Chương 43: Chương 43

Trưa hôm đó, Trung Kiên phải đến gặp bác sĩ để kiểm tra toàn diện. Một mình tôi ở phòng đang buồn chán hết sức thì cô Vân tới. Cả Hạ Lam Hạ Vũ cũng đi cùng. Bọn họ mang đến rất nhiều thứ, nói là để tạ lỗi với chúng tôi vì đã vô tình gây nguy hiểm cho chúng tôi trong buổi dạ tiệc của nhà bọn họ.

Sau đó Hạ Lam thể hiện tố chất bà tám của mình, buôn dưa lê bán dưa chuột một loạt những sự kiện có tính chất nóng-hổi ở trường ra kể cho tôi nghe. Trường quý sờ tộc mà lại, ngày nào chẳng có mấy vụ kinh thiên động địa kiểu như : học sinh A cãi thầy giáo, nam sinh B mua 999 đóa hoa hồng tỏ tình bạn trai nhưng thất bại, học sinh C bao cả nhà ăn sau đó quẹt thẻ phát hiện thiếu tiền .. vân vân mây mây đủ thể loại!!

Ấy thế mà tuyệt nhiên không có ai phát hiện có tiếng rên kì quái trong nhà vệ sinh nữ là sao ta??

Nam nữ chính bao lần tình thú trong đó mà không hề bị phát hiện.. Chậc, đúng thật là làm người ta phải tiếc nuối! Chuyện đó mà đồn ra ngoài, xem em tác giả dùng cách nào để cho hào quang nữ chính tỏa sáng nữa??

“Các em đó, học hành không lo, suốt ngày hóng hớt!” Cô Vân vừa chăm chú nghe chuyện phiếm vừa lớn giọng phê bình. Này, cô đừng có kiểu nghiện còn ngại được không hả????

“Chị còn dám nói?” Hạ Lam nhìn coi thường, xem ra bà chị gái hiền lành này trong nhà chẳng có chút uy danh nào hết. Nói thật, tôi mà có cô em gái như Hạ Lam này chắc chắn cũng lép vế! “Hôm qua cũng có một số người, dạ tiệc chẳng lo, chỉ lo yêu đương!”

“Ai chứ??” Hạ Vũ quay ngoắt sang lạnh lùng hỏi.

Trong phòng này có ai chỉ đích danh ai đâu mà bạn nhỏ phải nhột thế? Chả lẽ sợ chuyện mình xxx không thành với nữ chính bị phát hiện??

Hừ, mà cũng tài thật, sao tối hôm qua lúc gặp trên hành lang, mặt cậu ta chả có miếng thái độ lạnh lùng cao ngạo nào, mà hôm nay ở ngoài này lại luôn cố tỏ ra cool ngầu lạnh lùng boy thế kia vậy??

Diễn nhiều không sợ liệt cơ mặt hay sao???

“Còn ai vào đây?” Hạ Lam bĩu môi coi thường “Đồng chí chị gái và đồng chí anh trai lén lút hẹn hò ở vườn Tú Cầu! Tưởng em đây không biết à?? Đừng mơ!”

“Anh trai?” Tôi tròn mắt hỏi lại, Hạ Lam lập tức nhìn tôi gật đầu tán thành “Chính là Tuấn Anh nhà tôi??”

“Này, mấy đứa nói vớ vẩn gì đó??” Cô Vân xua tay, hai gò má xinh đẹp đỏ ửng diễm lệ cực kì “Không phải như các em nghĩ đâu!!”

“Bọn em đâu có nghĩ gì..”

“Chị ngại đấy à??”

“...”

Ra là thế!

Bận hẹn hò bảo sao em gái ngã cầu thang gãy tay còn không hay biết gì!!

Chậc chậc.. Xem ra tình cảm của bọn họ đã tiến triển đến mức chúng tôi không thể ngờ rồi đây!

.

.

.

Chúng tôi tĩnh dưỡng hai ngày thì được thả khỏi bệnh viện.

Cũng may, vừa tầm sự kiên nhẫn của tôi đã đến mức full rồi!!

Ở chung phòng với Trung Kiên đúng là ác mộng!!!

Đầu tiên đó là chuyện của Quỳnh Chi. Hôm nào cũng đúng giờ vào thăm khám là cô ta xuất hiện, nếu tôi đi ra ngoài để gặp bác sĩ hoặc đi dạo Abc gì gì đó thì còn đỡ, chứ cứ ở trong phòng là chịu đủ ánh mắt lườm nguýt không hề giấu giếm của cô ta.

Quái quỷ!

Gương mặt thì rõ là hiền lương thục đức các thứ các thứ , còn tính cách thì đúng là ác ma không ai chịu đựng nổi!!

Cô ta tới mang đồ ăn bổ dưỡng cho Trung Kiên, sách báo , trò chơi điện tử hoặc vài thứ đồ giải trí linh tinh gì đó. Mặc dù không ít lần anh ta từ chối thẳng thừng nhưng Quỳnh Chi luôn giả ngu không biết. Hào hứng tấn công anh ta.

Nhiệt tình như lửa, nung mãi trái tim đàn ông cũng phải tan.

Không biết cảm nhận của anh ta là thế nào??

Tiếp theo , rắc rối chính là bạn cùng phòng Trung Kiên của chúng ta. Anh ta thường xuyên cố ý hoặc vô tình nhắc đến vấn đề đền đáp chuyện vớ vẩn lúc 10 tuổi để quấy rối một thíu lữ mới có 15 tuổi như tôi. Quả nhiên là đại biến thái mà!

Đã vậy, anh ta còn thường xuyên giả vờ đau đớn các kiểu để sai thương binh như tôi giúp anh ta xử lí một số sổ sách dưới sự hướng dẫn của anh ta. Nói cái gì mà mệt không thể gõ bàn phím , rồi thì tập cái này tốt cho việc em mở quán ăn sau này .. Mẹ nó! Anh mệt không nhấc nổi tay, chả lẽ cái kẻ thương binh tay phải như tôi làm được??

Mà dù tôi có làm được , anh cũng không cần kê cằm lên vai tôi, thổi hơi vào sau tai tôi mà hướng dẫn đâu! Có biết thân thể nữ phụ này mẫn cảm lắm không hả?? Hại tôi đây sáng nào dậy cũng phải thay đồ!!!!

Và nữa này .. Tịnh Nhi này vào viện chỉ có duy nhất một người thân là Tuấn Anh đến thăm, bố hờ, mẹ kế và cô em gái tốt-bụng phát huy cực kì tốt phong thái người ngoài, đến cả việc gọi điện hỏi thăm trên danh nghĩa cũng không muốn làm!

Đáng ghét!

Làm hỏng hết hình tượng người bố trong lòng tôi!

Đúng là con người chỉ ngôn tình mới sáng tạo ra được!!

Tịnh Nhi bị ghẻ lạnh là có lý do, thế nhưng, kẻ nắm quyền cả một tập đoàn như Trung Kiên thì tại sao cũng không có ai quan tâm gì hết vậy??

Cả ngày anh ta chỉ lo đối phó với Quỳnh Chi sau đó gây rắc rối cho tôi. Ngoài ra cũng chẳng có ai ngó ngàng gì đến nữa ..

Nguyên tác hầu như không nhắc gì đến gia cảnh của nam phụ này cả. Mặc dù anh ta là nam phụ số 1, cực kì đặc biệt trong mạch truyện, thế nhưng tác giả hầu như chỉ miêu tả anh ta đẹp troai sáng lóa thế nào, giải quyết rắc rối ở tập đoàn thẳng tay ra sao, lên giường dũng mãnh thế nào ... Hết! Bố mẹ ông bà họ hàng thân thích gì đó không được nói đến nửa chữ!

Bọn họ thật đáng thương ~~

“Em viết sai rồi!” Trung Kiên vòng tay ra phía trước , đầu cúi sát vào sau gáy tôi , dịu dàng kê cằm lên vai tôi nghiêm túc nói “Lại không tập trung !”

“Này!” Tôi hất vai hòng rũ bỏ Trung Kiên , ngờ đâu tên vô sỉ nào đó híp mắt cười , chẳng hề biết xấu hổ mà đưa hai tay vòng qua bàn, để ở đó một cách hờ hững “Sao anh lại ngồi đây hả???”

Tất nhiên , tôi đã trưởng thành rồi!

Và thiếu nữ trưởng thành sở hữu thân thể mẫn cảm như tôi đây không bao giờ để bản thân bị lợi dụng lần nữa!

Hôm nay, khi Trung Kiên tiếp tục mặt dày nói muốn tôi giúp sửa sang sổ sách , tôi đã kê bàn máy tính giữa giường anh ta và giường tôi, giữ cho cả hai ngồi đối diện nhau. Vậy mà không hiểu tại sao, chỉ vài phút sau đó tên nam phụ này đã có mặt ở phía sau tôi, đưa hai tay đặt lên bàn máy tính, chỉ còn chút nữa là đã ôm trọn tôi vào lòng rồi!

“Ngồi đối diện sao hướng dẫn em được chứ?” Anh ta vẫn tiếp tục hưởng thụ , bàn tay đặt trên bàn khẽ động đậy , những ngón tay thon dài cực kì tinh tế “Có vấn đề gì à? Em ngại sao?? Có phải em thích tôi không mà bị tôi ngồi gần đã xẩu hổ đỏ hết mặt vậy??”

“Tôi hỏi này Trung Kiên !!” Gắt gỏng một câu cắt ngang mấy câu hỏi mang tính chất khẳng định của anh ta “Thư ký của anh nghỉ hơi lâu rồi đó, tại sao anh không gọi người đó về hoặc thuê người mới hả? Hướng dẫn tôi mãi anh không thấy mệt sao??”

“Không mệt!” Trung Kiên cười sáng như mặt trời làm tôi lóa mắt phải chớp vài cái cho đỡ cay “Anh thà hướng dẫn em còn hơn thuê thư ký mới! Đỡ tốn kém!!”

Má!

Cái lý do chó chết gì kia??

Anh mà lại sợ tốn kém??

Cái kẻ thuê phòng bệnh viện một ngày bằng cả tháng lương của người khác đang nói là sợ tốn kém?? Đùa vừa thôi, anh bịa chuyện cũng nên đầu tư nơ ron một tý đi!

Đã thế còn nói với cái vẻ mặt thản nhiên kiểu kia ... Bái phục!

“Gọi thư ký của anh về mà làm!”

“Cậu ta đi nghỉ tuần trăng mật ở Hà Lan , phải tuần sau mới về!” Anh ta đột nhiên kéo chùng không khí, vẻ mặt u sầu ủy khuất vô cùng “Tịnh Nhi .. Nói kiểu gì cũng là anh cứu em một mạng. Như ngày xưa thế này là em phải lấy thân báo đáp cho anh rồi đó, giờ anh chỉ nhờ em gõ hộ mấy chữ .. Vậy mà em đã ...”

“Lấy thân cái khỉ gì chứ??” Đừng có chơi trò nước mắt cá sấu với tôi đi!!!!

“Thật đó! Anh xem phim cổ trang đều là như vậy!” Anh ta hớn hở cầm chuột trên bàn, tay tôi vẫn còn ở đó nên tất nhiên là Trung Kiên nắm luôn! “Không tin chúng ta có thể cùng nhau xem qua một chút!!”

“Cái gì hả??” Tôi nhíu mày muốn rút tay lại, người này vẫn cố chấp giữ lấy “Anh bảo tài liệu này phải xử lý gấp mà??”

“Ngoan nào!”

Trong phòng bệnh có bật điều hòa, thế nhưng vẫn không xua đi được hoàn toàn không khí lạnh lẽo đến từ bên ngoài.

Khẽ liếc trộm một cái , sườn mặt thanh thoát của Trung Kiên đã ngay sát bên, chỉ cần tôi nhích lên thêm một li, lập tức môi tôi sẽ chạm đến gò má dịu dàng mềm mịn kia .

Ngại ngùng cúi đầu tự sỉ vả bản thân háo sắc N lần , trong lòng chợt nhảy ra suy nghĩ : thật ra , được ở trong lòng người khác thế này cũng không tệ.

Nhất là khi .. Người khác đó chính là Trung Kiên!

*Hihi~ Sao chữ Hà Lan in đậm vậy ta? Nàng nào rep tui cho vui đi :))