Chương 5: Chương 5: Cuộc sống mới

"Bây giờ chúng ta sống ở đâu đây?" Linh Nhi khuôn mặt thoáng buồn nhìn sang Trần Phong hỏi.

Trần Phong ngẩn người ra. Đúng rồi, nhà của bọn họ đã bị mấy tên kia đánh cho tan tành, vốn đã nát nay còn nát hơn. Mà bây giờ bọn hắn sẽ không phải sống ở đây nữa, bọn họ cần một nơi sống mới, đẹp hơn, tốt hơn, bù lại quãng thời gian vừa rồi.

"Đừng lo, Linh Nhi chúng ta sẽ tới một nơi khác tốt hơn để sống." Trần Phong cười nói.

"Nhưng mà... nơi đây dù sao cũng là nơi mà chúng ta sống được 5 năm rồi, và còn có nhiều người tốt xung quanh đây nữa, như bà Hoa chẳng hạn, bây giờ cứ đi như vậy sao?" Cô bé nhìn Trần Phong, ngập ngừng nói.

Cô bé này đa cảm thật. Cũng đúng thôi, bọn họ đã ở nơi đây 5 năm rồi nếu bây giờ bỏ đi đúng là có chút vô tâm. Còn có rất nhiều người tốt đã giúp đỡ hai anh em bọn hắn trong lúc nghèo khó, khiến hắn khó dứt ra được.

" Linh Nhi đừng lo, chúng ta chỉ đi một thời gian, sau đó sẽ trở lại đây thôi."

"Thật sao? Cảm ơn anh, Phong." Linh Nhi nở một nụ cười tươi tắn.

"Thật chứ sao không. Còn bây giờ chúng ta đi thôi."


Khu vực ngoại ô cách thành phố tầm 3 km, cách khu I tầm 1km

"Được rồi Linh Nhi, chúng ta sẽ ở lại đây." Trần Phong đứng trước một căn biệt thự cao 2 tầng, xung quanh có đầy đủ vườn tược, sân vui chơi.. ..

" Chúng ta thật sự sống ở đây ư, nó thật sự quá sang trọng." Linh Nhi rụt rè nói. Trước đây cô bé sống trong một căn nhà, chính xác là túp lều quá tồi tàn, chẳng trách bây giờ cô bé không thích ứng được với căn nhà này.

" Lo gì, trong nhẫn sư phụ để lại nhiều tiền lắm, chúng ta cứ tiêu xài thoải mái thôi." Trần Phong cười ha ha, trước đây hắn luôn phải điên đầu để đi kiếm tiền nuôi sống mình và Linh Nhi, chạy khắp nơi, làm đủ việc tệ hại, bẩn thỉu, nhưng giờ thì tốt rồi, có tiền của sư phụ cho, hắn muốn thử được thử cảm giác tiêu tiền như nước của người có tiền là thế nào

" Vào thôi. " Trần Phong ra lệnh

Căn nhà gồm 2 tầng. Tầng 1 là phòng ngủ, phòng ăn,... là nơi hắn và Linh Nhi sống. Còn tầng 2 được hắn tân trang lại chuyên môn dùng cho việc tu luyện.

Mà phải công nhận sống trong căn nhà này sướng thật, có bao nhiêu thứ để sử dụng, không giống như trong túp lều lúc trước, thiếu thốn đủ thứ!

" Ta sẽ bước trên con đường tu luyện, còn Linh Nhi nó chỉ nên làm một con người bình thường, sống một cuộc sống bình thường hạnh phúc như bao người, vậy là đủ. Ta quyết không để nó phải chịu thêm cực khổ nữa, nó cũng không phải bước vào con đường đầy hiểm ác này. Chỉ cần có ta chặn mọi phong ba bão táp cho nó là được." Trần Phong thầm nghĩ.

" Ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn, để có thể bảo vệ những thứ mình yêu quý!"

Hắn khẽ vuốt nhẹ nhẫn không gian, lập tức một cuốn sách dáng vẻ có chút cũ kĩ hiện ra, khiến Trần Phong tấm tắc khen lạ. Hắn từng nghe kể về một loại bảo vật, có thể thu thập các đồ vật khác vào bên trong nó, nhưng thấy tận mắt vẫn khiến hắn cảm thấy giât mình.

" Xem nào, đây là Hấp thu thiên địa Linh khí phương pháp căn bản. Tên nghe cũng không ngầu lắm, ta cứ nghĩ là mấy loại đồ vật như thế này phải có tên rất bá đạo chứ? Kiểu như Thôn thiên nạp địa quyết, Càn khôn điên đảo chứ nhỉ?"

Hắn lật ra trang đầu tiên, chậm rãi đọc:

Năm xưa, tổ tiên Nhân tộc chỉ là chủng loài nho bé trong thế giới này, so với Thú tộc, Yêu tộc, Thánh tộc, Tiên tộc, Thần Thú tộc,.... mà nói quả thật chính là kiến hôi mà thôi, so với gia súc cũng không kém. Nhưng mà Nhân tộc không chịu thua, tiên tổ đã tìm mọi cách để khiến tộc đàn của mình được bảo vệ nhưng vẫn không được. Có nhiều kẻ đã cố gắng tìm cách liên kết với Thần thành, tìm kiếm cái gì mà: Ma pháp lực, rồi còn tôn vinh nó, xem nó là thứ trời cao ban tặng? Bọn chúng quả thật là những kẻ ngu muội, đáng thương, lại dựa vào trời? Còn bọn ta thì không, tiên tổ đã giận dữ, quyết nghịch đoạt thiên địa tạo hóa, đem những thứ thiên tài địa bảo hâp thu,trở nên mạnh mẽ, mở ra con đường sống cho nhân tộc. Muốn thành công, chỉ có dựa vào chính bản thân mình

Nhân tộc vốn không được trời cao ưu ái các loại thiên phú. Chim có cánh, Hổ, Báo có móng, .... Nhưng con người có gì? Không có gì cả! Nếu trời cao đã không thương xót, vì vậy thì ta sẽ Nghich thiên mà đi, để cho trời cao thấy, Nhân tộc oai hùng cỡ nào! Trời không cho, ta giết cả Trời!

Bá đạo, bá đạo kinh người!

Kẻ viết ra cuốn sách này, quả thực là đại nghịch bất đạo, xem thường trời đất, muốn đem những thứ của trời làm của riêng mình!

Không sợ bị trời phạt sao?

Hắn cảm thấy thân thể lành lạnh, nhìn ngó xung quanh xem ai có thấy mấy dòng này không, sợ hãi không thôi. Không biết là trời đất Linh thiêng hay sao, nếu không may bị sét đánh xuống thì quả nhiên oan uổng.

Đùng đùng

Ngoài trời vốn đang là buổi sáng, nhưng không biết tiếng sét từ đâu đến, khiến Trần Phong khẽ kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, mồ hôi lạnh trào ra, run lẩy bẩy không thôi. Nếu ngày hôm nay hắn bị sét đánh chết thì oan a.

Nhưng rất may sét chỉ đì đùng vài tiếng như vậy rồi kết thúc, không có bổ xuống đầu hắn. nếu không hắn sẽ trở thành một cái tu luyện giả xui xẻo nhất rồi, vừa tập tu luyện liền bị sét đánh chết

" Tiếp, đọc tiếp."

Hắn nuốt nước bọt một cái, run rẩy lật trang tiếp theo, thầm khẩn cầu đừng gặp lời lẽ ngông cuồng gì nữa, nếu không trái tim nhỏ của hắn sẽ vỡ tan mất.

Các đời tiên tổ trước kia đã sáng tạo ra tu luyện, để con cháu đời sau tiếp bước mà làm. Ta thầm nghĩ chính mình cũng phải làm gì để đóng góp cho đời, vì vậy sáng tạo ra môn công pháp này. Nó đặc thù nhằm đến các Linh thể cấp thấp, chỉ mở ra một ít khiếu huyệt trong thân thể nên không thể hấp thu quá nhiều thiên địa Linh khí, vẫn dừng lại ở Luyện thể cảnh. Luyện thể cảnh hấp thụ Linh khí, lạ lắm đúng không? Nhưng ta có biện pháp!

Trần Phong đọc tới đoạn này mới thở phào ra một tiếng, xem ra cái tên điên này bình tĩnh lại rồi. Nhưng mà khi đọc những câu tự thoại kia của gã, Trần Phong không tránh được cảm giác... phấn khích, mặc dù một phần khác của hắn vô cùng sợ hãi.

Phấn khích, kích động bởi sự cuồng ngạo trong câu nói đó! Thân là người đàn ông, phải biết bước lên trước, phải có sự kiêu ngạo của riêng mình, còn cứ sợ đông sợ tây, cúi đầu trước kẻ khác, chịu đủ nhục nhã như Hắn trước đây, căn bản không phải là đàn ông! Đàn ông là phải mạnh mẽ, dám làm dám chịu, dám thực hiện, có vậy mới đứng trên kẻ khác!

Đầu tiên, tự thân xác định chính mình các huyệt đã được giải khai, cái này đối với Linh thể cấp thấp mà nói thì rất khó. Nhưng ta có cách này:..

Đọc đến đây, Trần Phong vỗ vỗ trán. Không ngờ tu luyện cũng phải làm những thứ đơn giản vậy?


30 phút sau.

Trần Phong dùng toàn sức lực trong cơ thể mình, chạy thật nhanh, chạy hết cỡ, trên tay còn cầm một quả tạ 20 kg.

" Phù phù, ta đã chạy được mấy chục km rồi, thân thể đau nhức, nhưng sao vẫn chưa cảm thấy cái gì gọi là Các vị trí thoải mái?

Hắn nghe theo tên điên viết sách kia, cảm thấy rất là khó tin. Cái gì mà 100 cái hít đất, 100 cái nhảy cóc, 100 cái gập bụng và chạy 10 km, cộng thêm đọc cái khẩu quyết gì mà: Một đấm chết luôn, một hít chết luôn, một phát chết luôn? Người hay là trâu bò vậy? Căn bản là lừa mình, dối người mà thôi!

" Đậu móa, đừng đùa nữa. Ta muốn dừng lại a."

Trần Phong lầm bầm trong miệng, tuy nói là nghỉ nhưng vẫn không có dừng lại. Hắn không phải là một con người dễ từ bỏ, hắn rất kiên trì trong mọi việc, nhờ vậy mà một mình vẫn đủ nuôi sống hai anh em ở một nơi mà người nào người nấy đều đói ăn, nghèo khổ.

Phù phù phù

Mồ hôi trên người hắn tuôn ra như mưa, phút chốc hắn đã ướt nhẹp, như vừa đi tắm vậy. Nhưng hắn vẫn không cảm nhận được cái khiếu huyệt ở đâu

" Khốn nạn, có thứ gì đâu?"

Hắn mệt mỏi lê cái thân thể về nhà, cảm thấy toàn thân nặng trĩu, bên ngoài là từng lớp từng lớp mồ hôi cùng đất bẩn, trông rất ghê người.

" Anh Phong, anh đã..... Á á á, quái vật."

Linh Nhi thấy hắn vừa về định ra đón, nhưng chỉ thấy một người toàn thân đen kịt, hôi thối không chịu nổi, liền chạy vào trong nhà.

Tùm!

Hắn nhảy vào trong bồn tắm một cái, bắt đầu kì cọ thân thể. Thân thể hắn quả thật rất bẩn thỉu, lớp mồ hôi cùng chất bẩn tầng tầng lớp, quả thật rất buồn nôn, phút chốc đã khiến bồn tắm một màu đen sì, dơ bẩn không chịu nổi

Nhưng mà, cái gì cũng có cái giá của nó...

Bữa ăn

Trong khi hắn tắm thì Linh Nhi cũng đã nấu xong một bữa ăn. Con bé rất có thiên phú về mảng này, nó có thể biến những thức ăn thừa thãi trở nên rất ngon lành, huống hồ bây giờ là những nguyên liệu tươi ngon?

Vì vậy hắn lao vào ăn như hổ như trâu, khiến Linh Nhi tròn xoe mắt nhìn hắn:

" Đồ ăn em nấu ngày hôm nay ngon thế à?"

" Ôm, ngấu ngất ngọn, ngất ngọn( EM nấu rất ngon, rất ngon)

Rất gật đầu liên tục, cảm thấy thân thể mình tựa như bị rút sạch năng lượng, bụng trống rỗng, nên rất muốn ăn, ăn thật nhiều.

" Hì hì, nếu vậy Linh Nhi sẽ nấu cho anh ăn cả đời luôn!"

" Uyệt ời(Tuyệt vời)"

Một bữa ăn kết thúc với những nụ cười đầy hạnh phúc. Bọn họ đâu cần phải quan tâm đến ngày hôm nay ăn thế nào, ngày mai ra sao, bữa no bữa đói, sợ bị đòi tiền, sợ bị đánh đập, sợ bị bệnh? Hạnh phúc, đơn giản chỉ là như vậy.


Sau bữa ăn....

Trần Phong quay trở lại phòng tu luyện, hằn học nhìn cuốn sách Hấp thụ thiên địa Linh khí các bước căn bản, rồi đột nhiên ném nó vào trong nhẫn không gian, lẩm bẩm.

" Không thể tin được, không thể tin được. Thôi thì thử tu luyện Ma pháp lực xem sao."

Hắn lại lôi một quyển sách khác ra, quyển này có vẻ cổ xưa hơn rất nhiều, trên đó có rất nhiều loại hoa văn kì lạ., hắn nhìn một lúc mà hoa mắt, không hiểu nổi, nên đành bỏ qua.

Ma pháp lực, khởi nguyên vô cùng xa xưa và huyền bí. Tục Truyền rằng nó vốn là sức mạnh của các vị thần trên cao, bọn họ nghe được lời thỉnh cầu của con dân, liền đem Ma pháp lực xuống, ban phát cho Nhân loại. Cũng có tục truyền rằng, Ma pháp bắt đầu từ tộc Elf trong các khu rừng Tinh linh cổ xưa. Cũng có chuyện kể lại, đó là do Nhân tộc cùng Thánh tộc làm giao kết, cùng chống lại Ma tộc, v..v... Bởi vì khởi nguyên quá xa xưa nên không ai biết rõ, chỉ có các sử dụng vẫn còn đến ngày nay. Ma pháp lực rất khác với Linh lực, Linh lực có được là nhờ sự cướp đoạt, còn Ma pháp lực chính là được trời cao ban cho. Vì vậy Ma pháp sư có thể liên kết với trời đất, vận dụng sức mạnh trời đất để chiến đấu. Còn đám người tin vào Linh lực? Muahahaha, lũ tôn sùng Linh lực ngu ngốc, dám đoạt sức mạnh của trời ư? Các ngươi xong rồi, ha ha ha, xong rồi.

CLGT?

Đoạn đầu đang kể chuyện với vẻ vô cùng nghiêm túc, sao đoạn sau lại thành phỉ báng Linh giả rồi. Mà khoan, hình như gã viết về Hấp thu thiên địa Linh khí các bước cơ bản cũng có đoạn phỉ báng Ma Pháp?

Bùm!

Hình tượng tiền nhân uy nghiêm, vĩ đại phút chốc sụp đổ!

Hết chương 5