Chương 1: Việc này phi logic quá sức tưởng tượng của tôi rồi!

Giữa sân trường THPT XXX

Không một bóng cây, dưới tiết trời gần 40 độ C, tụ tập một đám đông vây quanh 2 thanh niên. Người thì hò hét, người quan ngại, người thì chẳng quan tâm, đích thị là sắp xảy ra một cuộc "chọi gà", à không, là ẩu đả quy mô chỉ 2 người.

" Mau, mau gọi cậu ấy tới đây, lại có người choảng nhau rồi" một giọng nữ thốt lên, kéo theo vài nữ sinh chạy về phía phòng hội học sinh.

2 thanh niên xông trận bắt đầu lên tiếng

- Thằng kia, mày có ngon thì nói lại xem nào!!! _ 1 trong 2 thanh niên cất tiếng

_ Già rồi lẩm cẩm à, sau này về làm đệ của ông đi là vừa _ tên còn lại đáp ngay, lại còn mang theo vẻ mặt khinh khỉnh cười cợt.

Thanh niên có vẻ già dặn hơn mặt đỏ phừng phừng, gồng mình chuẩn bị xuất chiêu. Tên choai choai còn lại cũng không hề kém cạnh, đã thủ sẵn tư thế.

" Gakkkk!!!! Hãy xem nắm đấm của ta đây ....."

Khi nắm đấm sắp chạm nhau thì một giọng băng lãnh đầy sát khí vang lên:.

- Này! dừng lại ngay, các cậu nghĩ đây là đâu?

Trước mặt họ là một 'chàng trai' cao 1m7, tóc buột đuôi ngựa, thả một bên mái, bên kia kẹp lại lộ ra nốt ruồi dưới đuôi mắt, làn da hơi ngả màu bánh mật, mi dài và đôi môi hồng tự nhiên, thật sự có thể xem là một soái ca~ nhưng nhìn kĩ lại xemmmm,đây là nữ,hầy.

A, Hội trưởng tới rồi! Đám đông nháo nhào lên rồi bị sắc lạnh của cặp mắt kia mà bất giác yên lặng một hồi.

Tên mặt già kia cũng im bặt, chỉ còn tên choai choai vẫn mang vẻ mặt khinh khỉnh, ngước nhìn người vừa cất tiếng.

- Chà! hội trưởng luôn cơ à, ghê gớm quá, thử một đấm của tao xem nào.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tên kia, ai cũng xanh mặt. Một vài giọng bàn tán nhỏ: ' haiza, thanh niên xấu số', ' không biết lượng sức!', ' Thật tội nghiệp', v.v..... 1s cầu phúc bắt đầu.

Và kết quả là chưa đầy 10s sau câu nói của mình, bạn trẻ ấy đã phải nằm đo sân.

Thanh niên mặt già mồ hôi nhễ nhại, biết tí nữa sẽ tới lượt mình.

- Này!

- V...vâng thưa hội trưởng!

- Nói tôi nghe, sao anh và tên nhóc này lại đánh nhau?

- L...à vì... vì... _ thanh niên ấy lại lắp bắp trả lời, liếc nhìn gương mặt kia mà giật mình tuôn ra hết một thảy: " Thưa hội trưởng, tên nhóc kia mới vào trường mà lại có ý định xưng hùng, muốn đá đít tôi để làm trùm trường."

  • Ồ~ trùm trường à? Thế anh nghĩ ai là trùm trường?_ ( nở một nụ cười gian manh)

Tên kia cũng cười miễn cưỡng: " Hà... là ai cũng không tới lượt tôi rồi"

- Biết vậy thì tốt!Bây giờ anh mau kéo tên kia vào phòng y tế, rồi viết bản tường trình mang lên phòng nội vụ, tôi sẽ kiểm tra đấy. Giải tán ngay đi._ Cô gái nhếch mép cười.

Đám đông vội vàng tan rã, phòng ai nấy vào, ngôi trường lại trở về trạng thái yên tĩnh...

-------

Một đám nữ sinh nháo nhào bám theo Nguyệt Hoa

" Uwa!!! Chị ngầu thật đấy! có thể cho em xin số được không"

" Tỉ tỉ, kết hôn với em nhé!!!"

" Chị đã có bạn trai chưa? ... hay bạn gái nhỉ!!!?"

Sau 1 giờ đồng hồ, hội trưởng của chúng ta mới tiếp xong đám nữ sinh cuồng nhiệt kia.

- - Ha! Hoa Hoa của tui đúng là số zách nha~~ _ Thu Nguyệt sang sảng nhìn cô bạn thân mà cười

Nguyệt Hoa đưa mắt sang phía khác, tỏ vẻ chán ghét: " Hừ, cậu suốt ngày lôi tôi vô mấy vụ này, mệt hết sức"

" Tiểu Hoa à, cậu phải có trách nhiệm với chức vụ của mình một tí chứ"

Thu Nguyệt lại cười, cố tỏ ra thương cảm với cô bạn :" Ainha~ Với lại giờ chỉ mới bắt đầu năm học, cậu còn chịu khổ dài dài hội trưởng của tôi ơi!"

Im lặng không nói gì...

  • Rồi rồi, không trêu cậu nữa, cậu lại còn lạnh nhạt với tớ. Tối nay sang nhà tớ đi, bố mẹ tớ đi vắng rồi....... _Thu Nguyệt thở dài

Nguyệt Hoa mỉm cười, vẻ mặt đăm chiêu: "... Bạn học Thu Nguyệt à~ chúng ta vẫn chưa đủ tuổi làm chuyện ấy đâu, cậu thật là...."

- Aaaaaa!Cậu điên à!!! Chỉ là sang ăn cơm rồi đọc bộ truyện tớ mới mua, chưa bóc hộp luôn nha! _ Thu Nguyệt bất giác đỏ mặt

- Truyện à? lại mấy bộ ngôn tình tình chảy nước á??? Không thèm! ( P/s:Chỉ thêm hài hước, không có ý gì đâu :v)

- Không không không, tớ xem review rồi, hay cực, thề! Sang ở một đêm thôiiiiiii

- Xùy, thì ra là ai đó nhát gan không dám ở một mình, cũng thật là... để tớ về xin phép bố mẹ.

-Oa! Tiểu Hoa Hoa là người tớ yêu nhất trần đời. Nhưng phim đó hay thật, cậu nhất định phải xem cùng tớ!!! _ Thu Nguyệt sáp tới ôm Nguyệt Hoa vào lòng

Đẩy tay kháng cự!

- Cậu không phải gu của tớ. Aaaaa!Ghê quá! nước miếng dính hết vào áo rồi đây này!!!

---------------------

Vì thành tích của Nguyệt Hoa luôn đứng đầu bảng nên bố mẹ rất tin tưởng cô, Chỉ cần nói vài lời là dễ dàng cho cô sang nhà bạn thân ngủ một đêm. (Học giỏi thật sự có quá nhiều lợi các bạn nhỉ :')).)

< Nhà Thu Nguyệt>

Dùng cơm, tám chuyện một hồi thì cũng đã 20giờ hơn, Thu Nguyệt vẫn nài nỉ Nguyệt Hoa đọc,đúng là cố chấp nha! Nguyệt Hoa đành chịu thua với sự dai hơn đỉa của Nguyệt-chan, haizzz, xem một bộ phim cũng không làm mất vẻ soái tỉ của cô được!!!

Đợi Thu Nguyệt lấy bỏng ngô, cô thử liếc nhìn tựa đề . " Huh? Tình yêu sắt đá? Nghe thật là vô vị "--- đúng là chẳng mong đợi được gì.

Sau gần 4tiếng đồng hồ, cô cũng bị tra tấn xong ( Hoa Hoa của chúng ta rất chi là không thể loại tình cảm sướt mướt)

- Ahhuhuuhu, thật là cảm động quá đi! May mà H.E. Tốt cho nữ chính quá rồi. Cuộc đời tớ gần 18 nồi bánh chưng chưa bao giờ được xem một bộ ngôn tình hay như lày (này).

- Cảm động?đúng là làm lố quá đi. Tớ thấy nu8 ( nữ phụ) mới có chút đáng thương nha! Cẩu huyết hết sức!

- Cái giề? Cậu đúng là không biết cảm nhận mà! Mau nghẻo đi! Cốt truyện hay thì phải có nu8 như vầy đấy!!!

Nguyệt Hoa biết bạn mình yêu thích thể loại này nên cũng không trêu đùa thêm, định rót ly nước cho cô bạn đỡ giận thì tim đau dữ dội..... chẳng còn nghe thấy gì, cô từ từ chìm vào bóng tối....

" Á! Nguyệt Hoa!!! Cậu làm sao vậy? Mau tỉnh lại, tỉnh lại đi, đừng làm tớ sợ"

Bíp Bíp Bíp

" 115! 115! hức,có người ngất xỉu, mau tới đây"

 Tipspppp..... đồng hồ điểm 00:00

----------

Ở một nơi đêm đen huyền ảo, Nguyệt Hoa dần dần mở mắt, thân thể cô mệt nhừ, toàn thân cảm thấy thật trống rỗng. Khung cảnh xung quanh tràm ngập màu đỏ với cả rừng hoa bỉ ngạn, ngay phía sau cô là một dòng sông xa đến nỗi không thấy bờ bên kia.

Mò mẫm một hồi cũng thích nghi với ánh sáng ở đây. Nguyệt Hoa mới giật mình khi đứng trước mặt là một chàng trai với mái tóc bát úp, cười híp cả mắt nhìn cô, trông hết sức gian xảo.

- Ối mẹ ơi! anh là ......

Không để cô chờ lâu, chàng trai cũng thong thả trả lời

- Đúng như cô nghĩ, ta là thần chết, cô đã không còn ở dương thế nữa.

Đúng gì chứ? Rõ là cô còn nghĩ hắn ta là tên bắt cóc. Ngẩm lại lời nói vừa thốt ra kia, Nguyệt Hoa giật mình:

- Gì cơ? Chết? Thế quái nào mà tôi lại chết được???

-À,... Cô đột nhiên lên cơn đau tim..... mà qua đời. _ Chàng trai vẫn như cũ mỉm cười, lảng tránh ánh mắt dò xét của Nguyệt Hoa.

' hmm, tên này dáng vẻ lấp lửng như vậy, tuyệt đối không tin được'

- -Ưm... Ngài .....thần chết à, trước giờ tôi chưa có dấu hiệu nào của bệnh tim cả, tôi còn có thể chạy 10 vòng sân trường đấy! Ngài đừng lừa người như vậy a!!!

Tên thần chết, thờ dài, cau mày tội lỗi, hắn mở mắt đôi mắt khổng tước, nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt tỏa đầy u ám khiến người ta lạnh sống lưng.

- Thật sự xin lỗi cô nương, ta là lỡ tay quẹt mất sinh mạng của cô.

A~ nói hay lắm, hay lắm, tên này thực là làm cô ức chế quá mà!!!

- Ha, là diễn kịch, chỉ là diễn kịch, nào, máy quay đâu, ra đây, anh đừng đùa với rôi quá lâu như vậy!

Một người theo chủ nghĩa khoa học, Nguyệt Hoa không tin mấy chuyện thần linh ma quỷ, càng không tin mình có thể chết vì một lí do nhảm nhí như vậy.

Không gian bỗng rơi vào yên tĩnh lạ kì, chàng trai lên tiếng:

- Theo tôi, nếu cô vẫn không tin.

Nhìn bàn tay thon dài đưa ra trước mắt mình, Nguyệt Hoa khá mơ màng, nhưng vẫn quyết định thử theo tên khả nghi đó.

- Nắm chặt.

- Hả? gì?_ Nguyệt Hoa vừa cất lời, bỗng bị một đạo lực mạnh mẽ kéo đi, không khí bị đè nén thậm tệ.

Vừa dừng lại, cô hít một hơi dài, cảm giác như vừa thực hiện bước nhảy alpha.

Khi đã bình ổn lại, cô nhìn chung quanh. Giờ cô đang ở trong một nhà tang lễ, và đứng trên đầu mọi người, chính xác là.. lở lửng trên không.

Và tấm ảnh trên chiếc quan tài sắp hỏa thiêu kia... giống hệt cô. Đằng sau lò hỏa thiêu, bố mẹ cô đang khóc, Thu Nguyệt đang khóc.....

Những người thân quen của cô cũng đều có mặt ở đây.

Một lúc sau, tên kia mới lên tiếng:

- Trở lại nơi kia?

Nguyệt Hoa vẫn chằm chằm vào chiếc quan tài, giọng có chút lạc.

- Ừm.


Nơi rừng hoa bỉ ngạn, cô gái ngước nhìn chàng trai, mỉm cười nhẹ nhàng:

- Tôi sẽ tan biến?

Chàng trai thất thần một lúc, tựa hồ như một cơn gió thu vừa lướt qua...

- Sẽ không, tôi chuộc lỗi, giúp cô sống thêm 1 lần.

- Ở một thế giới khác?_ Cô liếc nhìn sang dòng sông tĩnh mịch.

- Đúng vậy.

- Không cần._ Cô gái cười như không cười. ... _ Không quên được, cũng lười làm lại từ đầu.

Và rồi... không khí yên tĩnh bị quá vỡ :

- Aaaaa, lạy thánh mẫu, cô không chịu chuyển kiếp là tôi sẽ bị trách phạt a!!!

Nguyệt Hoa trừng mắt nhìn tên thần chết:

- Ha, biết ngay mà, làm sao có thể tốt tính như vậy!!!

Diễn nãy giờ quá mệt rồi, một ma - một thần bắt đầu bộc lộ hỏa khí

- Giọng điệu này... hừ, uổng công tôi lo lắng a!

- Lo lắng cái rắm! là lo lắng mất việc ha, bất quá phải cho tôi bàn tay vàng mới được!!!

Tên Thần Chết bễu môi:

- Này nhé, cô sẽ không bị mất kí ức, sống lại kiến thức tự nhiên được củng cố lần 2, lại còn biết trước cả cốt truyện của thế giới, còn chưa đủ?

- Tôi biết trước được gì cơ???_ Nguyệt Hoa tựa hồ chỉ chú ý vế ở sau

- À... cô coi như đồng ý rồi... Cô cũng là nhân vật quan trọng trong thế giới cũ. Để đền bù thì có gì nguy hiểm gọi tên ta - Thiên Lãnh, rảnh rỗi sẽ sang giúp cô 1 tay.

Nguyệt Hoa đen mặt, gì chứ? làm người ta ra nông nỗi nãy lại còn rãnh rỗi mới chịu giúp? Thôi thì cô cũng không trông mong gì quá vào tên này, tự mình mà sống mới là phương án an toàn nhất.

Vừa dứt lời, Thiên Lãnh vội đưa Nguyệt Hoa vào cổng không gian, chạy mất hút......

Cuộc sống mới bắt đầu từ đây.


Thật xin lỗi, kiểm tra đầy đầu :'(( Khó viết tiếp được