Chương 36: Chương 36

Hôm nay là ngày 30, buổi chiều vừa qua 5h, Chu Kết Thu đã tủm tỉm mà dọn cơm tất niên lên. Theo tập tục của bản địa, tổng cộng có 12 món đồ ăn, đều ước lượng bằng nhau, miệng bà luôn niệm những điều may mắn, bình an sẽ tới.

Ba người ngồi vây quanh một cái bàn, Tô Diệc cười hì hì mà rót rượu nho, sau đó cô bưng chén rượu lên mà nói một tràng lời cát tường:" Chúc chú Chương và mẹ một năm thuận buồm xuôi gió, song hỷ lâm môn, tam dương khai thái, bốn mùa bình an, ngũ phúc lâm môn, sáu sáu đại thuận, thất tinh cao chiếu, bát phương tới tài, cửu cửu đồng tâm, thập toàn hoàn mỹ (*)."

(*) Như mọi người biết thì đoạn trên chính là mười điều chúc tốt đẹp, cầu mọi điều an lành trong ngày đầu năm mới, và có lẽ để nguyên bản thì sẽ hay hơn là chuyển thành thuần Việt. ^•^

Trong suốt buổi nói chuyện thì trên mặt Chương Chí Quốc và Chu Kết Thu luôn tươi cười.

Tuy rằng Chương Chí Quốc đã là ba kế của cô, nhưng Tô Diệc sống gần 20 năm, từ "ba ba" đối với cô thật sự rất xa lạ, trong chốc lát cô không thể nào gọi lên được.

Chương Chí Quốc cũng là một người thấu tình đạt lý, cũng không miễn cưỡng cô.

Chu Kết Thu nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô: Bảo bảo, muốn tiền mừng tuổi, nên cái miệng nhỏ thật ngọt."

Ăn xong cơm chiều, nghỉ ngơi trong chốc lát, ba người ngồi ở phòng khách, một bên xem TV một bên làm vằn thắn(*).

(*) còn được gọi là hoành thánh hay sủi cảo.

Ông ngoại Tô Diệc nguyên quán Sơn Tây(*), nên nhà cô sẽ giống như ở phương bắc mà làm vằn thắn để ăn vào đêm 30.

(*) một tỉnh ở phía bắc Trung Quốc.

Tô Diệc thích nhất 3 nhân hòa quyện với nhau là rau hẹ, thịt heo, tôm biển. Chu Kết Thu đã sớm chuẩn bị tốt phần nhân. Tô Diệc phụ trách cán lớp vỏ, Chu Kết Thu phụ trách bao bánh, Chương Chí Quốc phụ trách làm trợ thủ. Ông đối với làm vằn thắn là ngoài nghề, vừa làm mấy cái xong, đều không kín.

Chu Kết Thu liền ghét bỏ ông: "Anh đừng bao nữa, sủi cảo như thế bỏ vào nồi đều biến thành nhân luộc."

Chương Chí Quốc ngượng ngùng mà cười, nghe lời mà làm trợ thủ giúp đỡ Chu Kết Thu. Ông đem nhân để lên miếng vỏ sủi cảo, Chu Kết Thu chỉ cần bao thành hình.

Chuẩn bị đến 0h, nhóm người chủ trì trong TV tụ họp bên nhau, chuẩn bị đếm ngược, cực kỳ náo nhiệt.

Điện thoại Tô Diệc rung không ngừng, tin nhắn chúc phúc liên tục ùa tới, cô cũng đem WeChat mở ra.

Chu Kết Thu đã nấu xong sủi cảo:" Bảo bảo, ăn sủi cảo."

"A, tới ngay." Tô Diệc một bên đáp ứng, một bên nhắn cho Lục Giam: [ Năm mới vui vẻ, tiểu lục tử]

Lục Giam đáp ngay: [Năm mới vui vẻ. Đang làm gì thế?]

Tô Diệc:[Đang ăn sủi cảo. Còn anh?]

Lục Giam: [Chuẩn bị bắn pháo hoa.]

Tô Diệc: [

Lục Giam: [Muốn xem sao?]

Tô Diệc:[Ân ân]

Lục Giam gọi video đến, Tô Diệc quả nhiên thấy anh ở bên ngoài, chung quanh đen thìu lùi, khuôn mặt anh mơ hồ, chỉ có đôi mắt phát sáng.

Lục Giam nhìn cô cười cười, tiếp theo xoay màn hình ngược lại, "Phanh" một tiếng, một đóa pháo hoa vỡ ra trên bầu trời đêm, cánh hoa như mưa, ở trong không trung tạo ra vô số dây kim tuyến thật lấp lánh.

Tô Diệc "Oa" một tiếng, "Thật đẹp."

Lục Ngôn đem cái pháo hoa cuối cùng bật lửa, kíp nổ rung lên, tiếp theo một tiếng vang lớn, trên bầu trời cao là một đại pháo hoa nở tung sán lạn, làm sáng mắt anh ta.

Anh ta quay đầu xem người anh trai đang cầm điện thoại, trừu trừu khóe miệng. Ha hả, anh trai vì tiểu muội có thể làm tất cả, còn anh ta lại chính là một cu li chính hiệu---- bắn pháo hoa cũng là anh ta, dọn pháo hoa cũng là anh ta.


Đến mùng 7, Tô Diệc hẹn Kiều Gia Ninh cùng đi ăn lẩu Tứ Xuyên. Tiệm lẩu trang hoàng đến đỏ rực, từ trong nồi bốc ra hương khói cay nồng, hai người sướng như trên mây mà hì hụp mà ăn.

Kiều Gia Ninh uống một ngụm lớn sữa đậu, đem vị cay trong miệng áp xuống một ít, " Cậu với Lục Giam là chuyện gì đây? Anh ấy như thế nào lại đến trấn X, còn cùng cậu đi sinh nhật Kinh Xuyên?"

"Anh ấy bồi mẹ anh ấy đến đây." Tô Diệc cắn bánh đường đỏ đáp.

"Hai người xác lập quan hệ rồi?" Kiều Gia Ninh lấy đũa gắp đồ ăn, trên dĩa dầu mè chấm chấm.

Tô Diệc lắc đầu:"Không có."

Sau một lúc lâu, cô dừng đũa lại:" Cậu nói xem thích một người là cảm giác thế nào?"

"Nói như thế nào đây, thật có điểm giống ngôn tình, như nai con chạy loạn, adrenalin(*) biến mất. Trong mắt cậu chỉ có một mình anh ấy, không thể nhìn thấy phần của người khác." Nói xong, Kiều Gia Ninh vuốt cằm, vẻ mặt cao thâm khó đoán:" Cô nương, cậu nghiêm túc suy xét vấn đề này, cho thấy cậu đã động tâm."

(*) một loại hormone chỉ xuất hiện khi cơ thể gặp sợ hãi hay nguy hiểm.

Tô Diệc uống một ngụm nước trái cây, rũ mắt nhìn nồi lẩu:" Anh ấy nói anh ấy thích chân dài cổ cao, hiện tại tớ một lần nữa đầu thai cũng đã chậm... Kỳ thật, tớ cũng không muốn truy đuổi, khó có thể theo kịp. Lục Giam là người rất tốt, làm bạn bè cũng rất tốt, tớ không muốn nháo đến trên mức bạn bè... Liền để thuận theo tự nhiên đi."

Kiều Gia Ninh vỗ vỗ tay cô:" Hợp lý. Bất quá, tớ thật sự thấy hai người đều có ý với nhau. Thời điểm khi cậu thích một người, liền phát hiện những khuôn mẫu đặt ra đều không thắng nổi hai chữ thích(*). Nếu cậu thấy anh ấy không đủ cao, không đủ soái, không đủ giàu, kỳ thật chính là cậu không thích anh ta."

Tô Diệc trầm mặt gật đầu.

Kỳ nghỉ đông một tháng nhanh chóng kết thúc, phải quay về trường học, thế nhưng trong lòng Tô Diệc sinh ra một loại mâu thuẫn kỳ lạ ---- có cảm giác thương cảm khi rời nhà, nhưng cũng có chút chờ mong hưng phấn.

Cô hiện tại đối với Kiều Gia Ninh đã có bạn trai mà vô nhân tính là hoàn toàn không trông cậy vào. Tô Tần quê quán ở trấn Z, cách trấn X khoảng 3 giờ đi tàu. Vừa qua khỏi mùng 10, Kiều Gia Ninh vội vã đến đấy cùng bạn trai ôm ấp.

Tựa hồ là tâm hữu linh tê(*), trước ngày Tô Diệc xuất phát một ngày, Lục Giam hỏi khi nào cô đến, muốn tới đón cô.

(*) hai người có cùng suy nghĩ, thường để nói giữa nam và nữ

Tô Diệc: [ Không cần, em tự ngồi xe buýt ]

Lục Giam: [ Em đến mang giúp anh một phần cá viên ở đấy, lần trước ăn xong, đến bây giờ vẫn còn nhớ hương vị ấy ]

Nguyên lai là vì ăn nha, Tô Diệc cảm thấy chính mình có chút tự mình đa tình. Cô đáp ứng anh, vừa lúc đối diện tiểu khu của cô có cửa có cá viên.

Lục Giam lúc sau lại hỏi thông tin chuyến bay của cô, Tô Diệc trả lời.

Thời điểm Tô Diệc kéo hành lý đi ra, liếc mắt liền thấy Lục Giam trong đám người. Thấy cô xuất hiện, khóe môi anh hơi cong, đôi mắt mang nét ôn nhu trong trẻo.

Anh mặc bộ đồ màu trắng, bên ngoài là chiếc áo khoác màu xanh lục. Anh lớn lên vốn đã trắng, quần áo còn làm tăng thêm, làm vẻ đẹp tuấn dật của anh càng thêm nổi bật.

Lòng Tô Diệc có chút nhộn nhịp, lúc nhìn thấy anh, cảm xúc thương cảm lúc rời nhà tan đi không ít.

Lục Giam nhận lấy hành lý của cô, lại không cho cô phân trần mà đem ba lô trên vai cô đem xuống, mang lên vai mình.

"Không sao, không nặng." Tô Diệc vội nói một câu.

Lục Giam chỉ "Ân" một tiếng, vẫn như cũ kéo va ly, mang ba lô đi hướng ra ngoài.

Buổi chiều lại giờ cao điểm, sân bay thủ đô người đến người đi rất nhiều, một người đàn ông trung niên vì đi vội mà lướt qua người Tô Diệc, hành lý của ông ta suýt nữa đè lên chân cô. Lục Giam nhanh tay nhanh mắt mà ôm lấy bả vai cô, đem cô áp sát vô chính mình một chút.

Tô Diệc thấp hơn anh 25cm, bị cánh tay anh vòng lấy, liền cảm thấy chiều cao lúc này thật sự chênh lệch. Nếu cô muốn hôn anh, phải nhảy cao lên mới hôn được. Anh anh anh.....

Lục Giam tự nhiên mà thu tay lại, cúi đầu nhìn cô nữ sinh không hề hé răng:"Ngẩn người cái gì thế?"

"Không có gì."

Lục Giam vẫn như cũ là chạy chiếc xe màu trắng lúc trước. Sau khi lên xe, anh liền đưa cho cô một chai nước, còn ga lăng mà vặn nắp chai ra trước.

Đúng là một chàng trai rất chu đáo. Chờ anh có bạn gái, khẳng định sẽ là một người bạn trai tốt, Tô Diệc tự bản thân nghĩ nghĩ.

Hôm nay cũng không biết vì cái gì, từ sân bay ra tới, xe kẹt đến bất ngờ. Bình thường đoạn đường đi chỉ cần một giờ, bây giờ nửa đường cũng chưa tới.

Tô Diệc đem cửa sổ mở ra một chút, xe cứ đi đi dừng dừng, hơn nửa trong xe có điều hòa, cô cảm thấy chính mình sắp say xe, thật không thoải mái.

Lục Giam chú ý đến động tác của cô liền nhíu ấn đường, mím môi, đột nhiên rẽ một hướng khác, đem xe chạy đến con đường nhỏ, thực mau liền ngừng trước một khu to lớn, bề ngoài nhìn rất hiện đại.

Anh trước xuống xe, sau đó vòng qua ghế phụ, mở cửa ra.

Tô Diệc không thể hiểu mà xuống xe:" Đây là chỗ nào?"

Sau đó cô ngước lên nhìn thấy một từ tiếng Anh, HOTEL???

"Chúng ta đến đây làm gì?" Tô Diệc hỏi.

"Thuê phòng."