Ngồi một lát, Tiền Mộc Mộc vỗ vỗ mông đứng lên.
"Ta đi một vòng xung quanh, ngươi đốn trước đi."
Trương thẩm đang bận rộn dành thời gian liếc mắt nhìn, thuận miệng đáp một tiếng.
Đẩy bụi cây bên chân ra, Tiền Mộc Mộc nhìn xung quanh tìm kiếm bảo bối.
Đến cũng đã đến rồi, không nhét đầy tiền vào túi cũng không thể nào nói nổi.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy một cây cò ke non, mắt nàng sáng ngời.
Bước nhanh qua, tay nắm ở phía trên.
[Tích tích tích! Kiểm tra đo lường cây còn ke non, giá trị hai mươi bảy đồng tiền ~ Nếu muốn đổi, kí chủ chọn đồng ý nhé ~]
Tiền Mộc Mộc cắn răng.
"Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ đánh nát đầu ngươi."
[222 đáng yêu như vậy, kí chủ ngươi sao nhẫn tâm… hic hic hic~]
"Ngươi nói chuyện thì nói đi, đừng có mà làm cái điệu bộ thấy ghê kia."
Cái trán Tiền Mộc Mộc đột nhiên nhảy thình thịch.
Ba câu không rời yêu yêu yêu, động một chút lại làm nũng.
Tốt xấu gì cũng là một thằng con trai, sao lại giống như một tên ẻo lả vậy chứ.
Ven đường phát hiện mấy loại dược liệu, tất cả nàng đều bán cho hệ thống siêu thị.
Nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng vang sột soạt.
Cẩn thận phân biệt, liền phát hiện thanh âm kia.
Không phải mấy đứa nhỏ trong nhà sao.
Vừa muốn đi qua, lại ngoài ý muốn nghe thấy trung tâm đề tài chính là nàng...
"Ai nha! Tứ ca ngươi đừng kéo ta nha!"
Hứa Gia Phục không dùng mấy phần lực, Tiểu Ngũ Hứa Gia Tề nhẹ nhàng tránh thoát, đi đến trước mặt Ngưu Tiểu Trang, "Tiểu Trang, tỷ tỷ ngươi trước đó bị bán đi như thế nào?"
Ngưu Tiểu Trang cắn đầu ngón tay, "Lúc đầu xuân, trong nhà không có tiền mua hạt giống lúa năm nay, cha vì chuyện này mà sầu não vài ngày... Sau đó một ngày sáng sớm, sau khi tỷ của ta và cha ta lên trấn thì không trở về nữa."
"Người trong thôn đều nói, tỷ ta là bị cha bán đi, cha ta cũng bảo ta sau này đừng nhắc đến chị ta trước mặt nương ta, nói nương ta nghe thấy sẽ đau lòng."
"Đi trấn trên..." Tiểu Ngũ Hứa Gia Tề nỉ non, vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm như sống sót sau tai nạn, "Nương chúng ta không bảo chúng ta đi trấn trên, nương sẽ không bán chúng ta!"
Tiểu Tứ Hứa Gia Phục giật giật khóe miệng.
"Sao ngươi lại xác định nàng không đề cập tới, mà không phải còn chưa tìm được thời cơ đề cập tới?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hứa Gia Tề liền cứng đờ, bắt đầu sợ hãi, hoang mang lo sợ hỏi: "Vậy, làm sao bây giờ?! Ta không muốn bị bán đi."
Hứa Gia Lăng mặt không biểu tình.
"Chờ, chờ xem nàng khi nào nhắc tới."
Hứa Gia Phục gật đầu.
"Chỉ cần nàng dám nhắc tới, chúng ta liền chạy đi tìm gia gia nãi nãi làm chủ! Chỉ cần có gia gia nãi nãi ở đây, nàng cũng không dám làm ẩu."
Ngưu Tiểu Trang nháy mắt: "Nương các ngươi cũng muốn bán các ngươi sao? Thật đáng thương..."
Hứa Gia Phục hung hăng vung tay!
"Chúng ta mới sẽ không để cho nàng bán đi!"
Ngưu Tiểu Trang bĩu môi, "Vậy các ngươi phải chú ý, đêm trước khi tỷ tỷ ta bị bán đi, nhà chúng ta ăn cực kỳ ngon, giống như ăn tết. Giết gà xào thịt khô, đùi gà buổi tối hôm đó, ta một cái cũng không ăn được, tất cả đều cho tỷ tỷ ta."
Tiếng nói vừa dứt, con ngươi ba người chấn động!
Hứa Gia Lăng cắn răng hàm, nắm chặt nắm đấm.
Phẫn hận đập cây, tiếng thịt chạm vào nhau vang lên!
"Ta đoán không sai!"
Hứa Gia Phục kinh ngạc khép môi lại. Tam ca đã nói với hắn một lần, nhưng khi có được đáp án xác thực, hắn vẫn bị chấn động sâu sắc.
Nương...
Thế mà thật sự định bán bọn họ đi.
Hứa Gia Tề càng xuất hiện phản ứng quá khích, vội vàng cuống cuồng đi móc cổ họng.
"Oa —— ụa —— "
Đồ ăn buổi trưa tất cả đều phun ra.
Trong dạ dày rỗng tuếch, cổ họng khô khốc, nhìn bãi nôn trên đất, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu.