Chương 75: Cuộc chiến giữa Tống Như cùng Vương Ngữ Yên

Tống Như nàng vừa lên lôi đài rút thanh kiếm sắc bén của mình ra, một âm thanh phát ra từ thanh kiếm vang lên.

Vương Ngữ Yên nàng cũng rút cây roi trên người nàng ra, con liếm bờ môi dâm đãng của nàng ra, các người trên lôi đài nhìn thấy mà thèm muốn, chỉ có các nữ võ giả thấy kinh tởm rủa mắng.

Từng tiếng âm thanh chửi rủa cùng tiếng hoan hô, hôm nay Vương Ngữ Yên nàng mặc đồ như là muốn hở phần trên ngực mình, nàng nhìn về phía Diệp Vô Ưu mà đưa vẻ mặt dâm đãng.

Hương vị của hôm qua chủ nhân mang lại, thật là thô bạo cùng ngọt ngào, nó vẫn còn dư vị nơi đây, thật là muốn cùng chủ nhân anh ấy làm thêm quá.

Tống Như nhìn về phía Vương Ngữ Yên, cô không biết xấu hổ sao mà mặc đồ như vậy, nàng chỉa kiếm về phía Vương Ngữ Yên.

Còn nữa nếu dám nhìn vẻ mặt dâm đãng ấy trước mặt anh Vô Ưu, tôi sẽ móc mắt cô, nên hãy tập trung vào trận đấu.

Vương Ngữ Yên cười phá lên, cô có quan hệ với anh Vô Ưu sao, nhưng cô không biết rằng anh ta là của tôi sao, cô chính thức bị đá rồi, xong nàng nhìn Diệp Vô Ưu nháy mắt.

Tống Mục tức giận, tên tiểu tử kia, đã làm gì Vương Ngữ Yên mà lại nhìn hắn hoài vậy.

Triệu Ảnh liếc nhìn Tống Mục, hay là anh muốn cùng cô ta quan hệ với nhau.

Không anh chỉ muốn con gái chúng ta đừng mê muội cái tên Diệp Vô Ưu đó.

Hắn đi tới đâu ngắt hoa ngắt cỏ tới đó, nếu con gái mình mà đi theo hắn khổ rồi sao, còn về Vương Ngữ Yên đấy không xứng đáng với anh, và anh chỉ có Triệu Ảnh em thôi.

Tống Mục cười cười mà bóp lên vai Triệu Ảnh, nàng cũng không nói gì cứ để cho Tống Mục xoa bóp cho mình.

Nếu cậu con rể này mà làm tổn thương con gái, thì mình sẽ xử cậu ta, thà một lần đau một lần, tuy cậu rất mạnh, nhưng mình phải để con gái mình sẽ được vị trí trong lòng cậu ta là nhất.

Lúc này bên dưới đều ác liệt, Tống như nàng dùng ảnh kiếm bay loạn ra khắp nơi.

Nhưng đều bị cây roi của Vương Ngữ Yên tiếp được, người tới ta đi, đều đặc sắc vô cùng. Tống Như nàng dùng mủi kiếm của mình chém tới bụng Vương Ngữ Yên.

Nhưng tay nàng quá ngắn, không xuyên qua nổi cây roi của Vương Ngữ Yên, nàng chặng lại còn phản đòn đánh lấy Tống Như.

Đau đớn Tống Như nàng chịu đựng mà phản công lại, làm cho Vương Ngữ Yên bị trúng một kiếm nơi vai.

Cuộc chiến không ai hơn ai này, cực kỳ đặc sắc, một lúc sao Vương Ngữ Yên cùng Tống Như đã thấm mệt dần.

Hai người thở hổn hển lấy, mà quần áo 2 nàng ướt đẫm, có khi thấy 2 người bị mờ trong thấy áo ngực của nhau.

Tống Như nàng xấu hổ. Dùng hết tức cả nội lực của mình mà tung ra chuyền vào thanh kiếm.

Vương Ngữ Yên nàng cũng vậy, vì trận chiến này mà hai nàng như muốn kiệt sức, một kiếm một roi va chạm nhau.

Tiếng xé gió cùng âm thanh tỏa ra, làm mọi người trên lôi đài không thấy gì, vì bụi mù quá nhiều.

Vậy là ai thắng đây, mọi người xôn xao dư luận lấy, một bên nói kiếm của Tống Như đã quá thành hạo mạnh mẽ chắc nàng sẽ thắng.

Một bên thì cổ vũ Vương Ngữ Yên thắng, đa số con trai đều mong Vương Ngữ Yên thắng, chỉ có con gái nói Tống Như thắng.

Tiếng reo hò vang lên cực kỳ náo nhiệt, Diệp Vô Ưu hắn cũng không rõ nữa, đợi tới khi bụi mù tang đi, Vương Ngữ Yên nàng vẫn đứng hiên ngang ở đó.

Con Tống Như nàng như khập khễnh muốn ngã, hai bên vẫn không ai gục.

Cô giỏi lắm, tôi thua cô rồi, tiếng Vương Ngữ Yên vang lên, nàng ngã xuống cái đùng.

Tống Như nàng thở hổn hển lấy từng ngụm hơi, cảm ơn cô Vương Ngữ Yên, cô đúng là đối thủ khó khăn đấy.

Diệp Vô Ưu lúc này cũng bay lên võ đài mặc áo khoác trên người Tống Như, sao hả cô nàng trận chiến tuyệt vời đấy.

Cảm ơn anh Vô Ưu xong nàng cũng muốn ngã đi, Diệp Vô Ưu nói em cố lên xíu nữa đi, lúc này trọng tài công bố Tống Như thắng.

Cô ta đúng là mạnh thật, em rất vui vì đã thắng, nàng hôn lên môi Diệp Vô Ưu xong ngã xuống, Diệp Vô Ưu cũng ôm Tống Như xuống lôi đài.

Lúc này Tống Mục khóc như mưa, ôi con gái yêu dấu của ta, thật là một trận chiến khổ sở mà. "Triệu Ảnh đánh lên người Tống Mục, ông im được rồi đó.

Cậu làm tốt lắm khi đã đỡ con gái tôi, yên tâm tôi sẽ không phản đối 2 đứa đâu, xong nàng cùng Tống Mục ôm con mình về phòng trị thương.

Lúc này Vương Ngữ Yên nàng cũng được Diệp Vô Ưu bế lên, những khán giả chửi ỳ xèo, tên đó may mắn quá vậy, tên đó không xứng đáng với nữ thần Vương Ngữ Yên.

Hắn đã có Tống Như rồi còn ôm lấy Vương Ngữ Yên, đời thật bất công mà, sao chúng ta không có một em nào vậy, thằng khốn đó ta trù cho hắn ỉa chảy 3 ngày.

Vương Ngữ Yên khi nàng mở mắt ra thì thấy, Diệp Vô Ưu ôm nàng, khuôn mặt nàng đỏ lên.

Em không sao chứ, Diệp Vô Ưu hỏi vừa ôm nàng đi vào trong, em không sao, chỉ là anh và Tống Như là gì của nhau thôi.

Ồ em ghen sao, thành thật với em Tống Như là nữ nhân anh, nghe được Diệp Vô Ưu nói vậy, khuôn mặt Vương Ngữ Yên buồn bã gục đầu xuống.

Đừng ủ rũ chứ, em cũng là nữ nhân của anh mà, mà là chó cái chứa tinh cho chủ nhân anh, Diệp Vô Ưu nở nụ cười dâm đãng nhìn nàng.

Thật đáng ghét mà, em rất vui vì là nữ nhân anh, cũng là chó cái chứa tinh của anh, chủ nhân phải thương em thật nhiều đó.

Chắc chắn rồi, anh sẽ cho em thấy sự lợi hại của chủ nhân, Diệp Vô Ưu bóp lấy bầu vú nàng, A thôi mà ở đây có người thấy đó.

Thấy thì sao, nữ nhân của anh thì cho ai thấy anh sẽ xử đẹp nếu dám đụng vào em, anh thật là, nói xong Vương Ngữ Yên đấm vào ngực Diệp Vô Ưu.

Rồi hai người vào căn phòng gần đó, tiếng rên rỉ lại vang lên, Diệp Vô Ưu cậu dám cùng đứa con gái khác phản bội con gái tôi sao.

Tôi sẽ cho cậu quỳ xuống mà xin lôi tôi thôi, người mà nói chuyện không ai khác Triệu Ảnh, lúc nãy nàng đang đưa Tống Như vào chữa trị, thì không thấy Diệp Vô Ưu đâu, nàng đi ra ngoài thì thấy Diệp Vô Ưu hú thí với nhau.

Nàng bám theo, và mọi chuyện đã xẩy ra như vậy.

Triệu Ảnh nàng bước ra trong bực tức, và mấy ngày sau Diệp Vô Ưu cũng có một trận chiến, hắn quá mạnh đối thủ cũng quá yếu đều bị hắn hạ gục.

Lúc Diệp Vô Ưu đang đi vô trong nghĩ ngơi, cho cuộc chiến ngày mai, hắn thấy thoải mái, có lần hắn thăm Tống Như rồi hai người có một cuộc giả chiến.

Tống Như nàng rất hài lòng, rồi hắn lại qua Vương Ngữ Yên mà đè nàng xuống thô bạo chơi vào cái l-n nàng.

Diệp Vô Ưu còn bắt nàng nuốt tinh bú con cc và l-n nàng bị hắn giả như tỏi, tới lúc nàng bất tỉnh mới thôi.

Cuộc sống như vậy làm hắn hạnh phúc, Diệp Vô Ưu hắn nhớ tới các nữ nhân ở nhà.

Thật là nhớ quá mà, lúc hắn đi vô thì thấy Triệu Ảnh đã ở đó như đợi hắn, kỳ quái hắn chào hỏi.

Hì hì mẹ vợ có gì không ạ, Triệu Ảnh nàng đi tới lui mỉm cười nhìn Diệp Vô Ưu, tôi đúng là có chút hảo cảm với cậu, nhưng cậu làm gì con gái tôi.

Ngủ với con gái tôi, rồi ngủ với con gái khác, cậu thật kinh tởm.

Cô theo dõi tôi, Diệp Vô Ưu nhíu mày hỏi, hừ.! Nếu tôi không theo dõi cậu, sao biết cậu là người kinh tởm đó.

Triệu Ảnh nàng quay lưng lại vừa đi, nàng xoay nghiên đầu nói, cậu nên tránh xa con gái tôi đi.

Diệp Vô Ưu nghe vậy hắn rùng người lên, hắn đi lên phía trước bóp vào cặp mông Triệu Ảnh nàng. La toáng lên, cậu biết đang làm gì không.

Tôi biết chứ quý cô, nhưng từ lúc mới gặp quý cô đây tôi đã thèm khát cơ thể này rôi, Diệp Vô Ưu vừa bóp lấy mông nàng hắn tiến tới chà sát con cc vào ngay l-n nàng.

Cậu đi hơi xa rồi đấy, nếu không muốn rắc rối thì buông tôi ra.

Cô nghĩ vậy sao, nói xong Diệp Vô Ưu dùng kỹ năng khoái cảm lên gấp 10 lần, nếu tôi sờ vào đây sẽ thế nào, vừa nói xong hắn lấy 2 tay bóp lên vú Triệu Ảnh nàng, cười dâm đãng.