Cái tên võ sĩ đó sao còn chưa về, không lẽ hắn xảy ra chuyện rồi, Ngô Tử lo lắng tức giận cực kỳ.
Cái tên võ sĩ đó làm việc không đúng đắn chúc nào, tôi nghĩ hắn đang sung sướng kia kìa, thiếu chủ lại cho hắn đại tiện nghi rồi, một lão giả cười trên nỗi đau của người khác.
con đĩ lẳng lơ đó tao cũng không cần, đồ con đĩ lúc trước nó nói với tao gần, rất yêu tao cuối cùng nó lại đi với tên Diệp Vô Ưu yếu đuối đó, Ngô Tử rất tức giận nói.
Thiếu chủ yên tâm tuy tên võ sĩ đó, rất háo sắc nhưng hắn cũng rất mạnh, một tên hỉ mũi chưa sạch, sao lại đánh lại võ giả chúng ta, lão giả ông khinh thường nói."
Ồ . . vậy sao, mà hình như tên võ sĩ đó bị ta giết rồi thì phải, lão giả đang cười khinh thường thì âm thanh ngay đằng sau nói, ông ta quay đầu lại nhìn, thì thấy một thanh niên mặc áo đen, khuôn mặt đẹp trai, ông ta như đổ mồ hôi, vì thanh niên tới mà ông ta không cảm nhận được sự hiện diện của hắn.
Ngươi là ai, giám xong vào Ngô gia, hắn là . . Diệp Vô Ưu, tại sao hắn ở đây, còn tên võ sĩ đâu, không lẽ. . . " Ngô Tử vừa nói hắn vừa lùi, tại sao chứ tên võ sĩ đó là nội khí đỉnh phong mà, tại sao lại thua một người như mày chứ, Ngô Tử không thể tin được mà la toáng lên, nhanh, nhanh giết hắn."
Vâng . . . thiếu chủ
Nếu nhóc đã tới thì để mạng lại đi, Ngô gia không phải muốn đến thì đến muốn đi thì đi đâu, lão giả rút cây đao bên hong mình ra, chém tới Diệp Vô Ưu.
Há, nói như ông có thể cản ta được vậy, thế là hai bên đánh nhau kịch liệt, Diệp Vô Ưu sử dụng kỹ năng sao chép cả võ kỹ cùng tu vi, khí tức Diệp Vô Ưu bùng nổ lên, làm lão giả lúng túng không biết làm sao, mấy phút trước Diệp Vô Ưu cũng là nội khí đỉnh phong, giờ đã là hậu thiên hậu kỳ rồi, điều này sao có thể." nhưng chuyện không thể này lại xảy ra với lão.
Đùa vậy đủ rồi, lên đường vui vẻ nha lão già, Diệp Vô Ưu chém vào người lão giả làm cho xé nát người lão giả làm hai, máu tươi phún ra, một mùi máu tanh tràn nơi góc mũi, Diệp Vô Ưu đây cũng là lần thứ 2 giết người rồi.
Mày . . ,mày giết lão, Ngô Tử ngồi bịch xuống dưới nói, mày đợi Ngô gia trả thù đi, Ngô Tử sợ hãi mà ngã quỵ xuống nhưng không quên được nói lời cay độc.
Được thôi, tao sẽ đợi Ngô gia mày trả thù, nhưng trước tiên tao sẽ cho mày một nổi đau, Diệp Vô Ưu đi tới cực nhanh, hắn như ác ma nhìn chằm chằm vào Ngô Tử, làm Ngô Tử lạnh cả sống lưng, hắn muốn cầu xin tha thứ, nhưng vì sỉ diện hắn quật cường, Ngô Tử hắn đứng lên, trong cơn sợ hãi hắn vẫn nói lời cay độc Diệp Vô Ưu.
Hừ.! Trước khi Ngô gia tụi mày tới, tao cũng muốn tặng cho Ngô gia mày một món quà, Diệp Vô Ưu xong tới chặt lấy đôi chân của Ngô Tử, một tiếng hét lên, Diệp Vô Ưu cười.
Lần này coi như trả thù một phần, chuẩn bị tới lần kế, sẽ cho mày biết tuyệt vọng là gì, Diệp Vô Ưu bay qua cửa sổ mà chuồn mất.
Ngô kỳ cùng mẹ của nàng Mộc Châu, vừa bước vào thì thấy đôi chân con mình đã bị chặt đi, nàng hận hỏi, nhưng vì quá đau ngô tử cắn răng nhịn cơn đau đớn nói, là Diệp Vô Ưu, hắn đã làm vậy với con.
Diệp Vô Ưu mày dám làm vậy với con tao, mau giết tên đó cho tao, nó dám làm vậy với đứa con trai bé bỏng của tao, một bên Ngô kỳ cũng giận dữ, nàng cũng muốn trả thù cho đứa em của mình.
Diệp Vô Ưu gọi 100 thuộc hạ tới, làm bảo hộ hắn pháp luật, và muốn cho Ngô gia trả giá, Diệp Vô Ưu hắn giờ trong sáng ngoài tối đều thuộc về thuộc hạ của hắn quản lý, Diệp gia từ ngày Diệp Vô Ưu kế thừa được đi lên như diều gặp gió, nên nếu Diệp Vô Ưu xảy ra chuyện gì có Diệp gia chống lưng.
Những đơn kiện của Ngô gia đều vô ích, con bên kinh tế của Ngô gia từ từ xuống dốc nhưng vẫn giữ được một ích sản nghiệp, Diệp Vô Ưu chỉ muốn chơi đùa với ngô gia thôi.
Ngô gia đã biết, chọc đến đại nhân vật, bọn hắn nhìn Ngô Tử càng chán ghét hơn, chỉ có mẹ và chỉ yêu thương hắn, một buổi chiều hôm đó Ngô gia lại đưa quà cho Diệp Vô Ưu mà đánh khẽ, Ngô gia họ ngồi trong bất an.
Diệp Vô Ưu ngồi dậy hắn lên tiếng, quà của Ngô gia thì tôi sẽ nhận, nhưng Ngô Tử hắn đụng tới tôi, mong Ngô gia xem xét tôn tử của mình, đừng để nó làm sao mà Ngô gia phải phá sản, nghe được Diệp Vô Ưu nói, Ngô gia đều trầm mặc mà đồng ý phá bỏ cho Ngô Tử, tự sinh tự diệt, không còn chất cao quyền trọng.
Sau một thời gian Ngô gia cũng ổn định lại, còn hợp tác qua lại với Diệp Vô Ưu, thế là hai nhà càng hợp tác, Ngô gia nịnh nọt, Diệp Vô Ưu nào là quà đủ thứ.
Diệp Vô Ưu cũng để cho Diệp gia quản lý cùng Ngô gia hợp tác, Ngô Tử lúc này bị cho cấm túc, nhiều người chỉ trỏ hắn, không phải còn mẹ với chị hắn, là bị đuổi ra ngoài rồi, hai chân hắn tàn phế rồi, chỉ biết giận dữ mà hận, Diệp Vô Ưu.
Lúc đầu Mộc Châu mẹ Ngô Tử rất muốn trả thù cho hắn, nhưng vì ba của hắn cản lại, nếu không được thì đi ra nhà này, đứa con bất hiếu, làm cho tao bị gia tộc không còn kính trọng tao như trước, không phải Diệp tiên sinh rộng lượng là Ngô gia này bị hắn hại chết rồi.
Mộc châu nàng tức giận nói, con yên tâm mẹ sẽ trả thù lại nói chuyện với hắn, mẹ cố gắng trả thù cho con, tên Diệp Vô Ưu đó làm con mất hết sự nghiệp, Ngô Tử hắn khóc, hận trong mù quáng tại sao ba hắn, không trả thù cho hắn, cả gia tộc nữa tại sao.
Ngô tử, từ lúc bị Diệp Vô Ưu chặt đôi chân, chuyện bên ngoài hắn cũng không biết gì về gia thế Diệp Vô Ưu, Ngô Kỳ cùng với Mộc Châu, hận không thể nói cho hắn biết.
Lúc này Mộc Châu nàng, muốn trả thù cho con mình, nàng đã giấu con dao ở bên người, nàng đi tới chỗ của Diệp Vô Ưu.
Nàng có vài phần xinh đẹp, vì mù quáng trả thù cho con mình, nên mặt nàng hiện ra sự giận dữ, nàng bấm chuông của, khi thấy Diệp Vô Ưu là nàng đâm vào bụng hắn ngay.
Trên phòng . . .
Diệp Vô Ưu ở một mình, giờ này hắn rất nứng, ài biết lúc trước kêu Lâm Niệm ở vài ngày nữa, vì chuyện của Ngô Tử này, mà hắn không được giải tỏa mấy ngày này.
Khi Diệp Vô Ưu đang suy nghĩ, thì tiếng chuông của vang lên, hắn đi xuống vừa mở cửa ra, thì thấy một thiếu phụ xinh đẹp, cầm con dao, mà đâm hẳn lấy Diệp Vô Ưu hắn.