùng lân cận . Thế nhưng, cô ta là con gái của ngài cựu Mục sư, là cô gái chưa chồng tuổi trung niên được mọi người trong làng kính nể .-Cô khỏi cần nói chuyện này nữa-Catherine nói, đưa lên một bàn tay- Tôi biết mọi người đã nói cho cô biết hết cả rồi . Xin chúc cô một ngày tốt lành, cô Downes .- Nàng khép bớt cửa lại một nửa, mặc dù con Toby đang ở ngoài, nó ngửi lai áo của khách . Nó mến cô Downes . Cô thường cho nó những miếng vụn bánh ga tô và bánh bích qui mỗi khi cô đến uống trà- cô thường xin lỗi Catherine vì đã phí phạm thức ăn ngon .-Không, xin bà đừng phiền- Đến phiên cô Downes đưa tay lên để ngăn nàng . Mặt cô tái mét, nhăn nhó . Hai quay hàm căng ra trông như đá cứng- tôi vào nhà được không?-Sao lại không?- Catherine mở rộng cửa hơn rồi cứ để cửa mở như thế và đi vào nhà bếp .-Tôi không biết sự thực của chuyện này ra sao- cô Downes nói- Tôi không muốn biết và cũng không cần biết . Đây không phải là việc của tôi . Nhưng sự thực của tôn giáo tô mới là việc của tôi . Ba tôi thường dạy tôi rằng đây mới chính là công việc cảu cá nhân tôi . Ba tôi dạy rằng tôi không nên để cho vị giáo sĩ, ngay cả ba tôi nữa, nhắc nhở tôi những điều nào là không đúng sự thật . Sự thật như tôi đã biết, sự thật như ba mẹ tôi thường dạy, là giáo đường dùng dành cho những người có tội . Không dành cho người khác . Mà chỉ dành cho những người có tội . Làm người có tội là xem như đã có thẻ hội viên để vào nhà thờ . Ba tôi thỉnh thoảng đùa vui một chút như thế . Tôi là một hội viên của nhà thờ, bà Winters ạ . Đây là một thực tế hùng hồn .Catherine lặng lẽ để cái khều than xuống, ngồi vào ghế xích đu, hai tay chắp lại hờ hững trên đùi . Nàng nhìn ngọn lửa .-Mẹ tôi và tôi không trách bà- cô Downes nói, giọng cô ta trở nên hổn hển, chứng tỏ rằng lời lẽ cô muốn nói ra đều đã được chuẩn bị trước – Chúng tôi không quan tâm đến việc bà đã làm gì . . . hay không làm gì . Chúng tôi không cần biết . Đây là việc của bà- mặt cô ta đỏ lừ- Nghĩa là, đây là “chuyện riêng” của bà .-Tôi cũng là hội viên của nhà thờ- Catherine đáp- Nhưng tôi không có tội như chuyện tày trời này, cô Downes à .-Như tôi đã nói với mẹ tôi và như mẹ tôi đã nói với tôi . Chúng tôi hòan toàn nhất trí nhau . Chúng tôi thường nói với nhau rằng bà Winters là một “phu nhân” . Nhưng bà chẳng cần nói ra . Tôi chẳng cần biết . Tôi không đến đây để do thám . Tôi chỉ nghĩ rằng – và mẹ tôi cũng nghĩ như tôi- chắc bà thích có ai nói chuyện cho vui và uống với nhau tách trà . Ôi, lạy Chúa tôi, dường như bà làm bánh để thết cả một đạo quân- mắt cô sáng lên khi nhìn vào số bánh để trên bàn, số bánh nàng làm để cho người già .Catherine ngửa đầu để dựa vào ghế và nhắm mắt lại-Tôi không biết nói sao cho hết lòng biết ơn của tôi trước lòng tốt của cô, cô Downes- nàng nói- Nhưng cô không nên ở lại đây . Thế nào người ta cũng thấy cô đến đây . Nếu cô ở lại, và nếu họ biết cô đến “thăm” tôi, cô cũng sẽ không có bạn đâu .Cô Downes bước qua phòng, đến bếp lửa, mở nắp ấm ra để xem mực nước trong ấm ,rồi bắt ấm lên lò cho nước sôi . Không bao giòo cô có hành động như thế này trong bất kỳ nhà người nào khác, cho dù cô có khát nước đến khô cả cổ họng . Cô nhìn quanh để tìm bình trà và hộp đựng trà .-Ba tôi nói rằng chúng tôi phải luôn luôn theo đuổi sự thật của chúng tôi- Cô Downes múc một thìa trà thật lớn cho vào bình trà- Nếu có kẻ không theo sự thật của chúng tôi thì họ cũng chỉ làm theo ý Chúa, vì Ngài đã khôn ngoan ban cho tất cả chúng ta quyền tự do . Tôi chỉ làm điều gì mà tôi cho là đúng, bà Winters à . Những người khác họ làm gì thì đấy là việc của họ . Tôi thấy bà có làm bánh nhân nho khô . Bánh của bà luôn luôn ngon hơn bánh của những người khác . Tôi thấy còn ngon hơn cả bánh của mẹ tôi, nhưng không bao giờ tôi nói ẹ tôi biết, vì nói ra sẽ làm chạm tự ái của bà . Tôi lấy một ít vào dĩa cho chúng ta nhé?Cuối cùng Catherine mở mắt ra, nàng gật đầu, đáp:-Cho cô thôi . Tôi không đói .Cô Downes nhìn nàng, ánh mắt có vẻ không hài lòng . Cô nói:-Bà không ăn cả ngày phải không? Để tôi cắt cho bà vài miếng nho nhỏ cho dễ ăn, bà Winters nhé?- Cô lấy dao rồi cắt một cái bánh nhân nho khô thành những miếng nhỏ- Khi nào mẹ tôi không muốn ăn, tôi thường cắt như thế này cho bà . Này, cưng- cô ta đưa cho Catherine cái đĩa .Nàng cảm thấy ăn bánh như ăn cơm . Phải cố gắng hết sức mới nuốt qua khỏi cổ . Nhưng nàng cố ăn để tỏ lòng biết ơn lòng tốt và tình thương vô bờ của khách . Khi ăn xong, cô ta để lên tay nàng tách trà thơm ngon, đậm đà . Đã lâu lắm bây giờ nàng mới có dịp được có người hầu hạ ngay trong nhà mình .Cô Downes cứ nghĩ mình đã vi phạm qui ước ứng xử của mọi người trong làng, nên cô chỉ ở lại chơi với nàng nửa giờ cho đúng phép lịch sự . Catherine theo cô ra hành lang .-Ngày mai sau khi đi nhà thờ về, tôi sẽ ghé thăm bà lại- cô Downes nói- Vâng, tôi sẽ đi nhà thờ . Tôi không phụ Chúa, vì sự thật của tôi khác với sự thật của ông Mục sư . Ồ, bà Winters này, mới đây bà Lovering có ghé thăm chúng tôi, mẹ tôi và tôi phải hết sức vất vả mới giữ được lịch sự với bà ta . Thực vậy, hết sức vất vả, nhưng tôi tin là chúng tôi đã thành công . Không có lý do gì để mình tỏ ra bất lịch sự với người khác, nhất là khi họ là khách đến nhà mình .-Cô Downes- trong thời gian cio ta đến thăm, Catherien không nói quá mười tiếgn, mặc dù không có lúc nào trong nhà im lặng- xin cám ơn cô . Tôi ước gì có từ nào biểu cảm hơn để nói với cô .Cô Downes gầy ốm, thẳng đuộc như chiếc que thông nòng súng, vẻ mặt nghiêm nghị, không phải là loại người khiến cho người ta thích ôm hôn . Nhưng trước khi mở cửa, Catherine đã ôm hôn cô ta .-Ơ, lạy Chúa tôi!- cô Downes nói, vẻ bối rối- Tôi hy vọng trà không quá đậm đối với bà . Mẹ tôi thích uống đậm như thế, nhưng tôi thì thích nhạt hơn một chút . Sau khi đã bỏ vào tách trà của bà hai thìa đường tôi mới nhớ ra bà thường chỉ bỏ một thìa .Catherine đứng ở cửa một lát, nhìn cô Downes điềm tĩnh sải bước trên đường . Cách nhà nàng có một đoạn ngắn, có vài người đang đứng ở bên ngoài . Có lẽ có vài người khác nữa đang đứng ở cửa sổ nhìn ra .Cô Agatha Downes, cô con gái gìa mau miệng mau mồm của ông cựu Mục sư, vừa làm công việc có lẽ là hành động can đảm nhất của đời cô .*Chỉ mười lăm phút sau, có tiếng gõ cửa lần hai . Những lần gặp gỡ của nàng với một số người trong làng ngày hôm nay không thể làm ọi người hoàn toàn hài lòng, nàng nghĩ, rồi uể oải đứng dậy ra mở cửa .Ngày hôm nay sẽ không bao giờ chấm dứt ư?Sau lần đầu tiên gặp nhau, không bao giờ nàng còn lầm anh với người em song sinh nữa . Thế nhưng, hôm nay khi mở cửa, nàng phải nín thở vì người đứng trước cửa giống anh như đúc . Giống hơn bao giờ hết . Nét vui vẻ dễ thương thường thấy trên mặt ông Adams hôm nay biến mất . Trông ông tái mét, giận dữ . Đi theo ông có Phu nhân Baird, trông mặt bà cũng tái mét, cũng giận dữ .Không đợi hai người nói gì, Catherine gay gắt nói:-Tôi chắc không có gì để quí vị nói thêm nữa chứ? Trừ phi quí vị giảm bớt hạn định một tuần xuống còn một ngày .-Ồ, Toby, chú chó thân yêu!- Phu nhân Baird cúi xuống ôm khuôn mặt con chó trong hai tay, nó không ngớt sủa vang- Mày biết tao rồi mà . Chúng ta là bạn bè, phải không?Nó đồng ý . Nó không sủa nữa, vẫy đuôi, hếch cằm lên cho khách gãi .-Bà Winters- ông Adams nói- nếu được bà cho phép, tôi muốn vào trong nhà một lát . Em gái tôi đi theo tôi đến đây để tôi khỏi mang tiếng thiếu đứng đắn .Catherine nghe mình cười khi nàng đứng sang một bên, rồi dẫn hai người vào phòng khách . Phu nhân Baird đến đứng trước cửa sổ . Ông Adams đến trước chiếc lò sưởi trống trơn, đứng quay lưng về phía lò . Catherine dừng lại ở ngưỡng cửa, nàng hếch cằm lên, đưa mắt nhìn thẳng vào mắt ông ta .Nàng không khúm núm sợ sệt . Nàng không muốn làm thế, mặc dù nàng đang nhớ rõ tội lỗi của nàng với người anh của ông ta vừa mới diễn ra vào đêm qua ngay trong hành lang phía sau chỗ nàng đang đứng . Chuyện ấy mới xảy ra vào tối qua ư?-Bà Winters- ông bình tĩnh nói- tôi biết anh trai tôi và vợ tôi đã gây cho bà một chuyện xấu xa rất tai hại trong vòng 24 giờ qua . Chuyện mới xảy ra cách đây không lâu .Nàng thật không ngờ ông ta nói thế, nàng quá kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời .-Tôi không biết đêm qua đã có gì xảy ra giữa bà và Rex- ông nói- Tôi nghĩ bà đã đến tuổi chín chắn cũng như anh tôi . Việc bà và anh ấy gặp riêng với nhau là chuyện của hai người . Không phải chuyện của tôi . Hay của bất kỳ ai . Nhưng rủi thay anh ấy đã để cho người ta thấy ảnh từ trong nhà bà đi ra . Người ta xầm xì bàn tán . Và rồi người ta xét đoán, phê bình . Và còn trừng phạt nữa . Vợ tôi đã hành động quá hấp tấp . Có người nói cho bà ấy biết chuyện này và thế là bà ta lo sợ, bực mình . Tôi vắng nhà nên bà ấy không kịp hỏi ý kiến tôi . Bà ấy nghĩ phải hành động ngay và bà ấy tin chắc thế nào tôi cũng đồng ý . Bây giờ bà ấy lấy làm ân hận về việc này, bà ấy ân hận về việc bà ấy hành động như một người đàn ông thô bạo, mà lẽ ra phải hành động theo bản năng dịu dàng của phụ nữ . Có lẽ với thời gian chắc bà sẽ tha lỗi cho bà ấy- và cho tôi nữa . Tôi hy vọng bà không để ý dến những điều bà ấy nói với bà . Bà đã thuê ngôi nhà này cho đến cuối năm . Tôi sẽ rất sung sướng được tiếp tục cho bà thuê sau khi đã đáo hạn .-Bà Winters- Phu nhân Baird lên tiếng nói, bà không rời khỏi cửa sổ- xin bà tha lỗi cho tôi . Chính tôi đã cố tình đẩy bà và Rex đến gần nhau, nhiều lần như thế, vì tôi biết anh ấy rất ngưỡng mộ bà . Tôi không nhận ra được ý đồ chính của ảnh trong sự ngưỡng mộ ấy . Bây giờ thì tôi tin là tôi đã hiểu người anh của tôi rõ hơn rồi . Xin bà tha lỗi việc tôi gây buồn phiền cho bà .Họ nghĩ nàng có tội . Nhưng đối với họ, chuyện này không thành vấn đề . Họ cho rằng việc ăn nằm với nhau giữa đôi nam nữ đã trưởng thành là việc của họ chứ không phải việc của người khác . Họ nghĩ rằng khi nàng có thì giờ để ngẫm nghĩ những việc xảy ra ở đây chắc nàng sẽ thấy họ đến để an ủi nàng, để làm dịu bớt nỗi buồn phiền của nàng . Dĩ nhiên ông Adams không hành động theo ý muốn của vợ, vợ ông không hề có ý xin lỗi hay ân hận gì . Rõ ràng ông hành động như thế này là vì ông muốn tránh cho vợ ông khỏi bị người ta chê cười .-Đêm qua Ngài Rawleigh đưa tôi về nhà- nàng nói- Tôi mệt, nhưng Mục sư Lovering đã về trước . Tôi định đi bộ về nhưng lại sợ trời tối . Ngài Rawleigh tìm thấy tôi trong phòng nhạc- ngài đã hẹn nhảy với tôi vào giờ ấy- và ngài khăng khăng đưa tôi về nhà . Lúc ấy đã khuya, con Toby sủa vang . Ngài Rawleigh bước vào nhà để làm cho nó im lặng đi . Mấy phút sau thì ngài ấy về- Nàng cứ mặc hai người nghĩ sao thì nghĩ về việc gì xảy ra trong vài phút ấy- Không có gì xảy ra giữa chúng tôi hết- Không có chuyện gì đáng tội phải bị lên án hết .Ông Adams gật đầu . Ông ta nói:-Có lẽ vì thế mà sáng nay anh tôi rời khỏi Bodley từ sáng sớm . Tôi tin rằng những chuyện xảy ra ngày hôm nay thế nào cũng làm sứt mẻ tình máu mủ giữa chúng tôi, bà Winters à .-Cũng lỗi tại em- Phu nhân Baird nói thêm vào .-Chuyện đáng ra rất đơn giản cho anh ấy- Ông Adams nói- ảnh chỉ việc cho người lấy xe ra đưa bà về, thậm chí sai một cô hầu đi theo bà, thế là đứng đắn biết bao . Tôi thay mặt anh ấy xin lỗi bà, thưa bà . Ảnh là người bốc đồng, lại thường vụn tính, tôi đã chứng kiến nhiều lần ảnh làm thế trên cương vị người gia trưởng để điều hành công việc của gia tộc .-Anh ấy thường nói, đáng ra anh nên nhận tước vị Tử tước mới phải- bà em gái bình tĩnh nói .-Tôi nghĩ chắc hôm nay bà rất buồn phiền, đau đớn- ông Adams nói- Nhưng rồi người ta sẽ hết đồn bậy và vợ tôi sẽ đích thân đến xin lỗi bà . Bà là một thành phần đáng trọng trong cộng đồng- Ông cười- Nếu bà bỏ đi thì Julie và Will làm sao đàn piano cho giỏi được? Bà ở lại chứ?Nàng không thể đi được . Nghĩ đến chuyện ra đi, nàng đã kinh hoàng suốt ngày hôm nay . Nhưng nàng cũng không thể ở lại- Làm sao ở lại được?-Tôi là kẻ tiện dân- nàng nói- Làm sao tôi ở lại được?-Ôi, thưa bà- Phu nhân Baird lên tiếng . Giọng bà tức giận- Người ta quá độc ác . Họ tin vào những việc không có bằng chứng cụ thể . Mà cho dù có bằng chứng . . .-Sáng mai chúng tôi sẽ ghé nhà bà- ông Adams nói- Mời bà đi nhà thờ với chúng tôi, và ngồi ở hàng ghế đầu tại nhà thờ của chúng tôi . Để ọi người thấy rõ chuyện này .Catherine nhắm mắt một lát rồi đáp:-Tôi đã được thông báo không được phép đi nhà thờ .-Ai thông báo?- Ông nhíu mày hỏi . Trông ông lúc này giống người anh trai hơn bao giờ hết .-Do Mục sư Lovering báo- nàng đáp .Ông nhìn nàng, vẻ kinh ngạc, không nói nên lời, một lát mới bình tĩnh nói tiếp:-Tôi thấy bà tự ình là tiện dân thì quả tình hình rất đáng ngại rồi . Tôi sẽ giải quyết chuyện này cho ra lẽ, bà Winters à . Không thể để chuyện này như thế này được .-Chắc tôi phải đi thôi, nàng đáp- Chỉ xin ông để cho tôi một hay hai tuần là được .-Nhưng bà có chỗ nào để đến không?- Phu nhân Baird hỏi, bà rời khỏi cửa sổ . Mặt bà lộ vẻ lo âu- Bà có gia đình để về không?-Có chú- nàng đáp . Nàng thấy trên mặt họ lộ vẻ thương hại . Nàng không muốn để họ xót xa thêm cho nàng nữa, nàng không muốn đóng vai con tốt vô vọng trong vở bi kịch đã diễn ra ngày hôm nay, không muốn họ dùng nàng để diễn tiếp nữa – Cả hai câu hỏi đều có . Tôi chỉ viết cho gia đình lá thư là tôi có thể về với gia đình . Tôi phải rời khỏi đây . Ở đây, tôi không còn được sống yên ổn nữa .-Tôi rất tiếc việc này- Ông Adams nói- Nhưng chuyện này không diễn ra trong vòng một tuần chớ?-Phải, không thể ra đi trong vòng một tuần được- Nàng lại cảm thấy hoảng hốt . Một tuần . Nàng sẽ làm gì sau một tuần? Nàng đi đâu? Không có phương tiện gì, không có nơi nào, không có ai để ra đi hết . Nàng hít vào một hơi thật dài và để yên một hồi mới từ từ thở ra .Lúc ấy, họ cáo từ để ra về . Nhưng họ còn nán lại vì ông Adams muốn cam đoan với nàng thêm, ông sẽ ghé lại nhà nang và sẽ làm chuyện này ổn thỏa .Ổng là Chúa ư? Không tài nào thu xếp việc này ổn thỏa được . Những vết thương lòng sẽ không bao giờ lành lặn được .