Chương 58: Sự nhờ vả của bạn thân Tư Nghĩa

Ngày hôm sau trong quán trà . . .

Tư nghĩa cùng bạn gái Hứa tĩnh của mình đang ngồi trong quán uống trà với nhau.

Anh nghĩ làm gì thế, mẹ của anh từ dưới quê lên, nhìn quê mùa còn nói chuyện với em giọng lên đời, ai mà chịu nổi với mụ già nhà anh chứ, Hứa Tĩnh nàng khoanh tay chất vấn Tư Nghĩa," thôi mà em mẹ anh đã cực khổ với anh rồi, dù bà ấy già rồi hơi quá đáng chút, em sau này làm con dâu thì phải hiếu kính mẹ anh chút, Tư Nghĩa nhỏ giọng nói với Hứa Tĩnh.

Anh đừng tưởng em tham làm dâu nhà anh nha, còn nữa không thích thì chia tay, em không thích người đàn ông nhu nhược như anh, Hứa Tĩnh nàng vỗ bàn mà mắng, làm cho mọi người nhìn về phía Tư Nghĩa.

Làm cho Tư Nghĩa hắn mất mặt vô cùng, tuy rất tức giận, nhưng hắn quá yêu nàng, mà nhỏ giọng nói, thôi mà Hứa Tĩnh ở đây nhiều người, anh có món quà cho em nè, thế là hắn móc ra cộng dây chuyền đưa trước mặt nàng, Hứa Tĩnh thấy cộng dây chuyền lấp lánh đẹp vô cùng, nàng giả vờ hừ một tiếng, rồi xoay mặt chỗ khác không nói gì.

Thế là mọi người xung quanh nhìn thấy vậy cũng không tò mò vào chuyện hai người, thôi được rồi em tha cho anh lần này, anh cũng nên cho mụ già của anh về quê ở đi, em nhìn thấy bả là khó chịu rồi, Hứa Tĩnh nàng nhẹ nhàng nói,"

Được rồi em yên tâm anh sẽ cho mẹ anh về, đây là vé du lịch hai người, em đi cùng anh nha, Tư Nghĩa đưa vé du lịch ra nắm lấy tay nàng nói," Hứa Tĩnh nàng thấy vậy cũng không vùng vẫy nữa mà theo hắn cho nắm lấy tay nàng.

Tư Nghĩa mừng rỡ ôm lấy nàng, thì Hứa Tĩnh nàng vung vẩy, được rồi không có gì nữa thì em về đây tới đó em sẽ đi cùng anh, nàng nhìn Tư Nghĩa cao cao tại thượng nói, nghe nàng nói vậy Tư Nghĩa hắn không nói gì gật đầu đồng ý.

Ê xem kìa, cái thằng nhóc đó tao chắc chắn bị con hám tiền dụ dỗ đây mà, một người xa lạ nói," trời mấy con này tao gặp hoài, nó chỉ khoái tiền của mấy thằng này rồi hết tiền nó đá thôi, người xa lạ thứ 2 nói, sao mày biết rành vậy, người xa lạ thứ nhất hỏi, trời mày biết tao nhìn chỉ có chuẩn, thế là hai người đó nói tùm lum về Hứa Tĩnh nàng cùng Tư Nghĩa.

Một lúc sau thì có một người vô cùng đẹp trai phong độ vào trong quán trà, các cô gái nhìn mê mẩn hâm mộ lấy, ôi anh này đẹp trai quá, không biết ảnh có người yêu chưa, cô gái 1 trong quán nói, mày đang mơ à mau làm việc đi, một cô gái khác vỗ lên đầu cô gái 1 nói.

Người đẹp trai phong độ ấy không ai khác là Diệp Vô Ưu, từ lúc có hệ thống cải tạo làm nhân sinh hắn càng ngày càng tốt, nếu quay về 2 năm trước hắn rất nhu nhược bị người bắt nạt, giờ hắn đẹp trai đúng chất công tử nhà giàu đầy mị lực.

Cái gì anh muốn nhờ tên nhu nhược bất lực đó giúp anh trăm sóc mẹ anh, vậy cũng được đó tên đó thì anh muốn sai bảo thế nào cũng giúp mà đúng không, Hứa Tĩnh cười ha hả lên vì buồn cười, tuy như vậy nó là đứa bạn thân nhất của anh đấy tuy hơi vô dụng tí, nhưng mỗi lần nhờ vả đều được.

Thế là hai người nói chuyện về Diệp Vô Ưu nhiều hơn, lúc này Diệp Vô Ưu vừa vào lấy, thì Hứa Tĩnh cùng Tư Nghĩa nhìn qua thấy một người đẹp trai đi tới bên mình, Hứa Tĩnh vẫn không hề nhận ra đó là kẻ nhu nhược mà nàng chê bai, mặt nàng đỏ lên khi thấy Diệp Vô Ưu đi tới bên cạnh bàn mình.

Tư Nghĩa cũng thấy người này quen quen mà không nhớ là ai, một lúc sau người đàn ông đó đứng cạnh hai người dơ tay ra chào, thì hai người ngẩn ngơ ra, tới lúc Diệp Vô Ưu nói với hai người mới biết.

Tư Nghĩa cũng không tin vào mắt mình, người bạn nhu nhược ngày nào giờ thành người đẹp trai tự tin như thế này, còn về Hứa Tĩnh nàng cũng không tin được một kẻ bất lực như Diệp Vô Ưu giờ lại cao to đẹp trai như vậy, đúng như chàng hoàng tử trong mơ nàng, Hứa Tĩnh nàng vẫn si mê nhìn Diệp Vô Ưu, tới khi Diệp Vô Ưu nói chuyện mới bật tỉnh táo lại.

Cái gì mày với Hứa Tĩnh cùng đi du lịch, mà mẹ mày để tao giúp đỡ vài ngày, Diệp Vô Ưu nhìn Tư Nghĩa mà ngẩn ngơ, (hai đứa mày đi chơi thì liên quan gì tao, mẹ mày chứ phải mẹ tao đâu bắt chăm sóc giúp đỡ)

Mày giúp tao đi mà, Tư Nghĩa chấp tay van xin Diệp Vô Ưu, nhưng trong mắt Hứa Tĩnh tràn ngập xem thường Tư Nghĩa, dù gì hắn là bạn trai nàng mà làm như vậy, làm nàng mất mặt vô cùng.

Diệp Vô Ưu nghe hắn cầu xin như vậy cũng đồng ý giúp đỡ lấy, thế là 3 người đi tới chỗ mẹ của Tư Nghĩa, vừa bước vào mẹ hắn tức giận nhìn lấy Hứa Tĩnh, nhìn xem con trai mình không có mắt nhìn đi chọn lấy đứa con gái này, tim nàng như đau lại.

Còn làm tức chết nàng, hai người hẹn nhau đi du lịch cho nàng ở nhà một mình, nàng lên thành phố này thăm con trai, mà giờ hắn không tiếp đãi nàng còn bỏ nàng mà đi theo con nhỏ Hứa Tĩnh ấy.

Trong lúc đang tức giận Tư Nghĩa con trai nàng nói nàng nhớ Diệp Vô Ưu không, thì nàng suy nghĩ một hồi lâu, nhớ tới cậu bé nhu nhược dễ thương ấy, nàng gật đầu nhớ lấy cậu bé lễ phép dễ thương, nhớ chứ cậu bé đó dễ thương hơn đứa như mày, vì con nhỏ đó mà mày như vậy, nàng liếc xéo qua Hứa Tĩnh.

Hứa Tĩnh thấy mẹ Tư Nghĩa nhìn nàng thì không nói gì mà khinh thường nàng, một người nhà quê cũng muốn nàng tôn trọng, nực cười thế là hai người nhìn nhau, thì Tư Nghĩa tới cười làm lành lấy, mới nguôi đi phần nào.

Thế là Tư Nghĩa kêu Diệp Vô Ưu vào, vừa thấy Diệp Vô Ưu, mẹ của Tư Nghĩa cười đón tiếp lấy Diệp Vô Ưu còn hơn cả con trai Tư Nghĩa.

Tư Nghĩa hắn thấy vậy lắc đầu, được rồi mẹ yên tâm nha nếu không biết gì Vô Ưu sẽ dẫn mẹ thăm quan thành phố này, Tư Nghĩa quay sang Diệp Vô Ưu nói, nhờ mày nha, thế là hắn đi.

Diệp Vô Ưu ngôi đó một lúc, chào lấy mẹ Tư Nghĩa, chào dì Cổ nguyện dì yên tâm có chuyện gì thì con giúp cho dì, còn đây là quà cho dì, ha ha không cần khách sáo thế đâu dì cháu mình cũng là người quen biết mà, tuy nói vậy nàng vẫn mở gói quà ra, toàn đồ hiệu nước hoa, đầy đủ đồ bên trong, làm cho Cổ Nguyệt nàng càng nhiệt tình lấy Diệp Vô Ưu.

Hai người trò chuyện chút lâu thì Diệp Vô Ưu, xin phép về nhà, thế là mỗi ngày Diệp Vô Ưu vẫn tới thăm lấy Cổ Nguyệt nàng, hai người trò chuyện vui vẻ vô cùng, vì nổ lực của Diệp Vô Ưu hay là sao mà Làm cho Cổ nguyệt nàng càng yêu thích Diệp Vô Ưu.

Có lúc nàng bệnh thì Diệp Vô Ưu dẫn nàng vào bệnh viện chăm sóc nàng, làm càng ngày nàng càng có tình cảm với Diệp Vô Ưu, ngày nào Diệp Vô Ưu tới trễ chút nàng đều điện thoại cho Diệp Vô Ưu.

Thế là hai người càng thân hơn, Tư Nghĩa thấy người bạn thân mình giúp đỡ mình tốt như vậy cũng muốn đền đáp lấy hắn, nhưng Diệp Vô Ưu lắc đầu từ chối, thế là Tư Nghĩa mỗi lần về thăm Cổ Nguyệt đều bị ánh mắt khinh bỉ nhìn lấy hắn, làm cho Tư Nghĩa hắn luống cuốn kêu Diệp Vô Ưu tới, Diệp Vô Ưu vừa tới nàng đều đón nói chuyện thân thiết với hắn.

Làm cho Tư Nghĩa không biết Diệp Vô Ưu là con mẹ hắn thay là hắn, thế là hắn tách ra riêng, nhờ Diệp Vô Ưu chăm sóc mẹ hắn tới khi nàng chán về quê thì thôi.

Thế là Diệp Vô Ưu càng đường đường chính chính tới thăm lấy Cổ Nguyệt nhiều hơn, lửa gần rơm thì có ngày cũng cháy thế là bữa tối hôm đó, Cổ Nguyệt nàng bị trật khớp nàng đâu đớn không biết làm gì, gọi điện cho Tư Nghĩa con trai nàng thì hắn đã tắt nguồn vì hết pin, nàng không biết phải như thế nào chân nàng rất đau, trong một lúc đau đớn, nàng nhớ tới Diệp Vô Ưu gọi điện hắn tới giúp.

Một lúc sau, Diệp Vô Ưu tới vừa vào đã thấy nàng nằm dưới sàn mà mặt nàng nhăn nhó lấy, Diệp Vô Ưu lại gần ôm nàng lên trên giường, thì mùi hương đàn ông tỏa ra trong người Diệp Vô Ưu làm cho Cổ nguyệt nàng say mê lấy.

Sau một lúc Diệp Vô Ưu đưa Cổ Nguyệt nàng lên giường ngồi xuống xoa bóp lấy chân nàng, làm cho nàng có một cổ thoải mái, làm nàng đỏ khuôn mặt, sau một lúc nàng đã khỏi, Diệp Vô Ưu cùng chào tạm biệt lấy nàng mà về, thì Cổ Nguyệt nắm lấy tay hắn nói.

Ở đây với dì nhé dì sợ tối nay bị trật chân nữa thì không biết làm sao, thế là buổi tối hôm đó Diệp Vô Ưu cũng ở lại ngủ trên giường của Cổ Nguyệt nàng, cũng không biết tại sao lại kêu Diệp Vô Ưu ở lại nữa.