Chương 368: Chương 368: Nguyễn Phi Hoàng thực lực

Huyễn Linh cảnh tam tinh, nếu năm xưa quả thực là một Linh quái mạnh không tưởng nổi, nhưng bây giờ...

Mấy chục chiêu đi qua, toàn thân nó đã cành lá cụt ngủn, không thể không bỏ chạy, rễ cây đâm sâu vào lòng đất.

"Trốn trốn!"

Trong đầu nó nhảy lên từng đạo linh quang, bản năng cho nó biết, đám nhân loại này cực kì hùng mạnh!

Xoẹt!

Kiếm quang nhanh như cắt vọt qua, khiến Linh hồn nó vỡ nát, mà xa xa, Trần Phong thu tay, thản nhiên nói:

"Tiếp tục đi."

Nói rồi hắn bay lên cao, Linh lực bộc phát, cuồn cuộn như hồng thủy Linh Lực hóa thành hàng chục đạo xiềng xích, đây là Linh thuật hắn tiện tay học được, dùng để khống chế Linh thú rất tốt.

Một đám tiếng gầm vang lên, tiếp đó mấy chục tôn Linh cảnh Yêu thú gầm thét, nhưng rất nhanh đã bị trói lại, phong ấn, lúc này Trần Phong mới khẽ cười, một hơi trấn áp hai chục tôn Linh thú cũng khiến hắn tổn hao không ít lực lượng.

"Chúng ta đi thôi, nơi đây cơ bản đã an toàn cho đám đệ tử hai gia tộc rồi."

Linh thú dưới Chân Linh cảnh, đối đầu với hắn ngay cả 1 chiêu cũng không trụ nổi, chỉ có thể bị trấn áp. Bởi thực lực hắn sớm gần như đã đạt đến tiêu chuẩn của cường giả Huyền Linh cảnh, dù chỉ là Huyền Linh cảnh cấp bậc thấp nhất.

Nơi đây thực tế không có mấy thứ có thể khiến hắn hứng thú, thứ hắn hứng thú, chính là vô thượng Đế Kinh, Phượng Hoàng Niết Bàn kinh của Quang Trung Đại Đế.

Mà lúc này, hàng trăm tên Linh giả cũng phi thân lên, hướng khu trung tâm mà lao tới.

Mà mục tiêu của bọn hắn, đương nhiên là thiên tài của Phượng Hoàng Trung Đô, Nguyễn Phi Hoàng!

Lúc này hắn đang cùng mấy con yêu thú canh cổng đại chiến, quanh thân hỏa diễm biến thành vô biên Hỏa Phượng, đánh cho những con yêu thú kia kêu thảm thiết, gần như chết mất!

"Phải thật nhanh, ta cảm nhận được tiên tổ đang kêu gọi ta!"

Mà hắn quay lưng nhìn lại, chỉ thấy xa xa, một tên thanh niên ăn mặc cực kì quý phái, dáng vẻ thản nhiên, hai bên có lấy mấy tên cung kính ôm quyền chắp tay lấy.

Nguyễn Phúc Khánh, dòng chính Nguyễn Hoàng tộc, tuy rằng không phải là đệ nhất thiên tài trong tộc nhưng cũng không tầm thường, có thể xếp vào mười hạng đầu.

"Phượng Hoàng Trung Đô lần này giãy dụa, thật sự khiến người ta chê cười."

Nguyễn Phúc Khánh cười nhạt, quanh thân uẩn lấy Hoàng long khí, đây chính là Đế gia khí tức, dù hiện tại không còn là hắn Nguyễn Hoàng tộc cầm quyền.

"Hoàng tử..."

"Chậm, nơi đây còn có đương kim Hoàng tộc, giữ cho bọn hắn mặt mũi. Các ngươi cứ gọi ta Bát gia là được."

Hắn liếc nhìn sang trái, chỉ thấy nơi đó, một vị mang theo Hoàng long khí không kém gì hắn, hơn nữa Long khí nồng đậm, trên thân phủ lấy Quốc thế.

Nguyễn Minh Quang, hoàng tử thứ 5, bởi vậy thường gọi Ngũ Hoàng tử, cũng là Hoàng tử trẻ tuổi nhất.

Thấy Nguyễn Phúc Khánh nhìn sang, Minh Quang khẽ gật đầu.

"Hắn Đế Kinh lần này tìm không được, dù có tìm được, các thế lực cũng không cho phép hắn giữ lại."

Nguyễn Minh Quang như tiếp lời của hắn, khẽ cười:

"Nguyễn Hoàng tộc là cái thứ nhất không cho phép, thứ hai chính là chúng ta Đế Hoàng gia."

"Thứ ba chính là Thanh Long Giang tông, bọn hắn không cần một kẻ có thể uy hiếp địa vị thống trị của bọn hắn."

Bên kia Nguyễn Phúc Khánh như nghe được lời của gã, lại nhìn xa xa, chỉ thấy gần ngàn tên Linh giả tụ hội, ánh mắt nhìn đám người Phượng Hoàng Trung Đô lộ rõ vẻ hả hê.

Chỉ cần Nguyễn Phi Hoàng tìm được Đế Kinh, từng này cỗ thế lực sẽ nhào tới đem hắn xé thành từng mảnh!

Đế kinh, trên cả Nam Việt quốc cũng không tới 10 bộ!

Dù là Thanh Long Giang tông bậc này thế lực, xếp hạng 6 Nam Việt quốc, trong tông môn cũng không có lấy một cuốn Đế Kinh thực thụ!

Món này tài phú, để cho bọn hắn hai con mắt đỏ bừng!

Nguyễn Phi Hoàng rốt cục đột phá Linh thú thủ thành, đem chúng đánh giết thành tro, sau đó cùng mấy chục tên cường giả trong tộc tiến vào.

Cả trăm tên Linh giả theo đó phi vào, rất nhanh có tiếng chém giết truyền ra.

Trần Phong ngược lại nhàn nhã, cùng Thành vui vẻ nói chuyện, không có gì vội vàng.

"Mấy vị Linh hữu, mọi người không muốn đoạt lấy Đế kinh sao?"

Từ xa xa, một tên nam thanh niên nhảy tới, nhưng nhìn gần mới thấy, hắn môi hồng răng trắng, làn da trắng mịn, mái tóc mượt mà, nhìn qua đây là một cái đại mỹ nhân.

"Không dám, Đế kinh là bảo vật cỡ nào, tài hèn sức mọn như ta nào có cơ duyên đạt được."

Trần Phong khẽ cười, chỉ thấy tên kia vỗ vỗ vai hắn, nói tiếp:

"Người hiền gặp lành, bảo vật tự tìm đến hiền nhân, ngươi nghĩ có đúng không?"

Thanh niên kia một tay vỗ lên vai hắn, lại cười nói rất vui vẻ.

"Linh hữu, ngươi ngược lại tầm mắt kiến thức không thấp."

Trần Phong khẽ cười, đáp lại:

"Rất nhanh sẽ có người chết, bởi vậy ngươi đứng đây chờ đợi, ta nói đúng chứ?"

Thanh niên nọ hai hàng chân mày giãn ra, lộ vẻ ngạc nhiên:

"Cớ sao lại nói thế."

Ầm!

Một tiếng vang nổ ra, rất nhanh diễn ra kịch chiến, tiếp đó là một tiếng thét thảm thiết truyền tới, theo đó một tôn Linh cảnh cường giả bị một con Hỏa Phượng tóm lấy, tại trên không trung xé thành hai nửa!

Bên trong thân thể hắn, Linh hồn hiện ra, hóa thành một tôn đầu người thân Hổ đuôi rắn, nhưng còn chưa kịp làm nên phản ứng, Hỏa Phượng há miệng phun ra một đạo Linh hỏa, đem Linh hồn hắn thiêu đến thành tro.

"Chân Linh cảnh cường giả cứ vậy chết đi."

Trần Phong thở dài.

Người thanh niên nọ cũng thở dài, lại nhìn sang mấy người Ngọc Linh, Ánh Nguyệt, trò chuyện cực kì náo nhiệt.

Ầm!

Lại một tiếng nổ nữa phát ra, tiếp đó là một tiếng phẫn nộ quát lên:

"Ai dám đạp ta mộ phần..."

Vị này Linh giả sớm chết, còn sót lại Linh hồn ngủ say chờ đợi người kế nhiệm hắn truyền thừa, nhưng những cái này Linh giả hoàn toàn không biết điều, vậy mà sinh sinh phá vỡ mộ phần của bọn hắn!

Xoẹt!

Đao kiếm quang chém qua, vị này Linh giả Linh hồn lập tức hồn phi phách tán, toàn thân hiện ra Linh quang sáng chói.

"Bảo là nôn ra Đế kinh nhưng không chịu thì chỉ có phần chết mà thôi."

Một tên Linh giả thu Kiếm, vẻ mặt cực độ thản nhiên.

Lại có mấy cái mộ phần bị phá vỡ, bên trong Linh giả bị tra hỏi, sau đó liền bị đánh chết, hồn phách nghiền nát.

Trần Phong sắc mặt âm trầm như nước, những người này chính này năm xưa bảo vệ đất nước những Anh Linh, bọn này vậy mà cả gan chém giết bọn hắn!

Đỉnh đầu hắn hiện lên từng mũi Kim tiễn, hóa thành từng đạo Tiễn quang sáng chói bắn vào trong thành, rất nhanh có tiếng thét truyền đến, tiếp đó là những tên đang phá vỡ mộ phần đều bị một tiễn phá thủng mi tâm, Linh hồn bên trong cũng bị bắn giết!

Thanh niên nọ cực độ ngạc nhiên, chỉ một đạo Linh thuật, đánh chết cường giả Huyễn Linh cảnh dễ như lấy vật trong túi, thực lực này thật sự quá mức khủng bố a?

"Vị Linh hữu này, hắn chỉ vài phút nữa cũng chết, ngươi ra tay hẳn phí sức a?"

Trần Phong thu tay lại, thản nhiên nói:

"Cớ sao ngươi lại nói như vậy."

Người nọ không đáp, chỉ thấy toàn bộ mặt đất chấn động, tiếp đó một tiếng chim khướu vang vọng không gian, sóng âm lan toàn bộ mảnh không gian này!

"Kim Quan Vương Điểu!"

Có kẻ hô lớn, Kim Quan Vương Điểu, năm xưa một tay đồ sát biết bao cường giả Linh cảnh của ba thành, đến khi Lão Phật ra tay mới đem nó trấn áp, vậy mà giờ lại thức tỉnh rồi!

Ầm!

Một tiếng kêu thảm truyền đến, chỉ thấy từng cỗ Linh hồn từ trong tòa thành bay vụt ra, nhưng bọn hắn đa phần là Huyễn Linh cảnh, Linh hồn còn mười phần yếu nhược, rất nhanh đã bị ăn mòn phiêu tán trong không trung, hóa thành từng dải dị sắc trên trời cao.

Oành!

Nguyễn Phi Hoàng chân đạp Hỏa Vân, năm ngón tay rộng mở, Hỏa Phượng sau ót hắn sinh động như thật, bàn chân cong lại, hướng Kim Quan Vương Điểu công tới!

Hắn đã tu thành Chân Linh viên mãn, chiến lực so một ít Huyền Linh cảnh đều không kém một chút nào, tự nhiên không sợ con Linh thú này!

"Hay lắm!"

Thanh niên nọ lại vỗ tay, cười nói:

"Ấy chết, ta quên chưa tự giới thiệu. Ta họ Trần, tên Hoàng Kim!"

Trần Phong liếc nhìn hắn một lúc, thở dài nói:

"Trần Sâm có quan hệ như thế nào với ngươi?"

Người thanh niên nọ ngạc nhiên, tự nhủ:

"Sao hắn nhận ra, không thể nào, ta hóa trang rất kĩ rồi mà?"

Trần Phong lườm lườm hắn hồi lâu, chẳng lẽ giờ nói, ngươi che dấu quá kém? Cái kia trước ngực dù đã cố gắng, nhưng quy mô khổng lồ bộ ngực sữa là không thể che dấu. Dù hắn đã cố ý mặc một bộ áo chiến đấu rộng thùng thình nhưng vẫn không che lấp nổi.

Hơn nữa làn da trắng mịn màn, đôi môi căng mọng hồng hào, mái tóc mềm mịn kia nào có giống một tên đàn ông?

"Quan hệ bà con xa, dù sao cũng chỉ là chi mạch mà thôi."

Nàng thản nhiên nói, để bọn Trần Phong thu được không ít tin tức.

"Trần Ái Tiên, Chân Linh cảnh, trực hệ Trần Hoàng tộc Nam Việt quốc! Thực lực cũng không hề kém cạnh, cũng là Chân Linh cảnh viên mãn cường giả!"

Vũ Ngọc Linh ghé sát kể cho bọn hắn, nói tiếp:

"Cô nàng này làm việc tùy hứng, không phải người dễ tin được."

Lúc này, Kim Quan Vương Điểu cùng Nguyễn Phi Hoàng chiến đến vô cùng kịch liệt, trên trời từng đạo Linh thuật nổ vang, hóa thành từng chùm hỏa quang hướng về tứ phương.

Thỉnh thoảng lại có vài tên xui xẻo kêu thảm, bị dư ba Linh thuật quét trúng, lập tức nổ tung như pháo hoa, máu tươi bôi tứ phương.

Tứ phương, cường giả các môn phái thản nhiên nhìn hắn cùng Kim Quan Vương Điểu đại chiến, không có chút nào vội vàng cả. Mà bản thân Nguyễn Phi Hoàng cũng không lo sợ những kẻ khác thừa cơ bản thân kiệt sức mà vào, bởi vì cạnh hắn, có không ít cao thủ của Phượng Hoàng Trung Đô sẵn sàng cảnh giới, tránh để hắn bị đánh lén.

Hết chương