Chương 57: Chương 57

Đã qua lập thu, nhưng nóng bức ở thủ đô vẫn chưa rời đi, nắng gắt cuối thu còn gay gắt hơn. Ánh mặt trời chiếu xuống lóe mắt theo hai hàng cây bên đường, ngay cả cơn gió nhè nhẹ thổi qua cũng mang theo khô nóng.

Ngày 11 tháng 9 là ngày đầu tiên tân sinh viên trường Y nhập học. Cổng trường, tuyến đường chính, KTX, nhà ăn,...chỗ nào cũng có cố vấn chỉ dẫn.

Tô Diệc cũng báo danh tham gia vào đoàn đội học viện kinh tế tình nguyện giúp đỡ những người mới, chủ yếu để giúp tân sinh viên thuận lợi báo danh.

Bận rộn cả một buổi sáng, Tô Diệc lúc này cảm giác trên lưng có chút dính dính. Cô nhận được điện thoại của Lục Giam, hỏi cô giữa trưa có thời gian cùng nhau ăn cơm không.

"Có a, chúng em là thay phiên nhau ăn cơm trưa, một lát liền đến phiên em." Tô Diệc nhận chai nước của bạn học đưa qua, một bên vặn nắp một bên oán hận thời tiết:" Hôm nay thật nóng, em sắp bị nướng rồi."

Lục Giam như được khai thiên nhãn: "Em không thể uống nước đá, ăn kem."

"Vì cái gì a?"

"Kỳ sinh lý của em sắp tới rồi." Lục Giam mười phần chắc chắn nói.

Tay Tô Diệc cầm nước run lên, nước đổ xuống mặt đất. Cô cẩn thận nhớ lại, tháng trước dì cả đến là ngày mấy? 12 hay 15? Có chút nhớ không rõ.

"Anh sao lại nhớ rõ như vậy?" Cô cầm điện thoại nhỏ giọng hỏi.

"Anh trên điện thoại có ghi lịch kỳ sinh lý của em. Mấy ngày tới em không được ăn đồ lạnh, không sẽ bị đau bụng."

"Nga" Tô Diệc nhớ đến những ngày thống khổ lúc trước, buông chai nước xuống.

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng Lục Giam cười khẽ:" Thật ngoan. Em mau đi, anh chờ điện thoại của em."

Thẳng đến 12h, Tô Diệc mới được ăn cơm, cô hẹn Lục Giam ở cửa nhà ăn số 1.

Nửa đường, cô gặp một tân sinh đứng một mình bên hành lý, hình như không biết đi thế nào.

"Bạn học, tôi có thể hỗ trợ gì không?"

Nam sinh quay đầu lại, thẹn thùng mà cười cười:" Học tỷ, em muốn đi đến tòa KTX số 11, là đi bên kia sao?"

Tô Diệc chỉ đường cho cậu xong, nghĩ nghĩ nói:" Tôi dẫn cậu qua đó." Có thể trên đường còn gặp được Lục Giam.

Nam sinh vóc dáng vốn cao, nhưng gương mặt thật rất đáng yêu, làn ra rất trắng, cậu nhìn KTX gần ngay trước mặt, nói:"Cảm ơn học tỷ."

"Không có gì. Cậu dẹp hành lý rồi đi ăn cơm đi, một chút nữa lại hết. Nhà ăn số 1 là nhà ăn lớn, cái gì cũng có. Nhà ăn số 2 có mì sợi, số 3 có cà tím nướng, thịt bò hầm, tất cả đều rất ngon." Nói xong, Tô Diệc vẫy tay chào tạm biệt.

"Học tỷ." Nam sinh gọi cô lại," Ân, có thể lưu cách thức liên hệ không?" Mặt cậu có điểm hồng.

Nhìn không ra biểu hiện của tiểu nam sinh lại to gan như vậy, Tô Diệc cười, uyển chuyển cự tuyệt:" Việc này để tôi hỏi bạn trai có đồng ý không đã nhé!"

Sợ Lục Giam sốt ruột, cô dứt khoác chạy một mạch đến cửa nhà ăn.

Lục Giam mặc áo thun trắng, quần dài, đôi tay cắm túi, đứng ở bên một bên gốc cây. Ngũ quan tinh xảo thanh tú như được trang điểm, đơn giản đứng ở đó, lại tạo nên một khung cảnh hài hòa, làm cho các nhóm nữ sinh liên tục ghé mắt qua.

Tô Diệc chạy đến trước mặt anh, hơi thở dốc.

"Chạy tới?"

"Ân, sợ anh đợi lâu."

Lục Giam lấy khăn giấy ra, lau mồ hôi cho cô:" Lần sau đừng chạy, bao lâu anh cũng sẽ chờ em."

Lời này rất tốt nha!!

Tô Diệc cười hì hì đáp ứng.

Lục Giam đưa cho cô một cái bình giữ ấm, Tô Diệc nhận lấy, uống một ngụm, là nước ấm không nóng không lạnh.

Ăn qua cơm trưa, đi ngang qua siêu thị, Tô Diệc dừng lại, nhìn chằm chằm hàng kem trong tủ đông, hai mắt phát sáng.

Rất muốn ăn a!

Cô nuốt nước miếng, đầu hơi hạ thấp xuống, thế nhưng tay Lục Giam lại để trên đầu cô, anh ấn một cái, nhẹ nhàng dùng lực, xoay đầu cô lại 90 độ.

"Không được ăn." Anh nói.

Tô Diệc phồng má tức giận nói:"Trời nóng như vậy, ăn một chút cũng không được sao?"

Lục Giam xoa xoa tóc cô, mỉm cười đáp:" Không-Được"

"Có bạn trai như vậy cũng quá nghiêm khắc rồi." Tô Diệc nhỏ giọng lẩm bẩm.

Thấy Lục Giam liếc mắt qua cô, Tô Diệc lập tức cười ha ha nắm tay anh.

"Hôm nay có nam sinh nào chủ động đến gần em không?" Anh quơ quơ tay cô, làm như lơ đãng mà hỏi.

Tô Diệc ngửa đầu nhìn anh:"Ân?"

"Khụ, chính là có người nào xin số điện thoại hay linh tinh gì đó?" Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Tô Diệc thấy anh ra vẻ phong vân khinh đạm(*), trong đầu lóe lên một ý tưởng thú vị.

(*)vô cùng quan tâm mà giả vờ chả sao:))

"Có, là một tiểu thịt tươi vô cùng đáng yêu."

Quả nhiên! Trong đầu Lục Giam hiện lên cảnh báo. Thời gian của anh và Tô Diệc bất đồng, không có khả năng thời thời khắc khắc ở bên nhau, bạn gái lại vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, chỉ vừa mới báo danh ngày đầu tiên đã muốn xin số điện thoại học tỷ, thật đáng giận!

"Vậy em có cho không?" Lục Giam nhéo nhéo đầu ngón tay cô.

Tô Diệc cười:"Anh đoán xem?"

Lục Giam nhấp môi, không nói.

Tô Diệc trong lòng vui vẻ, nhỏ giọng cười.

Lục Giam rốt cuộc cũng không nhịn được, hừ nhẹ một tiếng:"Không ngoan."

"Phụt" Tô Diệc phụt cười ra tiếng, "Yên tâm, em chưa cho."

"Vậy em có nói với cậu ta đã có bạn trai không?"

"Không có, nhưng là em nói nếu xin số điện thoại phải hỏi ý kiến bạn trai."

Lục Giam mày giãn ra, nhẹ nhàng niết mặt cô:"Làm tốt lắm."

Mặt Tô Diệc mềm mềm mịn mịn, cảm giác rất tốt. Anh không nhịn được lại nhéo thêm hai cái.

"Anh tưởng đang xoa cục bột sao?" Tô Diệc vỗ tay anh.

Lục Giam nói muốn mượn điện thoại cô. Từ sau khi hai người xác nhận quan hệ, giữa nhau không có gì là bí mật, cũng không giấu gì đối phương, thường xuyên đưa điện thoại cho nhau.

Sau khi anh mở khóa, đem hình nền Tô Diệc đổi thành ảnh chụp chung của hai người lúc ở bãi biển.

Sau đó nói:" Nếu về sau có nam sinh nào xin cách thức liên lạc, em cứ đem điện thoại ra cho cậu ta xem."

"Em mới không cần, thật ấu trĩ." Tô Diệc dở khóc dở cười, cô không bao giờ nghĩ đến một học luôn lạnh lùng bình tĩnh, mà cũng có lúc ấu trĩ như vậy.

Lục Giam cúi người, đến bên tai cô nói:" Cái gì mà ấu trĩ, cái này là phòng hỏa hoạn chưa xảy ra, em đã là hoa có chủ, ân?"

Thanh âm anh trầm thấp, đáy mặt chứa ý cười ôn nhu, nhìn một cái tâm can đều muốn sa vào, không thể tự kiềm chế. Ngao ngao ngao, tâm can Tô Diệc run rẩy, cảm thấy mặc kệ cho dù anh nói gì thì chính mình cũng sẽ đồng ý.

Trên thực tế, đúng là như vậy, cô ngoan ngoãn gật đầu.

"Thật ngoan, chốc lát nữa anh sẽ mua đồ ngọt cho em ăn." Lục Giam xoa xoa đỉnh đầu cô.

"Vậy còn anh thì sao?"

Lục Giam thản nhiên mở điện thoại ra, hình nền thình lình chính là hình chụp chung hai người.

Đêm đó trước khi đi ngủ, Tô Diệc thực bất hạnh phát hiện dì cả thật sự đến.....


Buổi tối thứ sáu hơn 9h rưỡi, dưới KTX nữ vẫn như cũ là những cặp tình chàng ý thiếp khó chia xa.

Trải qua mấy tháng thực hành, kỹ thuật hôn của Lục Giam có bước nhảy vọt. Khi hôn lần đầu, anh chỉ đơn giản là bốn môi tương dán, hiện tại đã thay đổi vô số kiểu hôn.

Quả nhiên không hổ danh học bá.

Tô Diệc rất mau đã bị anh hôn đến không còn sức lực, chỉ có thể mềm mại bám trên người anh. Thẳng đến khi cô ô ô đấm vai anh, Lục Giam mới lưu luyến mà buông cô ra.

Cô thở cũng không xong mà đẩy anh ra, niết niết khóe miệng:"Anh đúng là yêu quái mà."

"Chỉ như vậy với mình em." Lục Giam tém lại tóc của cô.

"Ngày mai chúng ta đi dạo phố nhé? Sinh nhật mẹ anh sắp đến, anh muốn mua lễ vật, em giúp anh tham khảo." Anh thuận thế vuốt vành tai trắng nõn của cô, cô cảm thấy toàn thân đều nổi da gà.

"Được a." Tô Diệc thống khoái đáp ứng, né tay anh, "Vậy ngày mai gặp."

Lục Giam nhìn tới một đôi tình nhân ở phía trước không xa, người con gái nói chuyện như muốn chảy ra nước. Lại nhìn bộ dáng vô tâm vô phổi của bạn gái mình, thật đúng là rất đối lập nha.

"Ánh mắt đó của anh là gì? Hâm mộ người khác có bạn gái biết làm nũng?" Tô Diệc hỏi.

Lục Giam lắc đầu, vỗ vỗ đầu cô:" Về đi."

Tô Diệc không phục, không phải chỉ là làm nũng thôi sao, sợ ai chứ! Cô đặt tay lên vai anh, kéo dài thanh âm, nũng nịu:" Anh Lục..." Chỉ hai từ đơn giản mà cô gọi kéo dài triền miên.

Đôi tình nhân phút chốc quay đầu lại, một vẻ mặt ngốc nghếch.

Tô Diệc cũng bị chính mình làm ghê tởm, chỉ có Lục Giam không có phản ứng, sắc mặt bình tĩnh như thường.

"Ngày mai gặp." Anh khó hiểu mà xoay người nhanh chóng rời đi.

Tô Diệc:"....."

Đi khoảng 7 8m, bước chân Lục Giam dừng lại, quay đầu nhìn bóng dáng quen thuộc càng lúc càng xa, trong lòng bất đắc dĩ. Chính mình đúng là thật không kháng cự nổi với cô, chỉ vừa gọi một tiếng đã làm anh có phản ứng.

Quả thực muốn mạng mà!

Tô Diệc ngoài mặt giống như là tài xế già, nhưng vẫn là một cô gái ngây thơ thẹn thùng. Trừ nguyên nhân đã đảm bảo với Chu Kết Thu, anh cũng cảm thấy cô còn quá nhỏ, có một số việc ít nhất cũng phải chờ tốt nghiệp mới được.

Sờ được nhưng không ăn được, tương lai trong 2 3 năm phải làm phật tử, a a a!

Ngày hôm sau, bọn họ đi đến con phố nổi danh xa hoa. Hai người vừa nói vừa cười, nhỏ giọng thảo luận nên mua cái gì mới tốt.

Chọn tốt lễ vật, Lục Giam hỏi cô muốn cái gì, Tô Diệc vội vàng cự tuyệt. Cửa hàng này là chuyên các mặt hàng cao cấp xa xỉ, hội tụ các danh hiệu nổi tiếng trên thế giới, tùy tiện nhìn một cái cũng thấy đắc đến kinh người.

Tô Diệc tính tình đơn thuần, ý nghĩ cũng đơn giản. Lục Giam nguyện ý vì cô tiêu tiền là một chuyện, nhưng cô là cùng anh yêu đương, chứ không phải bám theo của giàu. Cô cảm thấy ở cái tuổi 18 này gặp được anh, thích anh, mà vừa lúc anh cũng thích chính mình, điều đó đã vô cùng tốt đẹp.

Lục Giam thấy cô thật sự không cần, nên cũng không miễn cưỡng. Để cô ngồi ở khu nghỉ ngơi một lát, anh đi mua nước trái cây.

Theo trình độ sinh hoạt ngày càng cao, đồng tiền trong nước cũng càng nhiều, mua hàng xa xỉ cứ như mua củ cải trắng, trong các cửa hàng thường xuyên kín người, còn phải xếp hàng. Nhưng cửa hàng đối diện cũng quá đắt rồi đi. Tô Diệc có chút tò mò, quan sát trong chốc lát, mới phát hiện là quán một phục vụ tiếp một khách, bên trong đã đủ khách thì bên ngoài liền phải chờ.

Cô nhìn nhìn, không nghĩ tới người đi từ trong thế là người quen-- Trâu Vũ Nhàn cùng Kiều Tư Nguyên.

Ánh mắt Tô Diệc dừng trên đôi tay hai người nắm lấy nhau, lại nhìn Kiều Tư Nguyên tay xách túi lớn túi bé các món hàng.

Trâu Vũ Nhàn cũng nhìn thấy Tô Diệc, cô ta theo bản năng mà nhìn lướt qua bốn phía, quả nhiên thấy Lục Giam đang đứng xếp hàng mua nước trái cây cách đó không xa.

Trâu Vũ Nhàn càng đĩnh thẳng sống lưng, cao ngạo mà nhếch cằm lên, cười nói kéo tay Kiều Tư Nguyên rời đi.

Buổi chiều, Tô Diệc vốn dĩ muốn cùng Lục Giam đi xem phim, nhưng kế hoạch rất nhanh đã bị biến đổi.