Nương... Nương thế mà sờ đầu nó!
Tay nương mềm mại.
Thật dịu dàng ~
Đây là thật sao?
Hay chỉ là nó đang nằm mơ?
Nhìn tiểu tử kia vẻ mặt tươi cười, Tiền Mộc Mộc cười cười, tiếp nhận đèn lồng, nắm bàn tay nhỏ bé kia, nghiêng đầu ôn nhu nói: "Chúng ta cùng về nhà đi."
Hứa Gia Tề cúi đầu.
Gật đầu với biên độ rất nhỏ.
Bóng đêm mông lung.
Hai cái bóng trên mặt đất di chuyển về phía trước.
Tiếng ve kêu quanh mình huyên náo không thôi, Hứa Gia Tề khẩn trương, trong lòng bàn tay điên cuồng tiết ra mồ hôi, nó ngửa đầu nhìn mẫu thân nhà mình, rất lo lắng nàng sẽ bởi vì mồ hôi tay quá nhiều mà ghét bỏ về sau không nắm tay nó nữa.
Ánh mắt nhìn qua quá mức mãnh liệt, Tiền Mộc Mộc muốn không chú ý tới cũng khó.
Nàng cụp mắt, cong môi cười.
"Làm sao vậy?"
Hứa Gia Tề cứng ngắc lắc đầu.
Tiền Mộc Mộc nhướng mày.
Cũng không hỏi nhiều nữa.
Tay được ấm áp bao trùm, Hứa Gia Tề cảm nhận được sự an tâm trước nay chưa từng có, ngay cả trái tim lạnh như băng cũng ấm áp theo.
Nó lắc lư cổ, nhìn bóng dáng một cao một thấp trên mặt đất, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cho dù là mộng cũng không sao.
Nó nguyện ý luôn chìm ở trong này.
...
Hứa gia ở cuối thôn.
Ánh trăng treo trên không.
Ánh trăng chiếu xuống, như lụa mỏng bao trùm vạn vật thế gian, hoàn cảnh u tĩnh mà tịch liêu, trong viện mọi người đều tự làm việc của mình.
Hứa Gia Phục đang đọc sách bên cửa sổ, làm sao cũng không tĩnh tâm được, có chút bực bội buông sách xuống, nghiêng đầu nhìn về phía người ngoài cửa sổ.
Hứa Gia Thạch hừ một tiếng, tâm tình rất tốt, bện thành giỏ trúc nhỏ.
Vừa mới bện xong một cái giỏ, Hứa Gia Liên đặt qua một bên, mắt nhìn Hứa Gia Thạch, cười hỏi: "Tiểu Thạch, đệ sao thế? Tâm tình tốt như vậy."
Hứa Gia Thạch hắc hắc cười ngây ngô.
"Hôm nay mẫu thân nhiều lần sờ đầu đệ, tay nương thật ấm áp, loại cảm giác này thật sự siêu cấp hạnh phúc!"
"Như vậy sao... Thật tốt."
Hứa Gia Liên cảm thán, trong mắt lóe lên vẻ hâm mộ.
Nương sờ sờ đầu các đệ đệ muội muội rất bình thường, hắn đã mười tám, là trụ cột trong nhà, nương như thế nào cũng sẽ không sờ sờ đầu hắn.
Một tiếng hít thở rất nặng truyền đến.
Hứa Gia Thạch, Hứa Gia Liên nâng mắt nhìn lại.
Buông sách trên tay xuống, Hứa Gia Phục có chút không kiên nhẫn.
"Lần này sau khi mẫu thân trở về làm ra một loạt hành động khác thường, trước kia nàng chưa từng làm những chuyện này. Nhị ca, chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng là vì sao sao? Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hại chết mình!"
Hứa Gia Thạch sửng sốt, gãi gãi đầu.
"Là vì sao?"
Hứa Tiểu Bảo đang may vá quần áo dưới mái hiên, đột nhiên mở miệng: "Nhị ca ca, chẳng lẽ huynh còn không biết sao?"
"Trước khi tỷ tỷ của Ngưu Tiểu Trang bị bán đi đã ăn một bữa ngon, hơn nữa mấy ngày đó cha nương họ còn đặc biệt dịu dàng chu đáo với tỷ tỷ của Ngưu Tiểu Trang. Giống như... Giống chúng ta như đúc."
Hứa Gia Thạch cứng đờ.
Hoàn toàn không biết rõ tình huống.
"Tại sao có thể như vậy... Các ngươi đều không nói với ta!"
Hứa Gia Lăng nhíu mày.
"Tiểu Phục, đệ không nói với nhị ca sao?"
Hứa Gia Phục nghi hoặc.
"Ta còn tưởng Tiểu Ngũ nói."
Tiếng nói vừa dứt, lại không có người tiếp.
Mấy người quay đầu, ánh mắt tìm kiếm.
Trong viện, trong phòng cũng không thấy bóng dáng ai.
Cũng đúng lúc này, cửa viện bị đẩy ra.
Tiền Mộc Mộc dắt Hứa Gia Tề đi vào, liền đối diện mấy đôi mắt, nàng trừng mắt nhìn.
Đây là làm sao vậy?
Từng người đều nhìn hai người bọn nàng.
Một khi biết nương có thể sẽ bán các nàng, trái tim Hứa Gia Thạch giống như bị một bàn tay to nắm chặt, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
"Không được, ta muốn đi hỏi rõ ràng!"
Lẩm bẩm một câu, thằng bé nhảy dựng lên như con thỏ.
Hứa Gia Liên hoảng hốt!
Hứa Gia Phục cũng kinh ngạc!
Hứa Gia Lăng nhăn mày lại!
Tim Hứa Tiểu Bảo đập thình thịch!
Mấy người đồng loạt đứng lên muốn đi ngăn cản, nhưng đã chậm nửa nhịp...