Chương 39: Chương 39

Tô Diệc uống xong nước gừng, đem đồ ăn vừa mua từng thứ từng thứ lấy ra, rửa sạch sẽ. Chỉ đơn giản có một nồi lẩu lớn, nguyên liệu nấu phải sạch mới được.

Lục Giam tắm thật mau, anh thấy Tô Diệc đã chuẩn bị tốt nguyên liệu, liền bắt đầu làm nước chấm. Pha tốt dầu vừng, cuối cùng cho đậu đỏ, rau hẹ hoa, dầu hào phủ lên trên mặt, chén nước chấm trở thành một con rồng được tô điểm đẹp đẽ.

Cuối cùng còn cắt hành, rau thơm, gạo kê cay, tỏi.

Nhưng mà không biết vì cái gì mà tay anh càng lúc càng đau.

Anh lại vọt đi rửa nước lạnh.

Tô Diệc đang nghiên cứu dầu vừng, có điểm ghét bỏ, tại anh, thứ này xấu như vậy, có thể ăn ngon sao?

"Anh làm sao vậy?" Cô hơn nửa ngày mới chú ý đến Lục Giam vẫn luôn rửa tay.

"Không biết, tay rất đau."

Nghe vậy, Tô Diệc đi qua nâng đôi tay của anh lên, tinh tế xem xét.

Hai người khoảng cách quá thân mật.

Bởi vì chiều cao chênh lệch, Lục Giam rõ ràng ngửi thấy được mùi hương thoang thoảng từ trên người cô, ấm áp ngọt ngào. Tay cô chỉ ở trên tay anh di chuyển, lòng bàn tay mềm mịn xuyên qua lòng bàn tay anh truyền thẳng đến đại não. Cô hô hấp, nhẹ như lông vũ phả trên ngón tay anh, có chút ngứa.

Lục Giam cảm thấy đau đớn trên tay tựa hồ không còn rõ ràng nữa.

"Không có vết thương nha, có phải vừa rồi anh cắt ớt cay không?"

Tô Diệc nghiên cứu cả nửa ngày, chỉ có một lý do này để giải thích.

Cô ngửa đầu nhìn Lục Giam, đột nhiên cảm thấy thẹn, tư thế của hao người đặc biệt giống hôn môi.

Ách....cô lui về sau một bước.

"Có thể là thế."

Tô Diệc tìm kiếm bị bỏng ớt thì phải làm gì, có nói dùng giấm, dùng muối, còn có kem đánh răng rất hữu dụng. Cô cũng không biết cái nào dùng được, dứt khoác bất chấp tất cả, giữ chặt Lục Giam đến bồn rửa tay, mở vòi nước, ra sức mà chà rửa.

Cô một bên rửa, một bên trong miệng còn lải nhải:"Cắt ớt cay lại không mang bao tay, thật là ngốc a....."

Lục Giam lẳng lặng đứng bên cạnh cô.

Tô Diệc mặc đồ rộng, tư thế này, góc độ này, khiến cho nội y màu lam nhạt bao nơi tròn trịa mà cô che đậy bị lộ ra ngoài.

Lục Giam cứng người lại.

Dừng lại, mau dừng lại, phải dừng lại, không thể nhìn!!!

Anh đối với chính mình nói, nhưng đôi mắt lại không nghe sai khiến, chặt chẽ dán trên người cô.

"Còn đau hay không? Là muối và giấm, thêm nước tương là có thể trực tiếp đem hầm luôn." Đóng vòi nước lại, Tô Diệc bắt lấy tay anh ngẩng đầu lên.

"Uy, hỏi anh đó...." Thấy Lục Giam không nói chuyện, Tô Diệc nghi hoặc hỏi.

Lục Giam đột nhiên rút tay lại, xoay người nói:" Tay bị em chà đến lột da rồi."


Trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn nồi lẩu mới được bưng lên.

Nước lẩu sôi ùng ục ùng ục, đáy nồi quay cuồng bốc hơi nước trắng mơ hồ.

Mở nắp nồi ra, Tô Diệc liền đem thịt dê bỏ vào, bị Lục Giam ngăn lại.

"Chẳng lẽ trước khi ăn lẩu còn có nghi thức?" Tô Diệc cầm chén tương, trong lòng có chút oán niệm, cô thật sự quá đói bụng.

Lục Giam liếc cô một cái, sau đó mười phần lãnh đạo mà dùng muôi khuấy đều ở đáy nồi.

Sau đó mới bắt đầu bỏ thịt dê vào.

"Không cần một lần đem hết thịt bỏ vào, như vậy không phải là thịt tái nữa, mà thành thịt luộc. Thịt tái phải vừa nhúng vào nồi lẩu vừa ăn. Đây, đây là chỗ thịt ngon nhất trên con dê, nếm thử."

Tô Diệc vội đưa chén qua. Nếm một miếng, ân, ngon ngoài dự đoán a! Cô cảm thấy kiếp trước cô đại khái là người phương bắc, nếu không như thế nào ăn cái gì cô cũng thấy quen.

"Ngô! Tê....hô hô hô."

(Bị nóng)

Rất ngon!

Lục Giam ngẩn ra, thấy cô há miệng không ngừng thở, đôi mắt hơi đỏ, vì thế thấy buồn cười, giơ tay chụp lên đầu cô trào phúng:" Quỷ đói đầu thai a, mau nhả ra!"

Tô Diệc lắc đầu, liền nuốt xuống, sau đó cầm lấy ly nước trái cây bên cạnh:" Không được, không được, ăn rất ngon! Lãng phí."

Lục Giam lắc đầu cười khẽ.

Tô Diệc giống như một đứa bé đang ăn, hai tay nhảy loạn.

Cách một làn hơi nóng, Lục Giam thấy chóp mũi của cô tiết ra tầng mồ hôi, hình như là bị cay, lông mày cô nhăn lại, còn thường dùng tay quạt quạt bên miệng.

Lục Giam cảm thấy chính mình thật tài, anh thế nhưng thấy bộ dáng này của cô rất đáng yêu.

Ăn lẩu xong, Tô Diệc đem mớ hỗn độn trên bàn thu dọn sạch sẽ, Lục Giam đem chén đũa bỏ vào máy rửa chén, kiến nghị nói:" Chúng ta xem phim nhé?"

"Được a."

Lục Giam tìm ra cái USB, mở TV lên:" Lục Ngôn đề cử cho anh, nói là không thể bỏ qua mười bộ phim nhựa kinh điển đứng đầu."

Sau đó anh nhớ đến hôm nay còn đặc biệt mua cherry, vì thế đi vào phòng bếp chuẩn bị. Tô Diệc thì đi vào toilet.

Chờ hai người trở lại phòng khách, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nghe được từ TV truyền đến âm thanh khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

A..... Nga...... Ân

A ân...ân

A a a

Vẻ mặt Lục Giam như bị sét đánh.

Trái cherry trên tay Tô Diệc rơi xuống đất, cô nhìn hình ảnh đôi nam nhân quấn quýt nhau trên TV, người đều choáng váng.

Ban ngày ban mặt, như vậy là như thế nào?

Âm thanh làm người đỏ mặt như vậy, trắng trợn mà quanh quẩn khắp phòng khách.

Lục Giam rốt cuộc cũng phản ứng, vọt tới trước TV, lập tức nhổ USB ra.

Sắc khí tràn đầy bỗng nhiên im bặt, Tô Diệc xấu hổ không nhúc nhích, nói câu:"Em đi thay quần áo." Rồi chạy mất.

Đóng lại cửa phòng dành cho khách, Tô Diệc dựa vào cánh cửa thở, mặt cô hiện tại còn nóng, trong đầu là không vứt được tiếng kêu cùng hình ảnh kia.

Cô tự xưng mình là tài xế già(*), nhưng đều được giới hạn trong tác phẩm văn học. Loại phim này, còn là nam nam, cô vẫn lần đầu tiên xem, kích thích quá độ.

(*) từ lóng chỉ dân chơi, ý chị là đã từng đọc truyện, xem phim rất nhiều.

Tô Diệc thay quần áo xong, đi ra, liền thấy Lục Giam cầm điện thoại, trên trán gân xanh hiện lên.

Đầu bên kia điện thoại, Lục Ngôn cười đến thiếu đòn:" Anh, anh nhìn xem, đây chính là công của em nha. Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ, ai bảo chúng ta là anh em."

Lục Giam cắn răng rống to với điện thoại:" Anh mẹ nó tạ cậu!"

Trong điện thoại Lục Ngôn cũng rống to:" Mẹ em cũng là mẹ anh đấy."

Lục Giam sắp tức chết rồi.

Tô Diệc có điểm đồng tình với anh, có một cậu em trai như vậy thật sự rất mệt. Có thể đem một người luôn trầm tính trở nên tức giận đến như vậy, cũng thực trâu a.

Bên ngoài còn đang mưa, Tô Diệc hỏi Lục Giam mượn ô để về trường học, ai ngờ anh lại mang giày muốn đưa cô về.

Tô Diệc có chút ngượng ngùng:" Không cần đưa, em có thể chính mình về."

Lục Giam kéo cửa ra, nhẹ nhàng đẩy bả vai cô một chút:" Không có việc gì, đi thôi."

Đi xuống lầu, cô mới phát hiện Lục Giam chỉ mang theo một cái ô.

"Nhà anh chỉ có một cái ô sao?" Cô hỏi.

Đương nhiên không phải, bất quá Lục Giam sẽ không thừa nhận. Anh dùng giọng mũi nhàn nhạt mà "Ân" một tiếng.

Ô của anh không lớn, một người thì đủ, hai người liền có chút miễn cường.

Lục Giam tay phải cầm ô, tai trái bất động thanh sắc mà ôm hờ vai Tô Diệc. Anh kỳ thật hiện tại tim đập đến lợi hại, trộm liếc thần sắc của Tô Diệc.

Anh chưa từng theo đuổi nữ sinh, nhưng nói qua yêu đương thì Lục Ngôn nói không ít lần----- để theo đuổi, mặt dày sẽ thắng lợi.

Tô Diệc cảm thấy chính mình thanh mảnh như muốn trực tiếp sát vào trong ngực anh. Hai người bởi vì thân hình chênh lệch, lúc này cô có vẻ như chú chim nhỏ nép vào người. Cô đột nhiên có chút minh bạch vì cái gì đa số nữ sinh đều thích các nam sinh cao lớn, quá có cảm giác an toàn.

Cứ đi cứ đi, Lục Giam nghe được Tô Diệc cười một tiếng.

"Cười cái gì?"

"Không có việc gì." Cô ngửa đầu:" Em chính là cảm thấy em trai anh rất trái ngược, hai người từ nhỏ cứ như vậy tương sát tương ái vậy sao?"

"Lúc còn rất nhỏ, đại khái ba bốn tuổi, bởi vì bọn anh lớn lên rất đáng yêu, lại giống nhau như đúc, thường xuyên sẽ có các chú dì hỏi:" Hai đứa cảm thấy chính mình ai đáng yêu hơn?"

Anh liền sẽ nói:" Em trai tương đối đáng yêu hơn." Lục Ngôn còn ngốc mà cười hề hề, sau đó các chú dì liền bẹo nắn các thứ mặt cậu ta.

Tô Diệc nghe xong, cười đến đôi mắt nheo lại:" Không nghĩ tới anh còn nhỏ như vậy đã đào hố em trai."

Đưa người trở về, Lục Giam lại quay lại Lục gia. Anh đem USB ném vào thùng rác, nhìn đến bộ quần áo Tô Diệc để sô pha, nhịn không được cầm lấy ngửi ngửi, trên quần áo còn lưu lại hương thơm nhàn nhạt thuộc về cô. (

biến thái dễ sợ:))

)

Lục Giam dựa vào sô pha, dùng mu bàn tay che đôi mắt, thở dài một hơi, anh đột nhiên cảm thấy mình càng ngày càng mẹ nó đáng khinh.

Tô Diệc trở lại KTX, thấy Liễu Minh Nguyệt đã trở lại.

"Uy, Tô Diệc, cậu không mang ô sao?"

"Nga, vừa mới dùng ô người khác." Tô Diệc nói có chút hàm hồ, cũng may Liễu Minh Nguyệt không hỏi tới.

"Dưới lầu rất nhiều nam sinh không có ô, ai, vì truy bạn gái, bọn họ cũng thật đáng thương."

Liễu Minh Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên mà nói:" Đó là bởi vì thời điểm họ vui vẻ cậu không thấy được."

Tô Diệc:"....."

Mới vừa thay xong quần áo, Kiều Gia Ninh liền gửi WeChat cho cô.

Kiều Gia Ninh: [Tô bảo, ở ngoài trường tớ có khai trương tiệm ăn vặt. Wow, xôi gà ở đấy rất ngon, tớ ăn lần 3 cái, lại ăn một chén mễ tuyến, no chết tớ, ha ha ha. Khi nào cậu tới ăn, tớ mời cậu nha. ]

Tô Diệc ngơ ngẩn.

Vì cái gì, cô gặp sự tình gì đầu tiên không tìm Kiều Gia Ninh, mà trước tiên luôn gọi cho Lục Giam?

Cô lật xem lại nhật ký điện thoại, tràn đầy đều là tên Lục Giam.

Không biết từ khi nào, Wechat của cô, lịch sử trò chuyện cùng tiểu lục tử được đẩy lên vị trí đầu tiên.

Tô Diệc: [ Nếu một nữ sinh cùng một nam sinh cơ hồ mỗi ngày đều liên lạc wechat với nhau, hai người cũng thường xuyên đi ăn cơm, nữ sinh có việc gì nam sinh đều hỗ trợ trước tiên, cậu có cảm thấy giữa bọn họ là quan hệ bạn bè bình thường? ]

Kiều Gia Ninh lập tức gửi qua 3 tin: [ Nam sinh thích nữ sinh a! Hoặc là hai người đều thích nhau. ]

[ Nếu đây không tính là thích, tớ liền nuốt thủy tinh.]

[ Là cậu cùng Lục Giam?]

Tô Diệc có chút bất đắc dĩ, người này quá nhạy bén.

[Ân]

Kiều Gia Ninh: [ Hoàng thượng, người thay lòng. Là không cần thần thiếp nữa ư? Người là có mới nới cũ sao? Ta chính là Lục cung Ninh quý nhân được nuông chiều a.]

Tô Diệc: [ Là ngươi cho trẫm đội nón xanh trước! Người đâu, đem yêu phi này xuống! ]

Kiều Gia Ninh: [Từ từ, từ từ, thần thiếp có câu cuối cùng muốn nói, Lục Giam có sắc có tài như vậy, là một nam sinh rất tốt, nhất định phải nắm bắt cơ hội nha, Hoàng thượng. ]

Kiều Gia Ninh mắt dính trên màn hình điện thoại, thấy khung Wechat đối phương vẫn luôn hiện " Đang online".

Đợi một hồi lâu, cũng không thấy Tô Diệc đáp lại, cô tò mò không chịu được, liền muốn gọi điện thoại, rốt cuộc Tô Diệc cũng đáp lại.

Tô Diệc: [ Đời người có bốn loại ảo giác: Điện thoại rung, có người gõ cửa, người ta thích mình, mình cảm thấy mình rất gầy. Vẫn là nên xem xem lại đi. ]

Kiều Gia Ninh: [ Tớ xác định Lục Giam đối với cậu là có hảo cảm, bất quá nhìn vết xe đổ của tớ, vẫn là chờ anh ấy hướng cậu thổ lộ đi. Nữ truy nam không phải là không thể, nhưng nam nhân có được liền tùy tiện, quá dễ dàng thì không biết quý trọng. ]

Tô Diệc buông điện thoại, hai tay giao nhau nằm trên giường. Cho dù Lục Giam thật sự thích cô, nhưng anh là người thế nào, có bao nhiêu nữ sinh thích anh, không cần nói cô cũng biết đi?

Cùng người như vậy ở bên nhau nhất định sẽ rất áp lực, rất mệt.

Một đêm này, Tô Diệc trằn trọc, thật lâu mới đi vào giấc ngủ.

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Giam: Cậu thật biết đào hố.

Lục Ngôn: Em không đào hố người khác, chỉ đào hố anh trai.