Chương 30: Chương 30: Tinh thần lực đột phá

Ở trong Tinh thần hải, tuy hắn tưởng như đã trải qua 30 phút, nhưng bên ngoài mới chỉ trôi qua có 3 phút mà thôi.

Trần Phong đương nhiên không biết chuyện này, hắn vẫn tiếp tục ở bên trong thức hải minh tưởng. Mực nước trong thức hải ngày càng cao , bây giờ đã hoàn toàn ngập qua đầu Trần Phong, thậm chí còn có xu hướng đầy cả mảnh không gian này.

Trần Phong trong vô thức đẩy tay ra, dòng nước quanh thân hắn bỗng hóa thành một đầu giao long , có đầy đủ đầu, sừng rồng, vảy rồng, trông vô cùng hung ác, lao đầu liên tiếp vào bức tường không gian quanh tinh thần hải.

Ầm Ầm Bành bành

Màn chắn bị đánh cho rung lắc dữ dội, rồi một tiếng rắc vang lên, màn chắn bị đánh cho tan vỡ, cuối cùng mới tụ lại thành một màn chắc khác cách nơi cũ 1 mét, khiến cho diện tích của mảnh không gian này thoáng chốc lớn ra rất nhiều.

Cùng lúc màn sáng bị đánh vỡ, Trần Phong cũng cảm giác được một cơn đau đớn vô cùng, lôi hắn từ trong thức hải ra bên ngoài.

"Cảm giác này..... thật tuyệt!" Trần Phong cười vang một tiếng lớn, bây giờ hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng, thậm chí có thể nói là sung sướng. Lượng tinh thần lực của hắn tăng lên có thể so với 10 lần minh tưởng bình thường, đã có thể bao phủ quanh căn nhà.

Trần Phong nhắm mắt lại, tập trung tinh thần

"Lên" Hắn nghĩ thầm, tinh thần lực tập trung quanh một cột gỗ cao ngang hắn, bề ngang cũng tầm như hắn. Đó là cột gỗ hắn dùng để luyện tập võ học thường ngày. Cột này có lẽ cũng phải nặng tới 50 kg nhưng bây giờ lại bị hắn dùng tinh thần lực nâng lên, từ đó đủ biết tinh thần lực của hắn đã mạnh mẽ tới mức nào.

Nửa mét, một mét, một mét rưỡi.... ba mét!

Sau khi lên được 3 mét rồi thì dù Trần Phong cố gắng tập trung bao nhiêu tinh thần lực đi nữa thì nó cũng chỉ lên thêm được ba bốn gang tay nữa, sau đó vì đuối sức mà bị rơi xuống. Tinh thần lực cũng bị tiêu hao mất 1 phần 6.

Trần Phong thở ra một hơi. Tinh thần lực của hắn đã mạnh mẽ hơn lúc trước không ít, ít nhất đã nhiều hơn gấp đôi, khiến cho khả năng cảm nhận mạnh hơn không ít.

Hắn đang hưng phấn định ra ngoài sân để thử sử dụng ma pháp, bỗng nhiên ông lão nằm trên giường ho sặc sụa, rồi bỗng nhiên phun ra một ngụm máu đen. Ngụm máu đen này lơ lửng trong không trung, rồi lại một lần nữa hóa thành đám khí chui qua da Trần Phong, tiến nhập thân thể hắn. Vì cũng chả biết giải quyết thế nào, mà thấy đám khí đen này cũng chả ảnh hưởng gì nên hắn cũng bỏ qua.

Ông lão lúc này hai mắt chầm chậm mở ra, rồi sau đó bắt đầu đảo quanh. Khi nhìn thấy Trần Phong, lập tức lão gắng gượng ngồi dậy, thấy vậy Trần Phong nhanh chóng lại đỡ lão, xếp sau lưng lão một chồng gối, rồi hỏi:

" Thưa ông, không biết ông bây giờ cảm thấy như thế nào?"

Ông lão không lập tức trả lời, mà lão nhìn cơ thể mình một lượt, rồi nắm chặt tay lại, sau đó mở tay ra, chỉ thấy bên trong một sợi chân khí dài chừng 1 gang tay, rộng khoảng 1 đốt ngón tay. Không còn giống như Luyện khí hay Tụ khí chỉ là một đoàn khí mơ hồ chảy trong cơ thể, đoàn chân khí này đã có thể ngưng tụ tới mức người thường có thể thấy được, hơn nữa còn xuất hiện ra bên ngoài thân thể, chứng tỏ đây là chân khí của Ngoại cương cảnh cao thủ!

Lão già lại nắm bàn tay lại, sau đó đột nhiên cúi đầu trước mặt Trần Phong, nói:

" Cảm ơn cậu đã cứu giúp ta."

Trần Phong hoảng quá, đưa tay ra đỡ lão, cười khổ:

" Ấy chết, sao ông lại làm như vậy. Ông làm như vậy, chắc cháu tổn thọ mất."

Ông lão vẫn tiếp tục cúi đầu thật sâu, giọng run run tràn đầy xúc động:

" Không, một chút này chưa là gì so với những gì mà cậu đã giúp đỡ ta. Hôm nay nếu không có cậu thì chắc mạng già này đã mất rồi, đâu còn sống được nữa. Phần cúi đầu này, thể hiện sự cảm kích của ta, mong ngươi nhận cho"

Trần Phong nghe ông lão nói vậy liền buông tay ra, không cản ông lão nữa. Ông lão cúi người một cái thật sâu, sau đó mới đứng thẳng người dậy, khí thế tựa như mãnh hổ, quả thật khiến người ta phải ríu lưỡi. Người già cả, sao bây giờ còn mạnh mẽ như vậy

Trần Phong đợi ông lão bình tâm trở lại, mới dò hỏi:

"Thưa ông, cho cháu hỏi, ông bị gì vậy?

Ông lão khuôn mặt nhăn một cái, rồi đột nhiên biến thành tức giận, giọng âm trầm

" Tất cả chuyện này là do một tay thằng nhóc Triệu Hào kia gây nên, thật đáng hận. Ngày hôm đó ta ra chặn nó, chỉ ý định bắt trói nó lại. Ban đầu ta bắt giữ nó cũng không khó khăn, ai ngờ đột nhiên nó không biết lấy khí lực từ đâu ra, tung chưởng đánh ta. Tuy ta kịp ngăn cản, nhưng không biết nó đã truyền cái gì vào người ta. Mãi đến khi ta nhận ra thứ kì lạ trong người thì đã quá muộn, thứ khí đen đó đi đến đâu các bộ phận đó bị hút khô đến đó. Dù dùng chân khí cũng chỉ có thể tạm thời áp chế nó. Cứ cách vài ngày nó lại có động tĩnh, hút sinh mệnh của ta, khiến ta vốn là võ giả Nội cương cảnh 60 tuổi trở nên hom hem yếu ớt tựa như một lão già 90 tuổi sắp chết đến nơi. Hôm qua nó vừa bùng phát xong, ai ngờ hôm nay nó lại bùng phát tiếp, thậm chí còn mạnh hơn trước gấp mấy lần. Ta cứ tưởng là cuộc đời đến nay đã kết thúc, ai ngờ."

Lão nhìn sang phía Trần Phong, khuôn mặt tràn đầy sự cảm kích cùng hưng phấn:

" Nhờ ngươi mà mạng ta đã được cứu, lại còn tiến bộ thêm một bước, ngưng tụ nội cương khí ra ngoại cương khí. 15 năm rồi, ta cứ nghĩ đời này ta sẽ mãi dừng ở một bước Nội cương này, không ngờ bây giờ ta có thể tiến vào Ngoại cương! Công ơn này của ngươi, quả thực không thể nào kể hết."

Nói xong lão lại một lần nữa cúi đầu tỏ vẻ cảm kích:

" Nếu ngươi cần gì, chỉ cần trong quyền hạn và khả năng của ta, ta sẽ giúp ngươi hết mức có thể.

Trần Phong khuôn mặt ngạc nhiên, trong lòng lại càng vui mừng vạn lần. Một vị Nội cương cao thủ lại đồng ý giúp đỡ mình bằng mọi cách, đây là một sự hỗ trợ to lớn bậc nào? Hắn bây giờ trẻ người non dạ, tuy hắn có sư phụ nhưng bây giờ không biết ngài đang lạc về nơi đâu. Nếu có một vị chống lưng thì còn gì bằng.

Nghĩ vậy, hắn liền cúi đầu xuống, nói:

" Nếu ông đã nói như vậy thì cháu cũng không khách sao. Cháu muốn ông giữ bí mật chuyện ngày hôm nay."

Lão khẽ nhăn đôi lông mày, suy nghĩ tại sao Trần Phong lại nói như vậy. Một lúc lão hiểu ra, liền nói:

" Được rồi. Ta xin thề với đạo tâm của ta, dù thế nào đi chăng nữa thì ta cũng sẽ không khai ra bí mật này."

Trần Phong lại được một phen hốt hoảng. Lời thề đạo tâm, khác với lời thề của loài người bình thường. Con người bình thường, thích là thề, không thích là phá bỏ, chả quan tâm, nhưng võ giả thì khác,họ tập võ, cần một tâm chí kiên định. Và nếu lời thề với tâm ấy, nó sẽ gắn chặt vớ ngươi đến cuối cuộc đời, còn nếu ngươi dám phá bỏ lời thề ư? Cũng như ngươi đang tự phá đi tâm của mình vậy. Tâm mất, liệu người có còn? Thực lực càng lên cao, lời thề sẽ ngày càng nghiêm trọng, đến một thời điểm nào đó ngươi sẽ không thể thề thốt lung tung, nếu không sẽ ngươi xong đời.

Ông lão này tuy mới chỉ Nội cương cảnh, cảnh giới còn thấp, nhưng mà nếu đã thề với tâm của mình thì chắc chắn sẽ không nuốt lời, nếu không sau này tu luyện sẽ có lúc bị tẩu hỏa nhập ma, sẽ chết. Điều đó chứng tỏ ông ta đã quyết tâm giữ lời thề như thế nào.

Trần Phong cũng hiểu được tâm ý của ông ta nên gật đầu.

Ông ta cười một tiếng giòn tan, rồi đưa tay ra bắt tay Trần Phong:

" Như vậy là tốt rồi, sau này có dịp chúng ta sẽ gặp lại. Bây giờ ta phải về gia tộc báo cáo rồi, chào ngươi."

Nói rồi ông ta lao ra ngoài như tia chớp. Khi Trần phong chạy ra thì thấy ông ta đang sử dụng khinh công, đạp trên từng mái nhà, tốc độ nhanh vô cùng, chớp mắt đã thấy mất hút, xa xa là những tiếng cười sảng khoái vang vọng lại.

Trần Phong cũng mừng cho ông ấy, rồi bước vào trong nhà. Bây giờ việc cần thiết nhất bây giờ chính là tiêu hóa được những gì hắn đã học được.

Hắn bước ra sân tập, bẻ bẻ mấy đốt tay, khuôn mặt hiện lên sự nghiêm túc.

" Ra" Hắn hét lớn một tiếng, ma pháp lực trào ra từ hai lòng bàn tay, hóa thành 2 quả cầu lửa to lớn chừng 2 quả bóng đá.

Hắn ngưng tâm thần một lúc, rồi nói nhỏ:

" Xoay."

Tức thì 2 quả cầu xoay tròn, nhiệt lượng cũng tỏa ra to lớn hơn rất nhiều.

Trần Phong kinh ngạc nhìn 2 hỏa cầu trong tay mình, kinh ngạc vô cùng. Bây giờ hắn điều khiển quả cầu lửa vô cùng thành thục và dễ dàng, tựa như là một bộ phận của mình vậy.

" Biến" Hắn lại một lần nữa ngưng thần, tập trung ma pháp lực vào 2 lòng bàn tay. Hai hỏa cầu trong lòng bàn tay hắn dần biến hóa, bắt đầu trở nên dài ra, cuối cùng hóa thành hai đầu giao long hung ác kinh người, đầy đủ sừng rồng, vảy rồng, chân rồng,.... Trần Phong đẩy hai con giao long về phía trước, tức thì chúng nó bay đi, kéo dài trên mặt đất hai vệt lửa cháy rừng rực, đâm sầm vào bức tường.

BÙM

Vách tường bị bắn thành một cửa động, khói đen bốc lên mù mịt.

"Tuyệt vời" Trần Phong cười vang. Tinh thần lực cùng ma pháp lực một lần nữa vận chuyển, hóa thành một con hỏa giao long to lớn cuốn quanh thân thể hắn.

Hắn cứ tập như vậy cho đến khi cạn kiệt ma pháp lực.

Và hắn cũng không hề chú ý là, ma pháp lực của hắn tất cả đều tự động hóa thành hình dạng giao long.


Đêm hôm đó

Trần Phong ngồi trong một cái thùng nước lớn, bên trong nổi lềnh bềnh những loại dược liệu quý giá. Hắn đã quyết định bạo tay một chút, chọn mua những loại dược liệu có giá trị cao cao một chút. Bên trong toàn là các loại nhân sâm, .... giá trị của những thứ đó cao đến mức khiến người ta phải hoảng sợ, vậy mà Trần Phong lại dùng nhiều như vậy, quả thật là đốt tiền a.

Nhưng bây giờ đối với hắn tiền không thành vấn đề, vấn đề quan trọng là làm sao để thực lực tăng lên nhanh nhất có thể nhưng phải đảm bảo không để lại hiểm họa. Với một Linh thể ngũ tinh như hắn, chỉ cần liên tục hấp thu Linh khí là có thể đơn giản tiến vào Luyện khí cảnh. Nhưng Trần Phong lại không nóng vội, vẫn tiếp tục dừng lại ở Luyện Thể Cảnh. Bởi vì nếu muốn tiến vào Luyện Khí Cảnh, yêu cầu đó chính là phải chuyển hóa năng lượng từ trong tế bào hóa thành chân khí. Mà Trần Phong hắn mới tu luyện được hơn một tháng, trong cơ bắp năng lượng tuy nhiều nhưng chưa đủ mạnh, giống như một quả bóng đá vậy, khi bơm căng khí thì trông có vẻ uy lực, nhưng khi xì hơi lại chả còn gì. Còn nếu hắn tiếp tục rèn luyện thì các tế bào của hắn sẽ biến chất, từ quả bóng trở thành một quả cầu sắt, vững chắc hơn rất nhiều.

Trần Phong thò tay ra khỏi bồn tắm, nắm lấy một cái ca. Cái ca này cũng là nước thuốc, và thứ mà Trần Phong dùng để rèn luyện các cơ quan bên trong.

" Có nên hay không?" Trần Phong nheo mắt nhìn cái ca, trong lòng phân vân mãi không thôi. Mấy ngày trước hắn đã làm kiểu này, và đau đớn tới mức thừa chết thiếu sống, từ đó kinh hãi. Bây giờ hắn tưởng tượng lại cảm giác lúc đó, vẫn còn khiếp vía.

Hắn chần chừ một lúc, rồi quyết định uống vào, chỉ có như vậy mới khiến cho thực lực hắn tăng lên được.

Và không lâu sau đó, một tiếng kêu thảm thiết đã vang lên.

Hết chương 29