Chương 53: Chương 53

Tô Diệc còn chưa nói, Hứa Thuần đã giả vờ bất mãn, quen thuộc mà đánh một quyền vào vị trí ngực Lục Giam, "Anh đã nói mà, cậu làm sao lại muốn xin vé phim điện ảnh của anh, còn mời ăn cơm. Nguyên lai là có mục đích khác a."

Mà Lục Giam dường như đã quen với Hứa Thuần đùa giỡn như vậy, mí mắt cũng không thèm động, một bên môi anh mang ý cười nhàn nhạt:" Là anh quanh năm suốt tháng bận rộn không thấy mặt, còn nói em không mời cơm."

Cùng đến với Hứa Thuần là trợ lý trẻ của anh ta, gọi Lâm Đại Trị, cậu đứng lên rót trà cho Hứa Thuần và chính mình.

Hứa Thuần một bên dùng khăn lau tay, một bên nhìn Lục Giam cười như không cười:" Anh cuối tuần trước có ghé qua thăm ông bà, nghe lão nhân gia kể chuyện của hai đứa."

Lục Giam không nhiều lời, nhìn Tô Diệc một cái, đúng chuẩn ánh mắt si tình, tràn đầy ôn nhu mật ý.

Hứa Thuần:"....."

Anh ta cùng hai anh em Lục gia quen biết không phải ngắn, tuổi cũng sấp xỉ. Tiểu học, sơ trung là cùng một trường. Bởi vậy, anh ta nhớ rõ người này từ lúc nhỏ trước sau đều đầy ong bướm, trình độ được hoan nghênh cùng anh ta không phân cao thấp.

Bất quá, Lục Giam vẫn luôn là một bộ dáng cô đơn quạnh quẽ không hiểu.

Hiện tại thì sao, cậu ta cực kỳ ân cần mà lột vỏ tôm cho bạn gái, tốc độ nhanh kinh người, vừa nhìn thì biết ngày thường làm không ít lần.

Hứa Thuần lại lần nữa đánh giá Tô Diệc, cô bé này thoạt nhìn rất thanh thuần đáng yêu. Nguyên lai là Lục Giam thích kiểu này.... Cũng không đúng, diện mạo như vậy ở trung học không thiếu. Chỉ có thể nói, Lục Giam dù có tài tới đâu, cũng là thua trong tay cô bé này.

Trong lúc nói chuyện phiếm, Tô Diệc cảm thấy Hứa Thuần không khác biệt với người bình thường lắm, cùng anh em Lục gia cái gì cũng có thể nói: ăn uống, bóng rổ, bóng đá...

Hứa Thuần ăn một lát, thoải mái mà thở dài:" Anh vẫn đúng là thích đồ ăn Trung Quốc. Bất quá ăn ở bên ngoài lại thấy thiếu một ít hương vị."

Lục Ngôn đem càng cua cắn đến vang tiếng, nói:" Chị dâu em nấu ăn rất tốt, lần trước em đã thưởng thức, tuyệt."

Hứa Thuần nhướng mày:" Thật? Ngày nào đó anh cũng muốn thử."

Lục Giam đem một khối thịt cá bỏ vào chén Tô Diệc, ung dung thong thả nói:" Anh muốn thử thất nghiệp?"

Diễn viên nhìn vào thì ngăn nắp rõ ràng như vậy, nhưng nếu muốn lập ra được thành tích, thì không phải dễ dàng gì. Có đôi khi chỉ vì hình tượng của nhân vật mà phải tăng cân hoặc giảm béo. Hứa Thuần đã từng vì một nhân vật mà điên cuồng giảm béo, chỉ một tháng ngắn ngủi mà giảm gần 10kg, bệnh bao tử cũng từ đó xuất hiện. Anh ta hiện tại thì không cần giảm béo nữa, nhưng phải bảo trì dáng vẻ, các tiểu thịt tươi rất dễ nổi lên.

Hứa Thuần ném một chiếc đũa qua:" Cậu có thể nghĩ tốt cho anh một chút?"

Lục Ngôn cùng anh ta làm mặt quỷ, nhỏ giọng bức xúc:" Anh có nhìn ra anh trai em có biết bao che chở không?"

Bởi vì sáng hôm sau Hứa Thuần phải lên máy bay, nên bữa ăn cũng không lâu lắm, sau khi kết thúc, Lục Giam đưa Tô Diệc trở về.


Tháng sáu là tháng của những kỳ thi, thi cấp sáu rồi còn thi cuối kỳ, làm Tô Diệc không thể không một đường từ KTX đến thư viện, từ thư viện đến nhà ăn, đến cổng trường cũng không bước ra.

Ở trường Y, muốn qua môn thì phải chuẩn bị kỹ càng, bởi vì đề thi lại tương đối khó khăn, suất để thông qua cũng tương đối xa vời.

Học kỳ này, Tô Diệc chủ ý muốn nhắm đến học bổng. Đối với cô học chuyên ngành cũng không khó lắm, chỉ học thuộc tương đối nhiều một chút.

Học kỳ này, Chu sư thái không chỉ giữ nguyên phong thái nghiêm khắc, mà còn nghiên cứu ra phương pháp làm các sinh viên kinh hồn --- tùy thời tùy chỗ sẽ chọn người trả lời vấn đề, hoặc là lên bảng đen ở trên bục viết ý giải. Một đề làm không được, không sao, còn đề thứ hai đang chờ, thẳng đến khi làm ra thì mới thôi. Cái này làm cho không ít người nghĩ đến thời ác mộng lúc còn ở năm ba cao trung.

Hôm nay, tầm mắt Chu sư thái có thể so với radar trên người các sinh viên đảo qua đảo lại, đa số đều ăn ý mà cúi thấp đầu, cầu nguyện ngàn vạn lần không nhìn đến mình.

Thực mau, bà lên tiếng điểm hai người, trong đó có Tô Diệc.

Liễu Minh Nguyệt bên cạnh như tránh được một kiếp nạn mà thở phào nhẹ nhõm, nhân tiện cho Tô Diệc một ánh mắt tự cầu phúc.

Tô Diệc đứng ở trước bảng. Rất tốt, đề này hôm qua Lục Giam vừa giảng qua cho cô.

Cho nên, thực mau cô viết ra quá trình giải chính xác.

Chu sư thái gật đầu, lộ ra biểu tình vừa lòng, còn hiếm thấy mà khen cô học kỳ này có tiến bộ.

Sau khi tan học, Liễu Minh Nguyệt ghé ghé vào vai Tô Diệc nói:" Chỉ mới ba ngày không gặp, phải nhìn cậu bằng con mắt khác, cậu hiện tại toàn thân đều toát ra hương vị học bá! Nói mau, có bí kíp gì?"

Tô Diệc hơi hơi mỉm cười, nói:" Chỉ cần tìm được một người bạn trai giỏi là được."

Lục Giam không chỉ là một học trò giỏi, mà còn là một giáo viên tốt. Năng lực giải toán, tư duy logic cũng đặc biệt kinh người, rất biết nắm lấy điểm mấu chốt, thường xuyên chỉ vài ba câu là có thể đem vấn đề nói rõ ràng với cô.

Ở kỳ thi cuối kỳ, nhờ công lao của Lục Giam, Tô Diệc thuận lợi mà đạt được hạng ba. Tuy rằng là đứng sau, cô vẫn là đắc ý không nhịn được, tâm tình mấy ngày liền đều vui vẻ.

Tâm tình Lục Giam lại không vui mừng được như vậy.

Tô Diệc đã đặt xong vé máy bay, buổi sáng trước khi đi một ngày liền thu dọn hành lý. Con gái, đồ vặt vụn tương đối nhiều, hơn nữa càng dọn càng nhiều thêm.

Cô thu dọn đến đầu đầy mồ hôi, cơm trưa cũng không ăn, liền đi tắm.

Từ toilet đi ra, vừa sấy xong tóc, Lục Giam liền gọi điện bảo đến rồi. Cô tùy tiện mặc chiếc áo thun cùng quần đùi đi xuống lầu.

Bọn họ ở bên ngoài ăn bữa cơm trưa đơn giản, sau đó đi đến Lục gia.

Lục Giam còn tiện đường mua bắp rang, nước trái cây cùng nhiều thứ đồ ăn vặt.

Sau đó hai người ở trên sô pha xem phim.

Bọn họ xem chính là một bộ phim hài. Bất quá, Lục Giam căn bản không để tâm trí trên bộ phim, tâm anh hoàn toàn đặt trên người con gái nằm trong ngực.

Đáng tiếc cái người không có lương tâm này không hề để ý đến anh, một bên xem phim một bên ăn bắp rang vui vẻ.

Vì thế, anh đoạt lấy bắp rang.

"Anh làm gì thế?"

"Anh đút cho em."

"Được a."

Kế tiếp, liền thành thời gian Lục Giam cưng chiều bạn gái, anh lấy một hạt bắp đưa tới miệng cô, Tô Diệc mở miệng nhỏ ra, đầu lưỡi níu lấy, ăn vào miệng.

Cảm giác ướt át làm ánh mắt anh biến đổi.

Lục Giam từng viên từng viên mà đút, Tô Diệc giống như chú sóc con vui vẻ, một bên cười ha ha, một bên ăn hăng say.

Một lát sau, gương mắt đại tuấn mỹ của Lục Giam chắn trước tầm mắt Tô Diệc, cô nhìn đến, thấy anh chậm rãi đem một viên bắp để trên môi, sau đó kề sát môi cô, ngang ngạnh đẩy vào miệng cô.

Wow, thì ra ăn bắp còn có thể quấn quýt như vậy, làm cho cô không thể chống cự. Không được, cô không thể cứ như vậy chịu thua.

Cô muốn cho anh biết ai mới là tài xế già chân chính!

Tô Diệc phim cũng không nhìn nữa, trực tiếp nhéo cằm Lục Giam, giống như tổng tài bá đạo mà hôn xuống.

Lục Giam không phản kháng, còn đặc biệt nghe lời mà ngã xuống sô pha, Tô Diệc liền ghé vào trước ngực anh.

Tô Diệc hé môi anh đào, từng chút từng chút hôn trán Lục Giam, lông mi, đôi mắt, chóp mũi, cằm, xương quai xanh, cuối cùng dùng đầu lưỡi miêu tả yết hầu của anh.

Lục Giam rõ ràng có thể cảm nhận được khắp người cô đều mềm mại, lại tỏa ra hương thơm,... Anh nhìn gương mặt trắng nõn trước mắt, hơi thở trầm trọng hỗn loạn,đôi mắt đen sâu thẳm,...

Tô Diệc thấy thế, đôi mắt sáng lấp lánh, đắc ý cười khẽ.

Cô vừa muốn dùng sức đứng dậy, trước mắt đột nhiên rung chuyển, cô bị Lục Giam đè dưới thân, chuẩn xác mà hôn xuống môi cô.

Động tác của anh có điểm thô lỗ, Tô Diệc bị anh hôn đến môi lưỡi tê dại, toàn bộ thân mình như muốn hóa thành nước.

Lục Giam rũ mắt nhìn đôi môi hơi sưng của cô, ánh mắt mị hoặc sạch sẽ. Anh một tay đỡ eo thon của cô, cách một lớp áo thun, độ ấm cũng tăng lên.

Anh ngậm lấy môi cô, hơi thở không xong:" Anh muốn sờ sờ một chút, được không?"

Trái tim Tô Diệc mạnh mẽ nhảy lên, nửa nhắm mắt, lông mi dài run lên.

"Cầu em. Ân?" Lục Giam ở trên môi cô từng chút từng chút mổ nhẹ, âm cuối còn mang theo dụ hoặc, chọc cho Tô Diệc hết biện pháp.

Cô nhắm hai mắt lại.

Lòng Lục Giam nhảy nhót, duỗi tay dò xét từ vạt áo lên, như nguyện ước đến nơi mềm mại.

Tô Diệc giống như bị người ta điểm huyệt, vẫn không nhúc nhích.

Sau một lúc lâu, anh thở một hơi thực dài:" Thực mềm."

"Im miệng."

"Nga."

Lục Giam cơ hồ là dùng hết sức lực, mới đem ham muốn bùng cháy trong cơ thể đè ép xuống.

Tô Diệc một bên sửa lại quần áo, một bên liếc Lục Giam. Anh đâu chỉ là sờ, anh là sờ sờ sờ sờ sờ sờ sờ.....


Sân bay thủ đô, Lục Giam kéo rương hành lý, yên lặng mà đi phía sau Tô Diệc cùng Kiều Gia Ninh.

Sau khi đăng ký, Tô Diệc chủ động vòng tay qua cổ anh, nổ lực nhón chân, ở bên má anh hôn một chút,:" Anh trở về đi, lái xe cẩn thận."

Lục Giam từ biểu tình đến thanh âm đều lộ ra ủy khuất:" Nhưng hiện tại anh đã bắt đầu nhớ em." Đối với nhau gắn bó keo sơn, hãm sâu vào bể tình, bây giờ dày vò xa cách nhau cả hai tháng.

Tô Diệc trong lòng cũng có chút không dễ chịu. Cô nghéo tay nhìn Lục Giam, anh phối hợp khom lưng xuống. Tô Diệc ngả ngớn mà nắm cằm anh, chậm rãi nói:" Ngoan, anh vĩnh viễn là Lục quý nhân em nuông chiều nhất."

Lục Giam nhẹ nhàng cầm tay cô, để ở bên môi, cắn một cái:" Bệnh xà tinh(*)."

(*) Bệnh dính người đấy.

"Anh ngoan nào, hai tháng sau em sẽ trở lại. Chúng ta có thể call video với nhau." Tô Diệc ôm lấy anh, ở phía sau vỗ vỗ an ủi.

Lục Giam vô cùng buồn bực, vừa mới đem bạn gái truy đến tay thì lại nghỉ hè. Cùng người yêu xa cách hai tháng, bao nhiêu buồn bực cùng chua xót không cần phải nói. Giờ phút này, anh nghĩ không muốn buông cô ra.

Dù nghĩ là vậy, thì cũng đến thời khắc chia tay.

Ánh mắt Lục Giam lưu luyến nhìn theo thân ảnh của cô, cho đến khi biến mất.

Anh không bỏ đi được, ở sân bay một lúc lâu, lại chạy đến khoa nhìn sân bay, thẳng đến khi máy bay của cô cất cánh, anh mới rời đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Quá ngọt rồi:), các độc giả thấy sao?