Làm một cái trạch nữ, hơn nữa còn là lão trạch nữ, Mộng Hiểu Hiểu tỏ vẻ đời này mình tuyệt đối ế chung thân, gần ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn chưa có một mối tình vắt vai, kể lại lịch sự huy hoàng của mình mà cô còn cảm thấy đắng lòng thay.
Sau một đợt tai nạn giao thông ở ngã tư đường phố, vì cứu lấy một anh chàng điển trai mà Mộng Hiểu Hiểu đã đem thân mình ra làm chuyện nghĩa hiệp, kết quả cuối cùng cái gì cũng không có.
Chết đi sau mọi thứ liền là hư không, ngay cả mùi trai còn chưa được nếm Hiểu Hiểu cực kỳ đau lòng buông tay.
Trước khi chết, cô còn hướng về phía trời cao mà cầu nguyện, nếu như có kiếp sau, xin hãy cho cô một người bạn trai hoàn hảo, cái mà người ta vẫn thường hay gọi là nam thần đại soái ca.
Và rồi Mộng Hiểu Hiểu đúng là trọng sinh thật, sống lại tại một thế giới mới, cuộc sống mới, nơi này vẫn là Trái đất, toàn bộ ký ức của cô đều được giữ lại nguyên vẹn.
Chỉ riêng có một thứ mà cô không tài nào tìm ra, đó chính là…
“Mọe nó, bàn tay vàng của bà đâu!!!!”
Không phải nói trọng sinh sau kiểu gì cũng có một cái bàn tay vàng để cho nữ chính phát uy, gặp thần sát thần, gặp phật sát phật hay sao?
Tại sao Mộng Hiểu Hiểu cô lại không có bất cứ một cái bàn tay vàng nào vậy?
Năm cô mới sinh ra, cái quái gì cũng không hiểu, còn thường xuyên bị tộng sữa vào mồm nhét uống, sặc chết bà cố nhà cô luôn.
Lão mụ đáng kinh đại thần uy a, người cao thượng người làm ơn làm phước đừng có không nói gì liền nhồi hai cái khối đại trái cây đồ sộ của mình vào miệng cô bất ngờ vậy chứ.
Đáng sợ nhất không phải là lão mụ tùy tính, mà đáng sợ nhất chính là bị đại ca ca đem ra làm tiểu công túa từ nhỏ mà dưỡng.
“Hiểu Hiểu ơi, để ca thay váy cho muội nào”
“Hiểu Hiểu à, uống sữa đi nào”
“Hiểu Hiểu tiểu bảo bối, hôm nay muội muốn ăn chuối hay ăn dưa leo nào?”
Ăn dưa leo cái đầu ngươi, đứa trẻ nhỏ lúc được một tuổi liền không hề nhân nhượng cầm lấy quả chuối đang cắn dở của mình phang thẳng vào mặt ông anh của cô.
Mộng Lâm, sinh ra sớm hơn Hiểu Hiểu ba năm, xứng chức đại ca chuyên trách chăm sóc tiểu muội muội nhà mình.
Có thể nói là cuộc sống của cô không tài nào tách ra được khỏi ông anh trai biến thái này, đôi lúc Hiểu Hiểu quá mức tùy hứng còn lỡ tay làm anh mình bị thương.
Thật sự thì cô cũng muốn áy náy tội lỗi lắm, cơ mà mỗi lần nhìn bản mặt dâm tiện ngu xuẩn của ổng, Hiểu Hiểu chẳng tài nào kéo dậy nổi một chút hảo cảm nào.
Đến nay đã là mười hai mùa xuân trôi qua, mặc trên mình bộ đồng phục cấp hai đạp xe đạp tới trường, Mộng Hiểu Hiểu cuối cùng đã thoát khỏi vòng tay che chở của anh trai mà tiến nhập cuộc sống sơ trung.
Vì đảm bảo cho không còn bị coi như con nít tới đối đãi, cô quyết định ở lại ký túc xá trường, mặc dù từ đấy về nhà cũng không có bao xa cho lắm, nhưng lấy lý do sau này có kinh nghiệm cho cuộc sống tự lập, Hiểu Hiểu vẫn là chuyển đi tốt lắm.
Mộng Lâm lên cấp ba về sau cũng đi thành phố khác học cao trung, hai anh em ‘khổ biệt’ chia ly, đau đớn tột cùng.
“Hiểu Hiểu a….”
“Lâm ca ca….”
“Hiểu Hiểu a….”
…..
“Hiểu Hiểu a….”
“Cút ngay hộ em nha….”
Đậu móa, ngày cuối rồi còn bám đuôi cho bằng được, stalker à? Biến thái? Bám đuôi cuồng? Máu khổ dâm lên cao?
Tức đến cả người nóng bừng, nhịn không được cho đối phương một cước
Vung chân đạp một đạp vào bụng của Mộng Lâm, Hiểu Hiểu dứt khoát kéo va li rời khỏi nhà, thống khoái tạm biệt anh trai mình.
Mười hai năm trời sống lại cuộc đời của một đứa trẻ, cuộc sống lần này của cô cũng không khác gì trước khi trọng sinh lắm.
Không có cái gì bàn tay vàng, không năng lực, không huyền huyễn, chỉ đơn giản là trạch cùng trạch, nếu như anh trai cô không bám dai như đĩa sợ rằng Hiểu Hiểu liền tiềm tu tại phòng cả ngày mất.
Hiểu Hiểu cũng không phải không muốn thay đổi cuộc sống tình duyên của mình, nhưng tiếc một cái là nam thần soái ca thật không phải dễ gặp như mấy cuốn tiểu thuyết lừa tình.
Hơn nữa, dù có là nam thần đi nữa, đó cũng chỉ là cái đứa trẻ có tiềm năng mà thôi, bảo cô đi tình tứ với một thằng bé còn chưa dứt sữa…. uầy, khẩu vị của cô còn chưa trọng đến vậy.
Còn nam thần thật sự thì chỉ có thể nhìn ngắm liếm bình chứ không xơi tái được, đau khổ tiếp tục làm trạch nữ mười hai năm, bao nhiêu nhiệt huyết của cô đều bị tàn phá hết rồi có được không?
Ngày đầu đến trường, Hiểu Hiểu vốn là ở trong một phòng ký túc hai người, nhưng nghe nói đối phương vì vấn đề gia đình gì đó mà tạm thời nghỉ học.
Rốt cuộc cô tạm thời được độc chiếm một mình một phòng, cực kỳ thoải mái, cực rộng rãi, sung sướng tuyệt vời, trạch trạch không gian lý tưởng là đây.
Để ăn mừng cho niềm vui bất ngờ này, Hiểu Hiểu liền cần chiếc smartphone của mình lên tải game mới về chơi.
Thuận tiện vứt đống đồ đạc ở lại, một bên đi siêu thị mua chút đồ vệ sinh hàng ngày cùng bánh kẹo ăn vặt, tiện tay bốc luôn cuốn shonen jump bản mới nhất về.
Cởi giày trở về phòng thì trò chơi cũng đúng lúc vừa tải xong, Hiểu Hiểu tải một cái game có đồ họa khá đẹp mà dung lượng lại không quá cao, tên gọi là Đào tạo nam thần toàn năng.
Hơi giống mấy tựa game Đào tạo thần tượng mà mấy cô bạn nữ hay chơi, đào ra đống lộn xộn trong phòng kiếm một chỗ thoáng thoáng ngồi xuống, Hiểu Hiểu nhập tên nhân vật mình muốn tạo vào trong.
“Cái gì đây…. Tên gọi…. kêu là Thiên Vũ đi, nghe ngầu ngầu một chút là được”
“Tuổi tác thì …. Mười hai là ổn, đào tạo tiểu nam thần từ bé mới có tính khiêu chiến chứ”
“Ngoại hình? Muốn tự tạo sao? tạo thế nào? Sao không thấy nhân vật mẫu đây này?”
-Mời tự chụp một tấm ảnh selfie để thiết lập hình tượng nhân vật”
“Selfie? Cái trò này còn có vụ lập nhân vật nhờ ảnh người chơi sao? Haha”
Vừa nói vừa cười đưa smartphone lên cao tự chụp một tấm, cô cũng không sợ trò chơi lừa đảo, một con bé vừa tầm thường vừa lười biếng như cô lấy đâu ra ‘tiềm lực’ để bị lừa đảo chớ?
Quả nhiên, sau khi chụp xong, trò chơi liền lập tức chuyển sang hình thái tự tạo hình tượng nam thần mong muốn, sau đấy chính là một màn chỉnh sửa lại nhân vật.
Hờ hờ, cặp mặt muốn câu người hơn chút nữa, khí chất phải hoạt bát vui tươi, lạnh lùng cấm dục thật không phải gu của chụy.
Mất khoảng chục phút để hoàn thành hình tượng Hiểu Hiểu mong muốn, nhân vật tiểu nam thần mà cô chuẩn bị đào tạo liền ra đời với cái tên Thiên Vũ.
-Xác nhận bắt đầu trò chơi chứ?-
“Tất nhiên rồi”
Bấm vào nút Ok, đột nhiên một luồng hào quang hiện lên trong đầu cô, cả người nóng bừng lên khó chịu, đợi đến khi bình tĩnh trở lại thì.
“Trời đựu, cái quái gì thế này?”
Nhìn vào bản thân trong gương, khuôn mặt đẹp trai soái khí hoạt bát tiểu nam thần này là ai? Không phải Thiên Vũ còn là ai nữa.
Cơ mà đây là cô mà, tại sao cô lại trở thành Thiên Vũ, không đúng, tình huống này không hợp lý.
Cái quan trọng là… phía dưới, phía dưới, phía dưới cái kia cực kỳ đáng chú ý, điều quan trọng cần nhắc lại ba lần.
“Hình… hình như có cái gì đó lòi ra”
Nếu một người nam nhân biến thành nữ nhân, điều đầu tiên họ làm sẽ là vạch quần ra xem tiểu jj có còn hay không, rồi một màn gào khóc thảm thiết đòi lão thiên trả lại tiểu bảo bối cho họ.
Còn nếu là một người nữ nhân biến thành nam nhân, họ sẽ ngại ngùng gào thét ‘iyaaaa~ ~ ~!’ một hồi, tuyệt vọng vì cái của nợ dư thừa bên dưới lủng lẳng lắc lư.
Bất quá, trạch nữ Mộng Hiểu Hiểu phản ứng tỏ vẻ mọi thứ đều sai rồi, cái quan trọng không phải là có tiểu jj hay không, mà là tiểu jj của bạn nhỏ hay tỏ, kích thước đủ xài hay không? Bởi vì… của cô thật là to a! hắc hắc –Cười dâm tiện-
Mặc dù hơi sốc nhưng Mộng Hiểu Hiểu rất nhanh bắt kịp tình huống, mười hai năm trọng sinh bị áp bức bởi đại ca máu M, cô tỏ vẻ không còn sợ hãi thế giới này bất cứ thứ gì nữa rồi.
Nguyên lai cái gọi là đào tạo nam thần trò chơi không phải là đi đào tạo người khác, mà chính là biến cô thành nam thần để đào tạo đi?
Bàn tay vàng không có? Thiên phú đặc biệt cũng không có? Đời đời bình thường vậy sao? NO NO NO!!!
Ông trời nào ác vậy, đây còn không phải bàn tay vàng hay sao? cầm lấy điện thoại thông minh mở ra giao diện game, Hiểu Hiểu bắt đầu con đường trở thành nam thần không đường về!