Chương 3: Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Bỏ qua những lời ác ngôn không ngừng kia, Tiền Mộc Mộc vỗ vỗ mông đứng lên.

Duỗi tay hành khất ra, giả bộ đáng thương, nàng mở miệng chính là bắt cóc đạo đức: "Mọi người đều là một thôn, nhà chúng ta không có lương thực để ăn, các ngươi cũng không thể thấy chết không cứu chứ, người hảo tâm cho mượn chút?"

Tiếng nghị luận im bặt mà dừng.

Mọi người lộ vẻ hồ nghi, không rõ nàng đang làm gì.

Ngẫu nhiên chọn lựa người xem may mắn, Tiền Mộc Mộc ghé qua, mặt dày cười rất sáng lạn, "Hứa đại bá, nhà chúng ta quan hệ tốt như vậy, ngươi phát thiện tâm cho mượn chút?"

Thu hoạch trong mấy năm nay không tốt, nông dân đều sống túng thiếu, cũng chỉ có nguyên thân nhất định phải bán hết lương thực cũ đi, cầm tiền bán lương thực đi cá cược, liều một đêm phất nhanh.

Nàng đánh cược.

Làm như vậy, tuyệt đối có thể khiến đám tham gia náo nhiệt này buồn nôn!

Quả nhiên, Hứa đại bá lộ vẻ hoảng sợ, liên tục xua tay lui về phía sau, kéo ra khoảng cách với nàng, nhếch khóe miệng cười gượng: "Hứa Tiền thị, ngươi nói cái gì vậy, nhà đại bá nào có lương thực gì có thể cho ngươi mượn..."

Tiền Mộc Mộc thất vọng, lại mong đợi nhìn về phía một đại nương khác, không ngừng nhíu mày, đê tiện đương nhiên: "Từ đại nương, ta nhớ rõ ngươi và mẹ chồng ta có quan hệ đặc biệt tốt, ngươi sẽ không trơ mắt nhìn chúng ta đói chết chứ! Mau cho mượn mười cân gạo lớn, ta nhất định sẽ thắp hương bái Phật cảm tạ ngài!"

Từ đại nương kéo da mặt, muốn cười mà không cười nổi, "Nhà đại nương cũng khó khăn muốn chết, sắp đói rồi... A! Ta đột nhiên nhớ tới cỏ dại trong nhà ta còn chưa có nhổ sạch, ta phải nhanh đi làm việc! Thật bận quá..."

Miệng la hét, Từ đại nương chuồn mất!

Những người khác thấy thế, cũng sợ bị lừa bịp.

Nhanh chóng tản ra như ruồi.

Chỉ có Trương thẩm tử vẫn đứng ở nơi đó, hai tay chống nạnh, có chút thần khí, dáng vẻ "ngươi cầu ta, ngươi cầu ta đi, ta liền cho ngươi lương thực".

Tiền Mộc Mộc ghét bỏ vung tay, làm bộ muốn rời đi.

Trương thẩm tử nhìn lên, không làm nữa!

Bàn tay dài kéo một cái!

Kéo Tiền Mộc Mộc qua, đối mặt với nàng ta.

"Này! Ngươi có ý gì?!"

"Vì sao người khác ngươi đều cầu, duy chỉ không cầu ta! Có phải ngươi xem thường ta hay không! Chó má, ngươi hôm nay nhất định phải cầu ta!"

Vẻ mặt Tiền Mộc Mộc như bị táo bón.

Người này không phải là bị dở hơi đó chứ?

Vậy mà lại bắt người khác cầu nàng ta...

Thật sự không nhịn được muốn chửi bậy, nàng quyết định phun ra cho nhanh.

"Đầu óc ngươi có phải có bọt hay không?"

"Ngươi mới đầu óc có bọt!" Trương thẩm tử gấp giọng phản bác, tức giận đến giậm chân, ngược lại có chút không được tự nhiên hỏi: "Nhà ngươi thật sự không có lương thực sao?"

Tiền Mộc Mộc cũng không giả vờ.

Rất thản nhiên gật gật đầu.

"Sao? Ngươi muốn tiếp tế nhà ta à?"

Trương thẩm tử ngẩn người ra một chút, ngửa mặt lên trời cười to giễu cợt: "Ha ha ha... Thật đáng đời! Thật là báo ứng! Ai bảo ngươi bán lương thực đi, thống khoái! Thật sự là thống khoái!"

Tiền Mộc Mộc liếc mắt.

Không muốn phản ứng với người này.

Quay đầu liền đi lên núi.

Muốn tìm một nơi yên tĩnh.

Cẩn thận suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.

Dọc theo một con đường leo lên núi, vốn cho rằng cuối cùng có thể yên tĩnh một lát, lại không ngờ trong núi tất cả đều là người đào rau dại, cãi nhau ầm ĩ.

Mãi cho đến khi tới gần núi sâu, mới dần dần rời xa tiếng người.

Chọn một cái cây khô gãy nhánh để ngồi, hai đầu gối cong lên.

Trong lúc đầu đầy u sầu không giải khai được thì một cơn đói ý mãnh liệt đột nhiên tập kích!

Nàng xoa xoa cái bụng đã khô quắt, từ chiều hôm qua tỉnh lại đến bây giờ, cái gì cũng không ăn, không đói mới là lạ!