Chương 34: Chương 34

Sau khi ngồi xuống, Tô Diệc bên trái là Kinh Xuyên, bên phải là Lục Giam.

Cô giống như là Thánh nữ Ma giáo bị hai đại hộ pháp bảo vệ xung quanh.

Tốt nghiệp cũng đã quá nửa năm, đối với thời cao trung thì trong lòng mỗi người chỉ còn là những ký ức mới mẻ.

Lục Giam ngồi ở một bên,không ăn cũng không nói lời nào, chỉ an tĩnh ngồi nghe.

Tô Diệc thấy anh không động đũa, chủ động gắp đồ ăn cho anh, còn giới thiệu đây là món đặc sắc này, đây là món đặc sắc kia.

Lục Giam cho có lệ mà ăn một ít.

Ánh mắt Kinh Xuyên hơi lóe lên, cậu ta dùng đũa gắp cho Tô Diệc một miếng chân vịt:"Hôm trước hội tụ bạn học, tớ thấy cậu rất thích ăn vịt, thịt vịt của tiệm này không tồi, cậu nếm thử xem."

"Cảm ơn" Tô Diệc vừa mới vươn đũa, Lục Giam đột nhiên gọi cô:"Tô Diệc"

Tô Diệc không rõ nguyên nhân quay đầu qua, lại thấy gương mặt hại nước hại dân kia nhích lại gần, tiện đà duỗi cánh tay trái ra, trước dân chúng đang nhìn, nâng cằm cô lên.

Tô Diệc trợn to mắt, đầu không nhịn được lùi về phía sau trốn, lại bị anh ôn nhu mà dùng tay phải đè vai cô lại:"Đừng nhúc nhích."

Tô Diệc thật sự bất động. Cô cảm giác được ngón tay ấm áp của anh nhẹ nhàng vuốt trên khóe môi mình, lực đạo thực nhẹ, nhưng lại để lại một cảm giác vô cùng mãnh liệt.

Lục Giam đôi mắt mang ý cười, ánh mắt trong suốt như nước:" Dính thức ăn"

Nói xong, anh chậm rãi thu tay, nắm bàn tay nhỏ của cô, thả lên một hạt cơm.

"A, cảm ơn" Nguyên lai là anh giúp cô lấy hạt cơm dính trên mặt.

Tô Diệc trong lòng không nhịn gào rít: Cô đang suy nghĩ cái gì thế? Cô còn cho rằng anh muốn hôn cô!

Kế tiếp Tô Diệc trơ mắt nhìn Lục Giam thần sắc tự nhiên ngồi thẳng, vẻ mặt bình tĩnh, đem chân vịt Kinh Xuyên vừa gắp cho cô gắp đi, chậm rãi ăn xong.

Tô Diệc:"......."

Kinh Xuyên:"......." Vô sỉ!

Kinh Xuyên ai oán mà nhìn Lục Giam, bất quá cậu ta vẫn duy trì vẻ mặt hòa khí, cầm đôi đũa, bởi vì dùng sức mà nổi cả gân xanh.

Lục Giam dựa vào ghế ngồi, vẻ mặt vô biểu tình với sự đối chọi gay gắt kia. Anh vốn là khí đại cường tráng, hiện giờ gương mặt càng thêm sắc bén.

Tô Diệc cảm thấy trên đỉnh đầu mình như có hỏa lớn đang nổ bùm bùm rung rinh.

Cắt bánh kem sinh nhật xong, Tô Diệc đưa quà đến, Lục Giam liền nhìn cô nói:" Chúng ta về thôi, anh buổi sáng chỉ 6h đã xuống máy bay."

Tô Diệc gật đầu, cô cũng muốn chạy, bữa ăn này rất quỷ dị, cô cảm giác thật khó có thể tiêu hóa được.

Kinh Xuyên đã bị các bạn học chuốt say đến gục đầu, gương mặt hồng lên, ánh mắt mơ màng. Tô Diệc cùng bọn họ nói một tiếng, liền cùng Lục Giam rời đi.

Lục Giam trở lại khách sạn, giày cũng chưa cởi, liền ngã xuống giường.

Anh đặt mu bàn tay lên trán, nhắm hai mắt, trong lòng mãnh liệt.

  • --trước mọi người, vậy mà anh thật sự muốn hôn cô!

    Loại cảm giác này, sống hơn 20 năm anh chưa từng trải qua. Xa lạ lại mãnh liệt, gần như mất khống chế.

    Từ nhỏ đến lớn, anh gặp không ít cô gái, trong đó không thiếu các cô gái tuyệt đỉnh xinh đẹp. So sánh Tô Diệc vói các cô ấy, cũng không tính có gì đặc biệt xuất chúng hơn. Nhưng cô chính là thẳng thắn, thành khẩn, tự nhiên, cứng rắn.

    Trong lòng anh hơi chấn động. Tay sờ lên ngực, người khi nằm thẳng tim sẽ đập chậm lại một chút, vì cái gì nghĩ đến Tô Diệc, tim ngược lại đập nhanh hơn?

    Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào? Lần đầu tiên gặp mặt ở thư viện, sau đó là trên đường, lại sau đó.... Lục Giam kinh ngạc phát hiện, anh thế nhưng mà nhớ rành mạch, mỗi một lúc bọn họ gặp nhau lúc bắt đầu tới bây giờ, thậm chí là từng chi tiết.

    Có lẽ vận mệnh đã an bài, cho bọn họ có nhiều lần gặp nhau tình cờ như vậy.

    Từ lúc nào anh không phát hiện, cô đã sớm yên lặng không một tiếng động đi vào lòng anh, cứ thế chiếm một góc nhỏ.


Ngày hôm sau, Lục Giam không thể cùng Tô Diệc gặp mặt, bởi vì anh tựa như một cái bình phong, đi theo bên cạnh mẹ anh Bãi Khiết, tham gia vài hoạt động.

Bãi Khiết giữ dáng cao gầy, khuôn mặt kiều mỹ, mặc bộ sườn xám màu tím thêu bạch ngọc lan hoa, bên ngoài khoác chiếc áo lông chồm màu xám. Phần cổ, trên tay là bộ trang sức quý giá Úc Châu Nam Dương màu xanh biển.

Bà tính cách hướng ngoại hoạt bát, cũng thập phần hay nói, gặp người quen liền chào hỏi.

Lục Giam cầm một ly rượu Cocktail, đi theo Bãi nữ sĩ.

Ở đây khách khứa đều biết anh là con trưởng của trùm châu báo Lục gia, đối với anh đều tự nhiên mà khen ngợi, ngốc nghếch khen, thổi bùng lên mà khen. Lục Giam nghe mà xấu hổ, trên mặt vẫn lễ phép duy trì nét mỉm cười.

Giật dây làm mai mối là chuyện không thể tránh khỏi, có không ít phu nhân và các lão thái thái ánh mắt thân thiện đánh giá Lục Giam.

Giai điệu waltz(*) du dương vang lên trên sân nhảy, Lục Giam một mình hướng đi ra ngoài, đẩy cửa kính ra, anh giơ tay nới nới cổ áo sơ mi, hít thở một ngụm không khí mát mẻ trong lành.

Anh gửi WeChat cho Lục Ngôn.

Lục Giam: [Cùng con gái hẹn hò thì làm cái gì mới tốt?]

Lục Ngôn đáp ngay:[ Đương nhiên là Làm Tình a! Anh, đừng ngượng ngùng, em tin tưởng anh!]

Lục Giam suy nghĩ muốn xuyên qua điện thoại túm cổ Lục Giam ra, loại em trai này, có cũng không cần.

Cũng may thực mau lương tâm Lục Ngôn trở về đúng trọng điểm: [Căn cứ vào kinh nghiệm 10 năm tán gái của em--- đương nhiên là đi công viên giải trí. Càng là trò kích thích, khủng bố, mạo hiểm, nữ sinh sẽ dễ dàng nhào vào ngực mình <>]

Lục Giam nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có lý. Anh gửi tin nhắn cho Tô Diệc, hẹn ngày mai đi công viên giải trí.

Anh một lần nữa quay vào trong, đi vào toilet. Ra tới, chợt có một thanh âm kinh hỉ vang lên:"Lục Giam?!"

Anh quay đầu lại, một cô gái trẻ tuổi đang đi đến ở phía sau. Dung nhan tinh xảo, một thân váy màu bạc bó sát, đem dáng người phập phồng quyến rũ hiện ra.

Phương Nghiên nâng tay lên, đem sợi tóc ở phía trước hất ra sau, vũ mị nói:" Quả thật là cậu, đã lâu không gặp, vừa nhìn thấy, còn có chút không tin được. Cậu là đến cùng chú Lục sao?"

Cha của Phương Nghiên, Phương Trạch là đại lão địa ốc của kinh thành, cùng Lục gia có quan hệ không tồi.

Lục Giam biểu tình nhạt nhẽo:" Không phải, tôi đến cùng mẹ."

Phương Nghiên so với Lục Giam lớn hơn 2 tuổi, ở Anh quốc học xong cao trung và đại học, vừa về nước muốn tiến quân vào giới giải trí. Cô ta tính cách kiêu căng, là một đại tiểu thư chính hiệu, nếu không phải biết tính tình Lục Giam như thế, sợ là đã nổi giận.

Lục Giam cũng không chú ý việc gì, hiện tại đầu óc anh chỉ nghĩ đến ngày mai cùng Tô Diệc hẹn hò.


Nghỉ đông rồi còn gần đến Tết Âm lịch, mặc dù là thời gian làm việc, lượng khách đến công viên giải trí vẫn hùng hậu, tiến vào đều phải xếp hàng. Tô Diệc một bên bước chân tiến lên theo người phía trước, một bên hỏi Lục Giam:" Hôm nay nhiều người như vậy, chốc lát nữa chơi nhất định xếp hàng rất dài. Anh có trò gì đặc biệt muốn chơi, chúng ta đi chơi trước?"

Lục Giam lắc đầu:"Không có, em muốn chơi gì, anh đi cùng em."

Ngay sau đó Tô Diệc móc điện thoại ra, click mở APP công viên giải trí, tìm được hình ảnh:"Em muốn chơi bay lượn cửu thiên(*) cùng nhà ma"

(*) cao đến chín tầng mây

Lục Giam nghiêm túc mà nhìn phần giới thiệu của trò bay lượn cửu thiên: Với tốc độ 120km/giờ, cùng với độ cao hơn 6m phải thét chói tai.....

"Em không sợ sao?" Anh hỏi Tô Diệc.

"Không sợ, hồi nghỉ hè, em đã cùng Kiều Gia Ninh đến đây, cũng không nhiều người như vậy."

Lục Giam nhìn bộ dáng khởi động, nóng lòng muốn thử của cô, trong lòng cảm thấy giống lời Lục Ngôn nói chỗ nào.

Mỗi trò chơi đều có vé fast pass(*), bọn họ thay đổi trò bay lượn cửu thiên, sau đó sang trò nhà ma xếp hàng.

(*)vé đặt trước.

Nhà ma ở đây cũng là một trong những trò nằm đầu tiên, hoàn toàn không giống những nhà ma lừa gạt khác, ánh sáng, bố trí... đặc biệt tốt, bởi thế cũng đặc biệt khủng bố.

Vô nhà ma chính là tự chèo thuyền đi, dòng nước quanh co khúc khuỷu, từ đầu đến khi ra mất khoảng 10 phút.

Hai người âm trầm mà ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, thực mau trước mắt là một khung cảnh hắc ám, chỉ có lập lòe ánh sáng lục lam thật quỷ dị.

Bên tai không ngừng vang lên tiếng hét hoảng sợ của những người phía trước, Tô Diệc một bên chờ mong một bên vỗ vỗ trên vai Lục Giam, nói:" Đừng sợ, có em ở đây"

Lục Giam:"....." Những lời này không phải của nam sinh nói với nữ sinh sao?

Đột nhiên xuất hiện mặt quỷ, sau đó rơi xuống một bộ xương khô, làm thân thuyền rung rinh kịch liệt.... Chung quanh nơi nơi đều nghe tiếng hét sợ hãi hết đợt này đến đợt khác, Lục Giam nhìn về phía người ôm bộ xương đặt ở trên đùi, Tô Diệc hoàn toàn không biết sợ hãi, lòng có chút mệt, lá gan của nha đầu này cũng quá lớn đi.

Nhìn phía trước có chùm ánh sáng lớn, Lục Giam thở phào. Đột nhiên, anh cảm giác tóc ở phía sau bị người ta kéo, anh quay đầu lại, chỉ thấy một cái đầu rắn cỡ bằng nắm tay trẻ em đầy màu sắc, trên đầu anh mà phun khói.

Lục Giam theo bản năng kêu một tiếng, mái chèo trong tay thiếu chút nữa rớt xuống.

"Phụt", Tô Diệc tay đong đưa hình con rắn mô phỏng, cười hì hì nhìn anh.

Tác giả có lời muốn nói:

Kinh Xuyên: Chính mình vẫn là còn trẻ tuổi, da mặt chưa dày như vậy.